2. Chuyển đổi (Peter×Raphael)

*Lưu ý: đây là os Raphael bot, tức là chỉ viết Raphael nằm dưới, các nhân vật xung quanh sẽ có thể thay đổi vị trí trên giường của mình.

***

Đây là đâu? Ta cảm giác như sắp chết đến nơi rồi...

Không rõ đây là lần thứ bao nhiêu, Raphael tỉnh dậy sau mấy đợt phẫu thuật thập tử nhất sinh. Cảm nhận được sự chuyển đổi trên cơ thể càng lúc càng rõ rệt, cứ mỗi lần như thế đều khiến hắn suýt quên mất rằng bản thân mình thật sự là ai.

Cơ thể trở nên thanh mảnh hơn, tông giọng khi nói chuyện cao hơn, sức mạnh cũng bị giảm đi hai phần ba, phần dưới cũng đã bị phẫu thuật chuyển đổi thành bộ phận sinh dục của phụ nữ. Cả gương mặt cũng đã bị đập đi xây lại hoàn toàn. Duy chỉ có đôi mắt bò sát vàng ánh tuyệt đẹp kia là sẽ không bao giờ thay đổi. Người ta gọi đó là đôi mắt của sự thù hận và dã tâm cực lớn.

"Món quà mà lão cất công dành tặng cho tôi là đây sao, Peter?"

Raphael sẽ không bao giờ quên đi được cái đêm hôm ấy, cái đêm mà hắn đã bị lão già kia cưỡng chế mà làm nhục. Hắn cắn môi, bàn tay xương xẩu bóp nát đi quả quýt đang cầm trong tay.

"Gieo gió nào gặt bão nấy. Tội lỗi của bản thân tuy chưa trả đủ, nhưng tôi nhất định cũng sẽ tặng cho lão một cái kết thật xứng đáng".

Nhưng giờ hoàn toàn chưa phải lúc. Cơ thể hắn đã trải qua hàng chục ca phẫu thuật lớn nhỏ xen lẫn hàng trăm lần dùng thuốc, khiến việc đi lại cho thật vững vàng cũng khó, huống gì là đánh nhau. Hơn nữa, bây giờ hắn lại là một người phụ nữ chân yếu tay mềm. Lão già cay nghiệt thâm độc đó đã khốn nạn chặn đi hết con đường phản kháng của hắn.

"Chị ơi, tới giờ nong rồi".

Một cô bé nữ sinh đầy lễ phép và xinh đẹp bước vào bên trong căn phòng. Trên tay cô là khay đựng từng thanh thủy tinh với đủ mọi loại kích cỡ. Đây là một trong những công đoạn cần thiết của người chuyển giới. Nếu không thực hiện, phần thịt trong lỗ của âm đạo giả sẽ theo tự nhiên bị khít lại, gây nguy hiểm tới tính mạng của con người.

Khay đựng đã được đặt ở ngay trước mặt Raphael. Đôi mắt của hắn theo lệ thường dò xét tổng quan cô bé kia. Dựa theo bộ đồng phục mà cô đang mặc, chắc là một học sinh ở lớp sát thủ của trường Glory.

"Em làm việc ở đây lâu chưa?"

"Em chỉ mới vào làm thôi".

"Chị nhờ em việc này được không?"

Cô bé bất chợt có hơi rụt người lại, nhưng rồi cũng mạnh dạn mà trả lời:

"Bên cấp trên đã cấm và không cho phép em làm bất cứ điều gì mà chị nhờ. Nên em xin lỗi vì em không thể giúp được ạ".

Nói xong, cô ba chân bốn cẳng một mạch chạy ra khỏi căn phòng, để lại một mình Raphael ngồi trơ trọi trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Quả nhiên vẫn là nên chờ đợi thời cơ, giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp thật.

...

Làn khói bốc lên nghi ngút ở trong không trung, chạm vào từng vật thể, để rồi tự khắc tan dần dần vào trong không khí. Một cặp mắt đỏ rượu đang nhìn chăm chú không rời vào những video thông qua camera giám sát. Người trong căn phòng không có biểu hiện gì đáng ngờ, quả nhiên là có thể an tâm mà đi ngủ rồi.

"Với mạng lưới camera dày đặc cùng với hệ thống an ninh bảo mật cao như thế này, tao thách mày làm được gì đấy, Raphael à?"

Peter mỉm cười, tay liên tục bấm vào từng nút lệnh trên bàn phím, mắt không ngừng quan sát từng nhất cử nhất động của Raphael. Ngay cả việc hắn cởi đồ đi tắm, ngay trong cái giây phút đầy riêng tư nhất, cũng không thể thoát khỏi được đôi mắt đầy biến thái của gã.

"Anh à".

Vòng tay từ đằng sau của ai đó bất chợt ôm lấy cả cơ thể của Peter. Không cần nhìn thì gã cũng thừa biết là chàng tình nhân xinh đẹp luôn luôn nũng nịu và ôm ấp gã hằng đêm rồi.

"Xong việc chưa? Chúng ta đi ngủ nhé?"

"Hôm nay tâm trạng anh khá vui, em có muốn anh thưởng gì không?"

Peter mỉm cười, gã ngay lập tức chuyển đổi tư thế với tình nhân mình, không ngần ngại đè anh ta ngồi xuống, đường hoàng ngồi lên cơ thể của người kia.

"Không cần, vì anh chính là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được rồi".

Cảm nhận được sự ôn nhu và mơn trớn của người kia, Peter không nhịn được mà bật cười, ngón tay nhéo nhéo bầu má của người tình.

"Sến súa quá đi".

Nhưng cho dù người ấy bảo là không cần, nhưng nếu lời nói đã lỡ trót đầu môi, thì bản thân gã cũng không cảm thấy ngần ngại mà thực hiện nó. Chú chó Samoyed không khỏi cảm thấy ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt, khi mỹ nhân ngồi trên người hắn bây giờ đang ở trong tình trạng không một mảnh vải che thân.

"Em mạn phép nhận nó nhé".

"Cứ thoải mái".

Thứ mùi đầy ghê tởm kia còn vương trên cơ thể của Peter vào một năm trước đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, chỉ còn lại mùi hương gỗ đàn ngọt ngào mà hắn luôn luôn say mê chìm đắm vào những khoảnh khắc mà thể xác hai người cuốn lấy và chạm vào nhau. Hai chiếc lưỡi đỏ vừa mới tách rời sau khi quấn lấy nhau nồng nhiệt, hắn đã không thể chờ đợi được mà bế thẳng ông chủ của mình lên giường.

"Anh có thể ngủ với bất kì một ai khác, nhưng xin anh, làm ơn hãy chỉ có một mình em trong tim thôi nhé".

Chú chó Samoyed tội nghiệp, tai và đuôi cụp xuống, cầu xin sự thương yêu từ chủ nhân của mình. Peter cũng không cảm thấy nó quá là phiền phức, gã lấy điếu thuốc chưa kịp tàn mà gã đang hút dở đoạn nãy, đưa và ra lệnh cho người kia:

"Hút nó đi, Alipede".

Alipede không hề biết hút thuốc, nhưng nếu đó là mệnh lệnh khiến tâm trạng chủ nhân mình trở nên vui vẻ, thì hắn cũng không ngần ngại mà thử nó. Khói thuốc cay nghiệt xộc thẳng vào bên trong khoang mũi và miệng, khó thở tới mức mới lần hít đầu đã khiến hắn không chịu nổi mà ho sặc sụa. Alipede úp mặt sát vào bộ ngực của gã để tìm chỗ dựa, còn gã thì khẽ mân mê từng lọn tóc trắng muốt, tay vuốt ve dọc tấm lưng trấn an, ôn tồn đáp lại:

"Anh hứa nhé".

"Gâu!!"

"Ngoan lắm".

...

"Mọi chuyện xử lí ổn thỏa rồi chứ?"

Alipede chỉ mặc độc nhất một chiếc quần đùi trên người. Tay đút túi, ung dung thư thái đứng ở trước cửa sổ nói chuyện điện thoại với ai đó.

Đầu dây bên kia nhanh chóng có phản hồi:

"Đã hoàn thành rồi ạ, chúng tôi đã cẩn thận không để lại bất kì dấu tích gì".

"Tốt, mấy anh vất vả nhiều rồi. Có gì lát nữa thuộc hạ của tôi sẽ chuyển tiền công qua".

Xong việc, Alipede cúp máy. Hắn tiến đến gần chiếc giường quen thuộc, ngồi xuống, tay chạm khẽ lên từng đường nét ngũ quan của con người đang yên bình say giấc.

"Anh là của em, và anh chỉ được phép thuộc về mỗi một mình em thôi".

Tất cả những gã đàn ông trước đây đã từng lên giường, hay thậm chí chỉ là những người phụ nữ làm bình phong, đơn thuần qua lại thân mật với Peter, đều đã bị Alipede diệt trừ mà không để lại bất kì một dấu vết nào. Có thể nói, chỉ cần bạn đơn thuần làm một cái nháy mắt tán tỉnh Peter thôi, cũng có thể ngày mai bạn đã phải về trời chầu ông bà rồi. Dây dưa tình cảm với người đàn ông này, chẳng khác gì đang tự nguyện bước chân vào cửa tử.

Nhưng, chỉ có duy nhất một kẻ mà hắn hiện tại vẫn chưa thể giết được, đó chính là Raphael, sếp cũ của hắn. Nếu Peter khi ấy không ngăn cản và bảo rằng đang cần cái mạng của Raphael để lợi dụng kiếm lợi, thì hắn sớm muộn gì cũng đã chết dưới lưỡi dao của Alipede rồi.

"Nay là Chủ nhật, anh tính đi đâu vậy?"

"Anh tới bệnh viện chút thôi".

"Là vì Raphael hay sao?"

Alipede lập tức níu tay Peter lại. Hắn tỏ ra thái độ không được vui, khi mà Peter tháng nào cũng đều đặn đi thăm "cô gái" ấy.

Lần trước Alipede vì không thể kiềm chế được cơn ghen tuông điên loạn mà suýt tí nữa đã ra tay giết chết Raphael, ngay sau khi hắn biết được chuyện Peter đã lên giường với gã đó. Chỉ vì chuyện tình cảm rùm beng này mà hắn đã bị Peter đối xử ghẻ lạnh tận mấy tháng trời.

Biết thỏ trắng đang ưu tư vì chuyện gì, Peter liền quay người lại, không ngần ngại trao cho hắn một nụ hôn thật sâu. Xong việc, gã an ủi và cố gắng xoa dịu hắn:

"Không sao, anh tới vì công việc thôi. Không có chuyện như lần trước nữa đâu. Đừng buồn nữa nhé".

Hắn nũng nịu không muốn gã rời đi, hai cánh tay vẫn cương quyết khóa chặt eo gã lại:

"Em muốn đi chung với anh".

"Tuần trước anh vừa cử em lặn lội sang Campuchia làm nhiệm vụ mà. Nên tuần này cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa xong việc rồi chúng ta đi chơi nhé".

Dỗ dành người tình nhỏ chẳng khác gì đi dỗ dành mấy đứa cháu loi nhoi. Peter ngồi vắt chân trên xe, ung dung ngắm nhìn cảnh vật phố phường. Đã lâu rồi không cảm thấy thư thái như lúc này.

Chiếc xe limousin dừng chân trước một tòa nhà bệnh viện to lớn. Lần lượt từng đợt kí ức trước đó lùa về.

Bệnh viện Vinh Quang (Glory's Hospital).

Đây là nơi đầu tiên mà Peter đã đụng độ một trong những sứ đồ mang sức mạnh của quái vật, Nathaniel. Gian phòng hầm mà trước đó Nathaniel chuyên dùng để làm thí nghiệm cấy ghép trên con người, cũng là nơi mà hắn tử trận, bây giờ đã bị niêm phong, trở thành khu vực cấm của bệnh viện.

Có nhiều lời đồn xung quanh bủa vây về căn hầm bị niêm phong này. Đa số là các tin đồn về việc bệnh viện này bị ma ám, ví dụ như đêm đêm thang máy tự động chạy xuống tầng này cho dù đã bị khóa, hay là bóng ma của một cựu bác sĩ cứ liên tục lởn vởn trong bệnh viện,...

Số phận đúng là khổ nhỉ, chết trong đau đớn và thua trận thảm hại, linh hồn bị mắc kẹt trong bệnh viện với những ai oán chưa thể giải quyết, cuối cùng lại không thể siêu thoát được.

Và căn hầm ấy hiện tại đã được tái sử dụng lại, đó chính là nơi mà Raphael đã được thực hiện phẫu thuật chuyển giới, và cũng chính là nơi để hắn tịnh dưỡng và hồi phục lại sức khỏe. Chỉ có những người được hưởng đặc quyền hoặc được chọn lọc kĩ lưỡng, mới có thể được đi lại tự do ở trong căn hầm này.

"Cởi hết áo quần ra đi".

Căn phòng trắng chỉ có độc nhất một nam một nữ đang đối mặt nhau. Vẫn là viễn cảnh quen thuộc trong trận chiến cuối cùng, nhưng vị thế bây giờ đã thay đổi. Người hiện tại đang nắm toàn bộ quyền lực ở đây, chính là Peter, là lão già đã từng sống chật vật ở tiệm sách nhỏ cuối khu phố.

Raphael cũng không hề ngần ngại, tay rũ bỏ đi chiếc áo choàng trên người, trở nên hoàn toàn lõa thể ngay trước mặt gã đàn ông đê tiện đang săm soi cơ thể của hắn. Peter điềm nhiên đứng dậy, miệng tiếp tục rít thuốc, soi xét tổng quan toàn bộ cơ thể của Raphael. Hình xăm phản bội đức mẹ Maria ở ngay phía sau lưng cũng đã mờ nhạt đi một nửa. Gã mỉm cười hài lòng.

"Cũng biết nghe lời phết đấy nhỉ?"

Gã dùng ngón tay nâng cằm của Raphael lên, chăm chăm ngắm nhìn dung mạo hoàn toàn mới mẻ của hắn. Nhan sắc xinh đẹp và độc đáo này, càng ngắm càng cảm thấy thích.

"Cho mày nghỉ ngơi cũng khá lâu rồi, tao nghĩ tao sẽ kiểm tra bên trong của mày một chút".

"Đừng tùy ý đụng vào tôi, đồ lão già đê tiện".

Raphael ương bướng định gạt phăng tay Peter đi, nhưng đã bị lực đạo đầy mạnh mẽ của gã khống chế. Gã dồn hắn vào trong một góc tường, tay vứt đi điếu thuốc và dập tắt nó. Một tay nhanh chóng siết chặt hai tay của hắn lại, tay còn lại bắt đầu lần mò xuống bên dưới âm đạo, vuốt vuốt ve ve, rồi đâm thọc thẳng vào bên trong cái lỗ ấy.

"Ư..hư..ah".

Raphael thở dốc, cơ thể liên tục co giật vì khoái cảm đầy mới lạ mà hắn chưa bao giờ có cơ hội được nếm thử trước đây. Miệng xinh liên tục rên rỉ đã bị gã đàn ông kia hôn khóa chặt. Phần dưới mới bị đâm thọt và quấy rối được một lúc, dịch dâm chưa gì đã tràn ra đầy bàn tay của Peter, một chút đã rơi rớt từng giọt xuống sàn nhà.

Quả nhiên là sản phẩm do các bác sĩ có tay nghề và chuyên môn lâu năm tạo ra, kết cấu hai vách thịt thật sự rất chân thật, cơ thể cũng xinh đẹp và thon thả không khác gì con gái. Chỉ có điều, Raphael quá cao so với trung bình chiều cao nữ giới.

"Có lẽ tao sẽ mạn phép nếm thử sản phẩm mới trước nhỉ?"

Gã mạnh bạo tháo thắt lưng, cho con quái vật bên trong xổng ra ngoài. Peter ôm lấy và nâng cả cơ thể Raphael lên cao, miệng bóp lấy bầu ngực lớn và nút chùn chụt. Dương vật khổng lồ đang cương không ngừng cọ xát để lấy chất trơn từ nước âm đạo, sau đó từ từ tiến thẳng vào bên trong vách thịt.

"Đĩ quá đấy Raphael, quả nhiên lựa chọn của tao là không hề sai mà".

Raphael không thể kiểm soát được cảm xúc của mình vì mọi thứ ập đến quá bất chợt. Nó đau, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó có hơi chút sung sướng. Hắn hai tay ôm chặt lấy cổ của Peter mà khóc lóc, cố gắng chịu đựng từng cú thúc mạnh bạo đang dần dần cắm sâu vào bên trong.

"Xem ra tối nay mày không cần phải chịu đau mà nong nữa rồi nhỉ?"

"Câm miệng...ah".

Cặp mông đào bị gã đánh cho tới mức đỏ ửng đến đáng thương. Peter nhấn mạnh đầu của Raphael xuống bàn, tiếp tục đâm ra rút vào mạnh mẽ. Cuối cùng, khi mọi thứ đã xong xuôi, gã hừ nhẹ một tiếng và rút dương vật ra bên ngoài, để lại từng dịch trắng đã bị gã bơm đầy vào bên trong tự động chảy ra.

Sàn nhà bây giờ không có gì ngoài tinh dịch và nước dâm rơi vương vãi khắp nơi. Gã không thèm đoái hoài gì đến người phụ nữ đang chật vật khổ sở, cứ thế chỉnh trang lại áo quần rồi bỏ đi thẳng một mạch ra bên ngoài.

"Tốt rồi đó, kêu Lee Yuna đưa cô ta về phòng nghỉ đi. Gọi điện cho Alipede, bảo là tôi sắp về rồi".

Ting!

Tiếng thang máy từ đằng xa vang lên, âm thanh vọng lại một chút vào bên trong căn phòng trắng. Raphael gần như bất tỉnh, nhưng vẫn cố gắng lấy lại một chút sức lực để đứng dậy. Cũng may mắn là Lee Yuna đã chạy tới kịp thời. Cô vội tóm lấy chiếc áo choàng đang nằm nhăn nhúm ở một bên góc, nhanh chóng quấn quanh, bảo vệ cả cơ thể đang đầy rẫy vết nhục dục của Raphael.

"Chị ổn chứ?"

Raphael không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Hắn dần ngất lịm đi ở trong vòng tay của cô bé vì mệt mỏi, rồi sau đó cũng được người ta mang trở lại về phòng dưỡng sức....

***

P/s: tính ra os có nam chính (không phải Peter) đó, nhưng sao lúc viết mấy cảnh nói chuyện với Yuna tự nhiên có ý nghĩ là con Rà đi chuyển giới xong chơi lét^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro