Chap 2 : Cuộc sống chung bắt đầu

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ len qua rèm cửa, đánh thức Quang Anh khỏi giấc ngủ chập chờn. Cậu dụi mắt, nhìn quanh phòng. Một không gian gọn gàng, có phần sang trọng hiện ra trước mắt. Quang Anh vẫn chưa quen với việc mình đang ở chung với bốn người xa lạ.

"Quang Anh, dậy đi! Sáng rồi, tụi này chờ cậu ăn sáng."

Tiếng Minh Hiếu vang lên từ ngoài cửa. Giọng nói trầm ấm và điềm tĩnh của anh khiến Quang Anh cảm thấy an tâm hơn. Cậu vội vàng rời khỏi giường, chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài.

Bàn ăn sáng đã được chuẩn bị đầy đủ. Đức Duy ngồi chống cằm, mắt lim dim như muốn ngủ gật, trong khi Bảo Khang thì đang kể chuyện gì đó, làm Dương khẽ nhíu mày.

"Đừng có chọc cậu ấy nữa, Khang," – Minh Hiếu nhẹ nhàng nhắc nhở khi thấy Quang Anh bước vào.

Bảo Khang quay lại, cười tươi:

"Đâu có chọc! Anh đang kể chuyện vui thôi mà. À, Quang Anh này, cậu ăn được cay không? Tụi này gọi phở có tương ớt đặc biệt đấy."

"Mình... ăn được chút ít," – Quang Anh cười gượng, khẽ kéo ghế ngồi xuống.

Ngay khi cậu vừa ngồi, Đức Duy bỗng đưa tay lên, chỉ vào tóc Quang Anh:

"Này, tóc cậu kìa... xù hết lên rồi."

"Thật á?" – Quang Anh luống cuống đưa tay vuốt lại mái tóc, khiến Đức Duy bật cười khanh khách.

"Thôi, đừng trêu cậu ấy nữa, Duy," – Dương nói ngắn gọn, nhưng giọng nói trầm thấp của anh đủ để Đức Duy lập tức ngồi ngay ngắn.

"Ăn đi, mọi người. Hôm nay chúng ta có lịch học cả ngày đấy," – Minh Hiếu lên tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện.

---

Sau bữa sáng, Quang Anh nhận ra rằng sống chung với bốn người bạn cùng phòng không phải chuyện dễ dàng. Đức Duy cứ thích chọc cậu mỗi khi có cơ hội. Bảo Khang thì hay bày trò khiến cậu bối rối. Minh Hiếu luôn là người đứng giữa để hòa giải, còn Đăng Dương tuy ít nói nhưng ánh mắt sắc lạnh của anh lại khiến Quang Anh cảm thấy hơi ngượng mỗi khi bắt gặp.

Dẫu vậy, Quang Anh vẫn cố gắng thích nghi. Chiều hôm đó, sau giờ học, cậu rủ hội bạn thân của mình – Thành An, Thanh Pháp, và Quang Hùng – đến chơi.

"Ôi trời, nhà trọ kiểu gì mà xịn vậy?" – Thành An cảm thán ngay khi bước vào.

"Chắc chắn là gia thế mấy anh kia khủng lắm," – Thanh Pháp nói thêm, mắt lấp lánh.

"Đừng có nhìn ngó kiểu đó, Pháp," – Quang Hùng càm ràm, nhưng chính cậu cũng đang tò mò không kém.

Khi cả ba đang hào hứng khám phá, Đức Duy từ trong phòng khách bước ra, trên tay cầm túi snack.

"Bạn Quang Anh hả? Trông vui nhỉ," – Đức Duy cười tươi, ánh mắt tò mò nhìn nhóm bạn của cậu.

"Chào, tụi mình là bạn thân của Quang Anh," – Thành An đáp ngay, nụ cười nửa thật nửa đùa.

"Cậu bạn này nói nhiều ghê ha," – Đức Duy bật cười, quay sang Quang Anh, làm cậu đỏ mặt.

Ngay lúc đó, Minh Hiếu bước vào, cắt ngang:

"Để mọi người tự nhiên nhé. Phòng này giờ là nhà của Quang Anh rồi."

Câu nói ấy khiến Quang Anh bất giác thấy lòng mình ấm lại. Dù còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng cậu nhận ra rằng, cuộc sống mới này không hề tồi tệ như cậu từng nghĩ.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro