Chương 4: Nấu ăn

Sau khi chào hỏi nhau xong thì Veldanava đã dẫn Rimuru đi tham quan Thiên Tinh Cung. Bởi đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy những kiến trúc lạ như thế này nên có vẻ khá thích thú và phấn khích.

Vì chưa chuẩn bị được phòng cho cậu nên ông đã quyết định cho cậu ở tạm căn phòng của mình. Dù sao có vẻ sau một ngày trải qua nhiều chuyện như thế thì cậu cũng đã thấm mệt mà ngủ thiếp đi trên tay ông lúc nào không hay.

 Buổi tối hôm đó, tại phòng làm việc của Veldanava

Hiện tại, Velzard cùng 2 người em của mình đang ngồi trên ghế sô pha còn Veldanava thì đang ngồi xử lí đống giấy tờ- một kẻ thù mà có lẽ dù có mạnh mẽ như thế nào thì cũng chẳng ai đánh bại được và không có ngoại lệ. Phía sau là Hikari và Enra đang đứng sau lưng ông như những người thư kí. 

- Sao anh lại nhận cậu bé đó làm em trai?- Đó là thắc mắc của Velzard cũng như hai người còn lại, vừa nói cô vừa nhâm nhi tách trà và đưa mắt nhìn sang người đang ngồi làm việc ấy.

Đôi tay đang xử lí giấy tờ dường như đã thoáng dừng lại nhưng rồi vẫn tiếp tục làm việc

- Vì cậu bé có một linh hồn đặc biệt gần giống như chúng ta, có lẽ trong tương lai cũng sẽ có thể tiến hóa lên thành một Chân long.- Ông nhẹ nhàng đáp lại người em gái của mình.

- Em đoán đó không phải lí do duy nhất nhỉ, nii-san?- Velgrynd như nhận ra điều gì đó trong lời nói của người anh cả. Có điều gì đó mờ ám ở đây.

- Hahaha, em đúng là nhạy bén thật đấy Velgrynd. Phải, lí do thực sự mà anh muốn đón nhận cậu bé là do đây là người mà Hikari và Enra đã tạo ra để bầu bạn với anh, nhưng như mấy đứa thấy đó, cậu bé còn quá nhỏ. Chính vì vậy thì em trai lại là thân phận hợp lí hơn để cậu ấy sống cùng ta.- Vừa nói ông vừa cười tỏ vẻ thích thú- Các em ai cũng có cuộc sống cho riêng mình, đâu còn để ý đến người anh già này khiến anh cảm thấy cô đơn lắm đấy.

- Ra là vậy- giờ họ đã hiểu rồi, có vẻ như nguyên do cũng một phần là vì họ. 

- Nhắc mới nhớ, cơ thể của cậu ấy khá giống với con người nên chắc vẫn cần ăn uống và sinh hoạt như con người nhỉ? Nhưng trong chúng ta không có ai biết chăm sóc người khác cả vì chúng ta đâu cần ăn uống.- Đó là câu hỏi của Veldora, con rồng chỉ biết dùng não cơ nay lại nói ra câu ấy khiến cả phòng chết lặng.

- Một kẻ chỉ biết phá làng phá xóm như em mà cũng biết lo cho người khác sao, Veldora-kun?- Lời nói của Velzard như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé "dễ tổn thương" của Veldora vậy.

- Việc nấu ăn ta có thể lo được mà.- Veldanava lên tiếng chắc nịch.

- Anh có chắc chứ, thức ăn mà anh nấu chỉ đẹp chỉ rất độc đấy.- Cả ba người trong số họ ai cũng đã từng thử món ăn do Veldanava nấu. ĂN MỘT LẦN LÀ NHỚ CẢ ĐỜI ĐẤY. Đó cũng là một trong những lí do họ tránh xa Veldanava.

- Mấy đứa có cần nói thẳng toẹt ra như thế không, làm anh cảm thấy bản thân như bị xúc phạm đấy.- Veldanava uất ức lên tiếng

- Nhưng đó là sự thật.- Cả ba đồng thanh lên tiếng

Phải đó, vị đấng sáng tạo của chúng ta làm gì cũng tốt nhưng về khoản nấu ăn phải gọi là thảm họa ( vị của nó cũng phải một chín một mười với món ăn Shion nấu khi chưa có kĩ năng 'Vua đầu bếp' đó là các vị hiểu nó như thế nào rồi.)

- Chuyện này, chúng thần có thể giúp ạ và chúng thần cũng có chút kinh nghiệm trong việc chăm trẻ.- Hikari lên tiếng và sau đó thì mọi ánh mắt đều dồn về phía cô, dù sao cũng là một trong những thuộc hạ cấp cao của Veldanava mà lại biết nấu ăn thì có vẻ khá lạ.

- Nhưng các ngươi chỉ ở lại đây một thời gian thôi mà, làm sao có ta có thể dựa dẫm vào 2 ngươi quá được.- Lời này của Veldanava không sai nhưng hình như ông ấy quên mất điều gì đó rồi.

- Vậy Ngài thấy việc chúng thần dạy Ngài cách nấu thì sao ạ Veldanava-sama.

- Hừm, vậy có thể chỉ cho cả ta nấu nữa không, ta cũng muốn học cách nấu ăn nhỡ mai sau có cần dùng thì còn có thể xoay sở được.- Velzard cũng khá tò mò về điều này nên cũng ngỏ lời đề nghị.

- Cả ta nữa.- Việc thú vị như thế đương nhiên Velgrynd cũng không thể bỏ qua được rồi.

Vậy là đêm hôm đó, chúng ta có khóa dạy nấu ăn cấp tốc do 2 đại thánh linh phụ trách. Có vẻ do lần đầu làm nên có đôi phần lóng ngóng tay chân nên hầu như đều làm hỏng. Nhưng dù sao Velzard và Velgrynd cũng là phụ nữ nên gần như đã nắm được toàn bộ còn Veldanava và Veldora thì cũng đã ổn hơn một chút, có lẽ là họ nghĩ thế.

(Veldora bị kéo vào đây đương nhiên là vì 3 đứa ngồi làm thì đứa còn lại không được ngồi chơi- bé nhất thì không có quyền phản kháng a~~~)

Buổi sáng hôm sau, tại phòng ngủ của Veldanava

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng len qua lớp rèm trắng, rọi xuống căn phòng rộng rãi được trang trí thanh nhã bằng những đường nét tinh xảo và những viên tinh thạch phát sáng lấp lánh. Trong không gian tĩnh lặng ấy, Rimuru khẽ nhăn mặt rồi chầm chậm mở mắt.

Cảm giác đầu tiên cậu nhận thấy là... ấm áp.

Cậu đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, được bao phủ bởi lớp chăn mềm mịn như mây, còn hương thơm nhè nhẹ trong không khí khiến cậu thấy dễ chịu một cách kỳ lạ.

Lưu luyến rời khỏi đó, khi đôi bàn chân vừa chạm xuống sàn, cậu suýt trượt ngã vì lớp thảm quá êm và mềm. Nhanh chóng chỉnh lại trang phục và đầu tóc, cậu mở cửa bước ra ngoài.

- A, em dậy rồi sao, Ri-kun? – Velzard đang đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng quen thuộc nhìn cậu, nhưng... có chút mềm mại hơn bình thường.

- Ơ... chào... chị ạ?

Cậu ngập ngừng. Không khí có gì đó căng thẳng... cho đến khi phía sau Velzard vang lên tiếng nói quen thuộc:

- Hôm nay sẽ là bữa sáng đầu tiên mà anh ấy nấu cho người khác đấy, mong là em vẫn sống sót sau khi ăn. – Velgrynd vừa nói vừa cười ranh mãnh.

- ...Hả?

Đúng lúc đó, mùi gì đó cháy khét lạ lùng từ phòng bếp bay đến. Từ phòng ăn, Veldora lao ra trước, vừa ho sặc sụa vừa la:

- Cứu! Anh Veldanava lại làm cháy trứng rồi!!

Đằng sau là Hikari và Enra với vẻ mặt bất lực nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười chuyên nghiệp như những người quản gia mẫu mực.

Trước mắt Rimuru lúc này là ba vị Chân Long – kẻ thì lóng ngóng cầm chảo, người thì loay hoay nếm gia vị, người còn lại thì đang ghi chép lại "bí kíp nấu ăn" vào... một cuốn sách phép thuật.

Rimuru chỉ biết đứng đơ ra đó một lúc, rồi bật cười khúc khích.

Sau một hồi ổn định lại, Rimuru vừa ngồi vào bàn thì một đĩa gì đó... đen thui được đặt trước mặt cậu.

– Xin mời, bữa sáng do chính tay Veldanava-sama chuẩn bị! – Hikari nói bằng giọng rất lễ phép, nhưng biểu cảm trên mặt lại như đang cố nén cười.

Rimuru nhìn xuống đĩa: trứng chiên cháy đen, bánh mì hơi cứng và... một thứ gì đó trông giống súp nhưng lại phát sáng mờ mờ. Cậu thầm nghĩ  "Cái này... ăn vào có... chết người không nhỉ?"

Tuy nhiên, khi cậu liếc nhìn Veldanava, người đang đứng cạnh với ánh mắt chờ mong lấp lánh như cún con chờ được khen, thì...

"Thôi thì... cứ thử vậy, hôm qua mình vừa mới nhận được kĩ năng kháng độc, chắc là không sao đâu."

Cậu mỉm cười, cầm muỗng lên.

– Cảm ơn... con ăn đây ạ.

Và rồi...


Ực...!! – Vị cháy khét lan thẳng vào tâm trí cậu. Cậu cố gắng nuốt mà không thể để lộ biểu cảm gì quá rõ. Một giọt mồ hôi lăn trên trán.

– Thế nào? – Veldanava hỏi, ánh mắt rực sáng.

– Ơ... ạ... đậm đà... theo một cách... rất riêng ạ! – Rimuru mỉm cười cứng ngắc.

Velzard và Velgrynd bên cạnh lập tức quay mặt đi, vai run lên như đang cố nhịn cười.

Veldora thì vô tư hơn:

– Ăn xong nhớ chuẩn bị thuốc giải độc nha nhóc! Lần trước ta ăn xong là phát sáng ba ngày luôn đấy!

– Cái gì!?

Thấy vậy, Velgrynd đến chủ động ngồi cạnh Rimuru, hỏi han cậu đủ thứ; còn Velzard thì chỉ yên lặng quan sát cậu. Nhưng trong ánh mắt nghiêm nghị ấy, Rimuru cảm nhận được sự dịu dàng âm thầm, như một người chị cả đang âm thầm che chở.

Còn Veldora thì... đang cố đút cho cậu "món súp phát sáng".

– Này, thử món này đi! Đặc sản của anh Veldanava đó, phát sáng được là biết ngon rồi!

– Khoan, đừng ép mà! Em còn muốn sống để lớn!!

Không khí lúc này trở nên sôi động lạ thường. Không còn sự xa cách hay dè dặt, chỉ còn những tiếng cười rộn rã và những cuộc trò chuyện kéo dài.

Sau bữa ăn, Rimuru dựa người vào ghế, bụng no căng (vì đồ ăn của Hikari làm thêm), còn tinh thần thì... vui đến lạ.

---------------------------------------------------------------------------------------

Kết thúc chương 4

Ngày đăng: 17/05/2025


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro