WWritten for You, Etched in Me.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời phủ một màu xám tro nhàn nhạt, như thể ai đó đã phủ một tấm màn mỏng lên thế giới. Không mưa, không nắng, không có lấy một tiếng chim hay hơi gió. Tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng đầu bút chạm vào giấy cũng vang lên rõ ràng trong căn phòng nhỏ.
Hôm nay là một ngày nghỉ, một trong những ngày mà Ego quyết định ban phát chút hơi ấm tình người và cho bọn họ về nhà trong 2 ngày.
Rin ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế mềm, trên chiếc bàn dài, đối diện cửa sổ là những tờ giấy loạn xạ, những cây bút rải rác khắp nơi, tay trái giữ mép giấy, tay phải cầm bút chì. Đường nét đầu tiên xuất hiện, nhẹ, chậm rãi như đang dò dẫm chính mình. Cậu không gạch bỏ, cũng không dừng lại – như thể đã quen với cảm giác không chắc chắn này từ lâu rồi.
Cậu bắt đầu viết, đôi mắt màu lam ngọc ánh lên những tia sáng dưới ánh đèn vàng của chiếc đèn học.
.
.
.
📩 Gửi Nagi Seishiro
Tôi chưa từng định viết cho cậu.
Nhưng hôm nay trời sắp mưa, căn phòng quá yên, và tôi...
không biết phải nói những điều này với ai.
Tôi vẫn nhớ cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau – cậu ngồi trong phòng nghỉ, ngủ gật trên túi tập, và gọi tôi là "người có gương mặt cáu bẳn" và "một con quái vật đầm lầy đáng sợ."
Tôi gần như ném cái bình hoa trên bàn vào mặt cậu.
Lúc đó tôi đã nghĩ: Mình sẽ không bao giờ thân với cậu ta được. Chúng ta quá khác nhau. Tôi là người luôn chạy, còn cậu thì luôn dừng lại giữa đường.
Thế nhưng hóa ra... có những điều cậu chẳng cần chạy cũng hiểu rõ hơn tôi.
Cậu không hỏi tôi vì sao tôi luôn tức giận. Không hỏi vì sao tôi lại không tin bất cứ ai. Không hỏi vì sao tôi lặng lẽ tránh né ánh mắt của mọi người. Cậu thậm chí còn không một lần nhắc đến tại sao tôi lại luôn cuộn tròn trong chăn như thể muốn biến mất trong đó. Cậu chỉ nói:
"Muốn ăn gì không?
Ochazuke nhé. Tôi mua cho."
Chúng ta ăn với nhau vào một tối mùa đông. Cậu kể chuyện game, tôi chẳng đáp lại gì.
...
Nhưng đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy ... cái tĩnh lặng không còn là cô đơn nữa.
...
Tôi nhớ... có lần đá hụt ba cú liên tiếp.
Đầu óc trống rỗng.
Chân nặng như chì.
Lòng thì chẳng còn chút động lực nào để bước tới nữa.
Mọi người xung quanh chỉ nhìn. Không ai nói gì. Có lẽ vì không biết phải nói gì, hoặc đơn giản là thấy không cần thiết phải lên tiếng. Mà tôi thì quen rồi – với sự im lặng đó.
Cậu bước tới. Không nói một lời, không nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại hay cổ vũ sáo rỗng như người ta vẫn làm.
Cậu chỉ dúi vào tay tôi một nửa cái bánh dorayaki... đã bị cắn mất một góc.
"Cậu đói. Tôi biết."
Tôi chưa kịp phản ứng. Chưa kịp hỏi cậu lấy đâu ra bánh, hay vì sao lại đưa nó cho tôi, thì cậu đã quay đi, ngáp một cái dài như cả thế kỷ. Như thể cả chuyện tôi vừa thất bại lẫn cái bánh bị cắn dở đều chẳng quan trọng.
Mọi người tưởng cậu vô tâm.
Lười biếng, vô trách nhiệm, sống trong thế giới riêng của mình.
Nhưng tôi biết — nửa cái bánh ấy là món cậu không bao giờ chia cho ai. Đặc biệt là khi nó là cái cuối cùng.
Cậu không cần phải lên tiếng để người khác hiểu.
Nhưng tôi thì hiểu.
À mà, cậu có nhớ lần đó không?
Lần tôi suýt nữa đánh nhau với Shidou, chỉ vì một câu nói chẳng đáng. Chỉ vì tôi đã quá mệt mỏi sau buổi tập dài, và sự kích động trong tôi tìm được nơi dễ bùng lên nhất.
Tôi ném áo xuống đất.
Đá văng chai nước.
Đóng sập cửa khi về đến phòng.
Cậu đang ngủ. Hoặc... tôi tưởng cậu ngủ.
Phòng tối.
Yên lặng.
Tôi ngồi bệt xuống, không biết mình đang giận ai — người khác, bản thân, hay cả hai.
Một lúc sau, cái gối của cậu bay thẳng vào đầu tôi. Không đau. Nhưng trúng ngay giữa trán. Chính xác đến mức tôi chỉ có thể nhìn lại, sững sờ.
Tôi đã định quát. Định hỏi cậu bị gì.
Nhưng cậu chỉ kéo chăn trùm kín đầu, giọng uể oải vang lên qua lớp vải dày:
"Phiền lắm. Đừng nghĩ nữa."
Thế là tôi không nghĩ nữa.
Không còn tức nữa.
Cái cách cậu đối diện với cơn bùng nổ của tôi chẳng giống ai. Cậu không dỗ dành. Không giải thích. Không hỏi. Cậu chỉ... hiện diện. Một cách vừa lười, vừa nhẹ tênh, vừa chính xác đến khó tin.
Tôi không biết mình đã quen với điều đó từ khi nào.
Chỉ biết rằng, đôi khi, cái gối đó còn hiệu quả hơn mọi lời khuyên trên đời.
...
Cậu cứ như cái chăn cũ mềm và ấm, chẳng nổi bật, nhưng chỉ cần có bên cạnh là thấy mọi thứ dễ thở hơn một chút.
...
Tôi không biết từ khi nào tôi bắt đầu lệ thuộc vào cậu.
Lệ thuộc vào cái cách cậu gãi đầu nói: "Tôi chẳng giỏi gì ngoài chơi game. Nhưng nếu cậu cần thì tôi vẫn ngồi đây."
Cái cách cậu không nói nhiều, nhưng luôn có mặt.
Luôn nghe.
Luôn hiểu. Mà không cần nói.
.
.
Tôi không biết vì sao hôm nay lại nhớ đến chuyện đó. Chắc tại trời sắp mưa. Mưa kiểu giống hệt hôm đó – lạnh, dai dẳng, và có gì đó bám lấy ngực không buông. Hôm đó tôi chán ăn. Không đói. Không muốn nói chuyện. Chỉ ngồi đó, nhìn mưa rơi, rồi để thời gian trôi qua như nước thừa.
Cậu không hỏi gì. Chỉ thở dài, rồi với lấy cái tạp dề vất xó ở góc phòng, bước vào bếp.
Tôi đã nghĩ cậu sẽ lấy nước đi nấu mì gói. Ai ngờ, cậu nấu cơm. Một bữa hẳn hoi, bốn món: trứng chiên mềm, canh rong biển, gà rim, rau cải xào. Cũng không nhớ rõ vị thế nào. Hơi nhạt, có thể. Nhưng lúc đó, chỉ cần có ai đó đặt trước mặt mình một chén cơm nóng – là đủ.
Cậu không nói "ăn đi cho khỏe" hay "Cậu phải ăn cái gì đó". Cậu chỉ nói:
"Tôi nấu rồi, ăn nhé."
Vậy mà tôi ăn được. Ăn hết.
Tới giờ vẫn không hiểu vì sao cậu lại làm vậy. Có thể cũng chẳng vì lý do gì to tát.
...Tôi vẫn nhớ.
Không phải vì bữa cơm đó ngon đến mức không quên được. Mà vì khoảnh khắc ấy — một người như cậu, tưởng đâu chẳng để tâm đến gì ngoài game và giấc ngủ trưa, lại đứng dậy vì tôi.
Không cần biết lý do. Không đòi hỏi lời cảm ơn. Cậu không biết đâu. Hành động đó... đã kéo tôi khỏi một ngày mà tôi tưởng mình không thể trôi qua nổi.
Thật kỳ lạ.
Tôi từng nghĩ tôi mạnh mẽ, độc lập, không cần ai.
Nhưng sau hôm đó, mỗi khi mưa bắt đầu rơi, mỗi khi lòng tôi chùng xuống như đáy của một cái giếng cạn, tôi lại nhớ đến hương cơm trong căn bếp nhỏ hôm ấy.
Nhớ đến bóng lưng cậu — lười biếng mà lại chăm chút.
Thờ ơ mà lại thật dịu dàng.
...
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được một người từng than vãn di chuyển là một gánh nặng như cậu, lại có thể nấu bữa ăn 4 món dinh dưỡng, chỉ trong 15 phút.
Và dành cho tôi.
...
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có một người bạn cùng phòng... như cậu.
Cái hôm cậu bước vào, tôi đã nghĩ đây sẽ là khởi đầu của một bi kịch. Cậu mang đúng một cái vali, một cái gối ôm hình con rồng xẹp lép, và cả một cái mặt dày ngáo ngơ khiến người ta muốn thở dài ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu không hỏi tôi thích gì, ghét gì. Không quan tâm đến nguyên tắc sinh hoạt. Cứ thế mà vứt dép lung tung, nằm dài trên ghế trong khi tôi còn đang lau phòng, và ngủ ngon lành như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến mình.
Tôi tưởng mình sẽ không chịu nổi.
Tôi sống có quy tắc.
Tôi ghét sự rề rà, ghét những người coi nhẹ thời gian và kỷ luật như cậu.
Nhưng rồi, tôi bắt đầu nhận ra những điều kỳ lạ.
Như việc mỗi sáng tỉnh dậy, trong căn phòng nhỏ, tôi luôn nghe thấy tiếng thở đều đều bên kia giường. Một nhịp thở lười biếng, đôi khi còn xen kẽ một cái ngáy khẽ. Nhưng nó khiến căn phòng... không còn yên ắng đến đáng sợ nữa.
Mỗi lần tôi trở về, luôn có một đôi dép lộn xộn đặt cạnh cửa.
Không phải của tôi.
Nhưng quen thuộc.
Có khi tôi thấy cậu đang nằm nhoài ra sàn, mắt lim dim nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm gì đó như: "Tôi đã bảo đừng luyện đến khuya rồi mà... Bộ định làm thây ma à?"
Nghe chẳng nghiêm túc, nhưng lại cứ khiến tôi bật cười trong đầu.
Cậu không để ý đến cảm xúc người khác theo cách thông thường. Nhưng bằng một cách nào đó, cậu luôn hiện diện đúng lúc – như thể bản năng cậu biết khi nào tôi cần một lời nói, dù là vu vơ, miễn là không im lặng.
Tôi vẫn ghét sự bừa bộn của cậu.
Tôi vẫn cáu mỗi khi thấy áo cậu vắt lên lưng ghế của tôi, hay snack vụn trên sàn.
Nhưng tôi ghét hơn... cái cảm giác khi phòng vắng.
Ghét hơn khi không còn tiếng ngáp dài quen thuộc sau cánh cửa.
Ghét hơn khi không có ai lười biếng nằm ườn ra nói mấy câu ngớ ngẩn, nhưng lại khiến tôi thấy mọi thứ... dễ thở hơn.
Cậu lười. Cậu rề rà. Cậu sống chẳng giống ai. Nhưng cậu là người đầu tiên biến một nơi ở tạm thành thứ gì đó gần với khái niệm nhà.
Mà tôi thì... vốn chẳng nghĩ mình cần một nhà nào cả.
...
Cậu không bao giờ kéo tôi ra khỏi bóng tối—cậu chỉ lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi, như thể ở đó cũng chẳng tệ đến thế.
...
Cậu có từng biết... tôi từng ghen với sự tự do của cậu không?
Cậu chẳng cần cố gắng hòa hợp.
Cậu không cần được yêu mến.
Cậu sống như mây, đi đâu cũng được, chẳng sợ người khác ghét, cũng chẳng cố để người ta thích.
Còn tôi... tôi cứ mãi cố gắng chứng minh bản thân.
Mỗi khi ai đó quay lưng, tôi lại muốn biết: "Mình đã sai chỗ nào?"
Và trong những lúc tôi tưởng mình sắp gục xuống – thì cậu vẫn ở đó.
Không phải ai cũng nhận ra rằng cậu là một người kiên định.
Rằng cậu không bao giờ hứa hẹn, nhưng luôn giữ lời.
Cậu không cần nói "Tôi sẽ ở bên cậu" – cậu chỉ đơn giản... ở lại.
Tôi chưa từng nói cảm ơn.
Cũng chưa từng nói xin lỗi, khi có lần tôi gắt lên: "Cậu có hiểu tôi không?!"
Cậu chỉ lẳng lặng đưa tôi một lon nước mát lạnh, không nói gì.
Và tôi quá kiêu hãnh để thừa nhận: tôi cần cậu biết bao.
...
Cậu không nói 'ổn thôi', cũng chẳng bắt tôi mạnh mẽ hơn —chỉ đơn giản là hiện diện, khiến mọi điều rối rắm trong đầu tôi bỗng trôi chậm lại.
...
Lần đó, trời trở gió.
Lạnh đến tê đầu ngón tay. Tôi quên mang áo khoác, vẫn cố tập thêm một lúc nữa.
Lúc đứng dậy, vai đã ướt sũng, lòng bàn tay lạnh đến mức run bần bật.
Cậu không nói gì, chỉ chìa ra cái áo hoodie đã cũ, còn vướng mùi nước xả.
Màu trắng, rộng thùng thình, nhưng ấm đến lạ.
Tôi bảo: "Trả cậu sau."
Cậu nhún vai: "Thì mai cũng gặp lại mà."
Thế rồi mai, ngày kia, ngày sau nữa...
Chúng tôi cứ tiếp tục gặp nhau như thế, không cần hẹn, cũng chẳng cần lý do.
Cái hoodie ấy — tôi giữ luôn, chẳng buồn trả.
Cậu cũng chẳng nhắc đến lần nào.
Chắc vì cậu biết: tôi chưa từng có thói quen giữ lại những gì không thuộc về mình.
Nhưng lần đó, tôi muốn giữ.
Vì cậu –
Vì sự tồn tại của cậu –
Là thứ đầu tiên tôi không muốn đánh mất.
Bức thư này không gửi. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu vô tình đọc được – thì, xin cậu hãy nhớ:
Trong quãng thời gian ấy, cậu là người duy nhất khiến tôi thấy mình không cần phải gồng lên để tồn tại.
Cảm ơn, Seishiro. vì đã là người luôn ở bên tôi, ngay cả khi tôi không hoàn hảo.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, nhẹ như tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn. Cửa kính hơi mờ đi bởi hơi nước. Bên ngoài, mái nhà bên kia đường bắt đầu loé lên những vệt ướt đầu tiên.
Rin nghiêng đầu, hơi cau mày. Cậu dừng lại, nhìn bức thư vừa viết, nhẹ nhàng đặt sang một bên chờ khô rồi đặt bút viết sang một tờ mới. Mực hơi nhòe ở đầu câu – có thể vì tay cậu hơi run, hoặc đơn giản là vì chiếc bút đã cũ. Dù thế nào, cậu vẫn viết tiếp. Câu chữ lặng lẽ nối đuôi nhau, như những giọt mưa gõ đều lên mái ngói.
📩 Gửi Mikage Reo
Tôi từng nghĩ... yên bình là điều xa xỉ.
Là thứ chỉ tồn tại trong giấc ngủ ngắn giữa những đêm dài,
trong khoảnh khắc rất nhỏ khi người ta chưa nhớ ra mình phải gồng lên lần nữa.
Nhưng cậu – cậu đã chứng minh rằng yên bình cũng có thể là một người.
Thành thật mà nói, lúc đầu, tôi không thích cậu lắm, tại vì... tôi với cậu là 2 người ở hai thế giới khác nhau: Tôi sắc bén, xa cách, không thể và cũng không muốn hòa nhập với phần còn lại của thế giới; còn cậu, một chàng trai hoàn hảo, cậu có bạn bè, thậm chí là nhiều bạn bè đến mức khiến tôi đau đầu, cậu rạng rỡ, tỏa sáng bất cứ khi nào cậu xuất hiện; mỗi khi cậu đi qua một bạn học nào đó, đều dễ dàng nhận được: "Chào cậu, Mikage-san, chúc một ngày tốt lành!" như thể được lập trình vậy.
Tôi và cậu, quá khác nhau.
Cậu nhớ không, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau – cậu đang chơi bóng đá, mồ hôi đầy trán, áo ướt đẫm nhưng nụ cười sáng đến mức tôi thấy khó chịu.
Cậu nhìn tôi, gật đầu chào như thể chúng ta đã quen từ kiếp trước. Rồi nói bằng cái giọng không-biết-mệt-mỏi-ấy: "Chào nha, Rin. Có muốn đá bóng với tụi tui không??"
Tôi đã quay đi. Không trả lời. Trong đầu chỉ nghĩ: "Thêm một tên ồn ào nữa. Tránh càng xa càng tốt."
Tôi là người luôn né người khác.
Còn cậu thì... cứ bước thẳng đến, tay cầm hai phần nước thể thao, như thể chẳng biết từ chối là gì.
Tôi đã nghĩ: mình sẽ không hợp với kiểu người như cậu.
Cậu có ánh nhìn ấm. Tôi thì lạnh.
Cậu nói nhiều. Tôi im lặng.
Cậu trao đi không do dự. Tôi giữ chặt những thứ đã đau.
Nhưng rồi...
Cậu luôn có mặt.
Không đột ngột. Không phô trương.
Cậu chỉ... hiện diện, như thể đó là điều tự nhiên nhất thế giới.
...
Cậu giống như ánh đèn đường vào những đêm muộn—không rực rỡ, chẳng hối hả tìm cách thu hút, nhưng đủ sáng để tôi biết mình chưa đi lạc.
...
Tôi không nhớ rõ từ khi nào cậu bắt đầu xuất hiện ở tiệm bánh tôi hay ghé. Có lẽ là hôm đó, một ngày mưa lâm râm, tôi mệt mỏi hơn bình thường. Đầu óc quay cuồng bởi những buổi tập kéo dài, cơ thể chẳng còn biết đến vị ngọt của bất cứ thứ gì ngoài sự kiệt sức. Tôi gục mặt xuống bàn, chờ đợi phần bánh yêu thích đang nướng, tai nghe đeo kín, thế giới bên ngoài bị bóp nghẹt thành thứ âm thanh mơ hồ như từ dưới nước vọng lên.
Lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy cậu.
Ngồi đó — ở bàn đối diện — như thể vẫn luôn ở đó, từ trước cả khi tôi bước vào, hoặc trước cả khi tôi nhận ra. Cậu nhìn tôi. Không nói gì. Chỉ cười nhẹ. Và tiếp tục ăn món bánh đắt đỏ nào đó với vẻ bình thản lạ kỳ. Như thể sự tồn tại của tôi chẳng phải chuyện lạ lùng hay đáng chú ý, như thể... tôi có thể yên tâm mà mệt mỏi ở đó, mà không cần phải cố gắng tỏ ra ổn trước ai hết.
Tôi đã nghĩ đó chỉ là một lần tình cờ.
Nhưng lần sau tôi đến, phần bánh của tôi đã được giữ riêng.
Không ghi tên.
Không ai nhắc.
Không ai nói gì với tôi cả.
Nhưng người chủ tiệm nhìn tôi, chỉ tay vào góc tủ lạnh kính, nơi đặt ngay ngắn một phần bánh đúng vị tôi thích, rồi mỉm cười. Không cần hỏi. Không cần giải thích. Mọi thứ... tự nhiên đến mức gần như khiến tôi cảnh giác.
Tôi không biết vì sao cậu lại làm vậy. Không biết cậu đã hỏi chủ tiệm ra sao, đã nhớ được điều gì từ tôi – người gần như không nói một lời với cậu. Nhưng chiếc bánh đó... được giữ lại mỗi lần tôi đến, dù tôi chẳng bao giờ đặt trước. Như thể ai đó luôn nhớ tôi sẽ tới. Luôn biết tôi sẽ cần nó.
Lúc đầu tôi không dám ăn. Tôi nghĩ chắc là trùng hợp. Hay họ làm dư. Nhưng lần thứ hai, thứ ba, thứ tư... tôi bắt đầu nhận ra, trùng hợp không đều đặn đến thế. Và có điều gì đó trong ánh mắt người chủ tiệm — thứ gì đó không nói ra nhưng đầy thấu hiểu — khiến tôi cầm lấy phần bánh ấy như một phản xạ.
Tôi từng không giỏi trong việc đón nhận lòng tốt.
Tôi thường nghi ngờ nó, như thể lòng tốt luôn đi kèm điều kiện. Nhưng phần bánh đó... là lòng tốt không cần lời. Không cần người nhận biết ơn. Không cần hồi đáp.
Và tôi nghĩ đến cậu, vẫn hay ngồi ở góc quen thuộc trong tiệm, mắt dán vào điện thoại nhưng mắt vẫn đủ tinh để bắt chuyện với nhân viên, với khách hàng. Cậu luôn dễ dàng hoà vào đám đông, và cũng dễ dàng khiến người khác nhớ đến mình. Nhưng với tôi... cậu không bắt chuyện. Không làm phiền. Chỉ là có mặt. Luôn có mặt.
Tôi không biết cậu làm thế vì điều gì. Có lẽ vì tò mò. Có lẽ vì cậu thấy tôi buồn cười. Cũng có thể chẳng vì gì cả.
Nhưng nếu có dịp — tôi muốn cảm ơn cậu. Vì những phần bánh không tên. Vì sự hiện diện im lặng mà không áp đặt. Vì một thứ quan tâm không buộc tôi phải phản hồi ngay lập tức, không khiến tôi cảm thấy mắc nợ.
Vì, có thể, cậu không biết — nhưng nhờ nó, tôi đã cảm thấy dễ thở hơn một chút. Trong một khoảng thời gian tôi tưởng như mình đang chìm xuống.
...
Cậu không hỏi tôi thích gì.
Nhưng luôn biết đúng lúc nào tôi cần một thứ gì đó ngọt ngào mà không quá lộ liễu.
...
Tôi từng bắt gặp cậu đặt lịch trước một chiếc ghế trong thư viện – chỗ ngồi yên tĩnh, gần cửa sổ, ánh sáng dịu và không khí lúc nào cũng trong lành. Lúc đó tôi chỉ thoáng nhìn qua màn hình đăng ký, thấy cái tên "Reo Mikage" lặp đi lặp lại ở khung giờ giống nhau mỗi ngày. Tôi nghĩ, chắc là chỗ cậu thích.
Nhưng rồi hôm nào tôi đến, ghế ấy cũng trống.
Ban đầu tôi không nghĩ nhiều, nếu có ghế trống thì tôi ngồi thôi, đơn giản.
Có thể cậu đến trễ.
Có thể bận đột xuất.
Nhưng sau nhiều lần như vậy, tôi bắt đầu nhận ra: chỗ đó... dường như chưa từng thực sự được cậu dùng đến.
Tôi chưa từng hỏi.
Cũng không định hỏi.
Nhưng một lần nọ, khi tôi tình cờ đứng ở quầy thủ thư, nghe người quản lý cười nhẹ, nói như thể giải thích với chính mình hơn là với ai khác:
"Cậu Reo luôn giữ chỗ đó. Bảo là cho một người bạn hay đến những ngày mệt mỏi."
Tôi khựng lại. Một vài từ đơn giản, nhưng trong lòng tôi vang lên âm thanh lạ lẫm. Tôi không nói gì. Chỉ gật nhẹ, giả vờ như chẳng nghe rõ. Nhưng lòng thì dậy lên thứ cảm giác không tên – vừa biết ơn, vừa xa cách.
.
.
Có lần tôi lỡ quên bình nước. Lúc đó đang chuẩn bị bước vào buổi tập, đầu óc choáng váng vì sốt nhẹ, cổ họng khô rát như giấy nhám. Tôi nghĩ mình sẽ cố chịu, như mọi lần.
Nhưng khi ngồi xuống ghế đá gần sân, tôi thấy có một chai nước đặt sẵn ở đó. Bên dưới là một viên thuốc cảm nhỏ, được dán bằng một miếng băng dính mảnh. Tinh tế đến mức không ai chú ý nếu không nhìn kỹ. Không lời nhắn. Không tên. Không ai xung quanh.
Nhưng tôi biết – là cậu.
Tôi không biết cậu làm cách nào để luôn biết trước những điều nhỏ nhặt ấy. Như thể cậu có thể đoán được khi nào tôi mệt, khi nào tôi cần ai đó... nhưng lại không đủ sức để lên tiếng.
Cậu luôn chọn ngồi cạnh tôi, nhưng chưa bao giờ bắt chuyện trước. Chỉ lặng lẽ ở đó, như một thói quen.
Cậu luôn mang theo hai lon nước. Nhưng không bao giờ hỏi tôi có khát không – chỉ đặt một lon gần tay tôi, đủ gần để thấy, đủ xa để tôi không cảm thấy bị buộc phải nhận.
Cậu gửi tôi file bài giảng, có hôm ghi âm cả tiết học dài, và kèm một dòng tin nhắn:
"Nếu em mệt, đừng gắng. Anh ghi lại rồi. Nghe lúc nào cũng được."
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn đó. Như một lời cho phép – một khoảng lặng dịu dàng giữa những ngày tôi tự ép mình phải mạnh mẽ, phải đủ tốt, phải không làm phiền ai cả.
Tôi chưa bao giờ giỏi trong việc dựa dẫm. Cũng không quen với việc được quan tâm mà không bị đòi hỏi gì đáp lại. Nhưng cậu – cứ chầm chậm, kiên nhẫn, đặt từng dấu lặng bên cạnh tôi như thế.
Và có lẽ... chính vì điều đó mà tôi không biết phải đối diện với cậu thế nào.
...
Cậu luôn để tôi có lựa chọn –
Và chưa bao giờ làm tôi thấy mình vô dụng khi cần được giúp.
...
Chiều hôm đó, trời không có nắng.
Không mưa.
Cũng không gió.
Chỉ là một bầu không khí quá yên tĩnh đến mức tôi cảm thấy lạc lõng.
Tôi nhìn thấy cậu ngồi một mình ở bậc thềm sân tập—lưng hơi cong xuống, tay cầm điện thoại mà chẳng buồn lướt. Ánh mắt cậu không buồn, cũng không vui. Chỉ... trống rỗng.
Tôi đã quen với một Reo luôn có năng lượng. Cậu là kiểu người bước vào phòng là mang theo tiếng cười, mùi trà sữa, một kế hoạch nào đó cho cuối tuần, hoặc ít nhất cũng là một câu đùa chẳng ai cười nổi. Nhưng chiều hôm ấy, cậu lặng lẽ như thể ai đó vừa rút mất sắc màu ra khỏi cậu.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu không nói, và tôi... không biết cách để hỏi.
Tôi đứng đó, ba bước phía sau cậu, lưng áo dính mồ hôi, tay run lên chẳng vì mệt, mà vì tôi không biết phải làm gì với nó. Tôi nhớ mình đã lấy chai nước từ túi ra, đặt xuống cạnh cậu, và cố gắng phát ra một câu nào đó nghe có vẻ không... ngu ngốc.
"...Uống đi. Mát."
Tôi tưởng mình đã làm ổn. Nhưng rồi cậu ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt cậu không trách móc.
Cũng không mong đợi.
Chỉ là... buồn.
Theo một cách khiến tôi thấy đau ngực mà chẳng biết vì sao.
Tôi nghĩ: nếu cậu khóc bây giờ, tôi sẽ chết chìm trong cơn lúng túng của chính mình mất.
Nên tôi đã làm điều duy nhất tôi biết—lùi lại và nói đại:
"Cậu... đừng buồn kiểu đó. Nhìn ngu lắm."
Tôi còn chưa tự mắng mình xong thì cậu đã bật cười.
Một tràng cười nhỏ, khản đặc, như thể vừa khóc xong trong lòng.
Cậu nhìn tôi, giọng còn đọng mệt: "Cậu thật sự tệ trong việc an ủi người khác, Rin à.
Nhưng... cũng chính vì thế nên lời của cậu làm tớ vui."
Tôi không biết phải đáp lại gì. Tôi chỉ gật đầu. Và nhìn đi chỗ khác, vì sợ cậu sẽ thấy mặt tôi nóng lên như thế nào.
Lúc đó tôi nghĩ—thì ra người như cậu cũng có lúc cần ai đó ở bên.
Và lần đầu tiên, tôi muốn là người ở lại. Không phải vì nghĩa vụ, cũng không vì cậu từng tốt với tôi.
Mà vì... tôi không muốn thấy cậu ngồi đó một mình nữa.
...
Cậu đã từng ở lại bên tôi mà không cần lý do. Và chiều hôm đó, tôi chỉ đơn giản muốn làm điều tương tự. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động ở lại bên một người. Chỉ để chờ cậu cười lại.
...
Cũng chẳng ai nhắc tôi phải biết ơn.
Nhưng tôi nhớ. Từng lần một.
Tôi biết, trong mắt người khác, cậu có thể mua cả sân bóng, cả đội hình, cả tương lai.
Nhưng cậu lại chọn mua cho tôi một chút yên bình – bằng những điều nhỏ bé.
Một chiếc ô khi trời mưa.
Một bữa ăn ấm nóng sau giờ tập.
Một cái bóng luôn đi bên cạnh, không bao giờ tiến quá gần, nhưng cũng không bao giờ rời xa.
Tôi chưa từng nói "cảm ơn", có lẽ vì tôi không quen dùng những lời đó.
Tôi nghĩ, cậu sẽ hiểu thôi. Và thật lòng... tôi mong cậu hiểu.
Tôi không biết điều này là gì.
Không biết cảm giác của cậu là gì.
Cũng không rõ chính mình đang mong chờ điều gì từ sự hiện diện dịu dàng ấy.
Nhưng nếu một ngày nào đó tôi đủ can đảm để nói ra...
Thì có lẽ điều đầu tiên tôi sẽ hỏi là: "Lần đầu tiên cậu quyết định đem đến bên tôi chút yên – là từ khi nào vậy?"
Reo à, đôi khi tôi không cần ai bước vào đời mình như cơn bão, làm thay đổi mọi thứ.
Tôi chỉ cần một người—như cậu—im lặng bước bên cạnh. Đều đặn, vững vàng, và kiên nhẫn.
Với tôi, như thế là đủ.
Và... quá nhiều.
Bức thư này không gửi, vì tôi biết cậu không cần một mảnh giấy để hiểu tôi, để biết tôi và ở bên tôi. Nhưng tôi vẫn viết, để nói ra câu này:
Reo à, Cảm ơn cậu. Vì đã chọn không phá cửa để bước vào.
Mà chỉ ngồi trước ngưỡng cửa, đợi tôi mở ra.
Một người không chạm vào những vết thương của tôi, không làm chúng lành đi,
nhưng cũng không khiến chúng rỉ máu thêm.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Cơn mưa bắt đầu dày hơn, không ào ạt, nhưng đủ để mặt đường lấp loáng ánh nước. Tiếng mưa rơi không còn rải rác mà nối nhau thành chuỗi, như một bản nhạc buồn được gảy đều đều trên mái tôn cũ. Ánh đèn vàng trong phòng không chạm tới hết các góc, chỉ đủ soi rõ những vệt mực còn ướt trên mặt giấy.
Rin vẫn cúi đầu. Tư thế quen thuộc, lưng hơi cong, tay trái giữ tờ giấy cho khỏi cong mép. Cậu viết chậm, nhưng không ngập ngừng. Bên ngoài, những giọt mưa đan dày như tấm màn mỏng, làm nhòa bóng đèn đường xa xa. Một tiếng sấm rất nhỏ lăn qua như ai đó thở dài.
Cậu dừng lại khi kết thúc một lá thư nữa, mắt dõi theo nét mực vừa khô, rồi mới tiếp tục. Không gian xung quanh im ắng đến mức tiếng mưa trở thành nhịp nền cho từng nét chữ. Những con chữ ấy – có cái hơi nghiêng, có cái mực đậm hơn – nối liền thành một câu chuyện chỉ mình cậu và người nhận hiểu.
📩 Gửi Shidou Ryusei
Mày là cơn bão mà tao không bao giờ kịp phòng bị.
Và dù tao đã từng chạy khỏi mày rất nhiều lần...
...có một phần trong tao vẫn đứng lại – để bị cuốn đi.
Tao ghét mày.
Tao ghét cái cách mày cười—ngạo nghễ, ngả nghiêng, như thể thế giới này là một trò đùa vớ vẩn mà chỉ mình mày chơi đúng luật.
Tao ghét cái cách mày gọi tên tao bằng cái giọng kéo dài chán chường: "Rin-chaaaaaan~"
Nghe như thể tao là con thú cưng mày vừa phát hiện trong một buổi chiều rảnh rỗi.
Tao ghét ánh mắt của mày.
Không phải vì nó đáng sợ.
Mà vì nó quá thật—nó xuyên qua mọi lớp phòng thủ tao cố dựng lên, như thể tao chẳng giấu được gì trước mặt mày.
Mày nhìn tao không phải như một người đồng đội, không phải như một kẻ thù...
Mà như một con mồi hiếm có—vừa đủ thú vị để khiến mày không giết ngay, vừa đủ nguy hiểm để khiến mày cười to hơn khi thấy tao vùng vẫy.
Tao đã luôn nghĩ mình là người lý trí.
Tao tưởng rằng tao có thể giữ khoảng cách, khóa cảm xúc, bịt chặt những cánh cửa bên trong.
Tao đã từng tự hào về sự kiểm soát đó.
Nhưng rồi mày đến.
Không gõ cửa.
Không chờ tao cho phép.
Mày đập vỡ tường. Xô tung mọi ranh giới.
Ngồi chễm chệ vào cái thế giới tao dựng nên từ những tổn thương của chính mình.
Ngả người ra sau, cười toe toét như thằng điên, rồi nói: "Chán quá. Làm gì đó thú vị đi, Rin-channnn~."
Mày biến sự hiện diện của mình thành một cú nổ.
Mọi thứ từng yên tĩnh quanh tao bắt đầu rối loạn.
Lịch trình của tao, logic của tao, sự im lặng tao từng yêu quý—tất cả bị mày kéo đi, dẫm đạp, và nhuộm thứ năng lượng điên loạn mà tao không biết phải xử lý ra sao.
...
Tao ghét điều đó.
Nhưng cũng ghét bản thân hơn vì đã không thể quay lưng.
...
Bởi vì, giữa cái hỗn loạn ấy... Tao cảm thấy mình còn sống.
Cảm thấy mình đang bị nhìn thấy.
Không phải như một cầu thủ giỏi.
Không phải như một Itoshi Rin lạnh lùng.
Mà là chính tao—với tất cả những vết rạn, những cơn giận, những lần hụt hơi.
Tao từng nghĩ mày điên.
Thật đấy.
Một kẻ điên với nụ cười không có phanh, ánh mắt không có điểm dừng, giọng nói thì ồn ào đến mức phá tung mọi khoảng lặng tao từng giữ cho riêng mình.
Tao từng nhìn mày và tự hỏi: Làm sao một người có thể sống mà không có lấy một lớp phòng bị?
Không giả vờ dịu dàng.
Không che đi mặt tối.
Không giấu cơn giận dữ.
Không xin lỗi vì những khát khao
Mày cười phá lên khi bị mắng.
Mày cười khi bị đẩy ra.
Và mày vẫn cười... ngay cả khi tao đánh mày.
.
Tao còn nhớ cái ngày đó—một buổi chiều nắng gắt, mồ hôi chảy dọc sống lưng, lòng tao như đang bốc cháy vì tức giận. Mày đã trêu tao, khiêu khích tao, đẩy tao đến bờ ranh cuối cùng của sự kiềm chế.
Tao đấm mày.
Một cú thật mạnh vào vai.
Mày không tránh.
Không giận.
Không trả đòn.
Chỉ cười, nghiêng đầu như thể đang chiêm ngưỡng một điều gì đó vừa được khai sinh.
"Đó! Tốt lắm, Rin-chan. Tao thích mày kiểu đó hơn."
Tao nhớ ánh mắt mày khi đó—hoang dã, sáng rực, đầy lửa và... kỳ lạ thay, chân thật đến mức tao không dám nhìn lâu.
...
Mày là người duy nhất khiến tao nổi giận đến mức tao muốn hét lên, hét thật to.
Muốn hét lên rằng -- tao vẫn còn sống.
...
Không phải tồn tại lặng lẽ.
Không phải là một cái bóng mang tên "Itoshi Rin."
Không phải là một bản sao hoàn hảo, một công cụ, một kẻ chỉ biết thắng.
Mà là một con người.
Có cảm xúc.
Có giới hạn.
Có những lúc chỉ muốn gào thét.
Muốn đạp vỡ mọi luật lệ, mọi kỳ vọng, mọi thứ khốn kiếp đã đóng đinh mình trong một khuôn hình quá chật hẹp.
Tao đã không biết điều đó.
Không thật sự cảm nhận điều đó — cho đến khi mày nắm lấy cổ tay tao, kéo tao vào giữa sân bóng, mắt sáng rực như loài dã thú vừa nhìn thấy con mồi yêu thích nhất.
Rồi mày nói, cái giọng lúc nào cũng nửa cợt nhả, nửa đe dọa: "Chạy đi. Mày không muốn chết ngạt trong cái lồng sắt của chính mày nữa mà, đúng không?"
Tao không trả lời.
Tao cũng không hiểu vì sao tao lại chạy.
Chỉ biết cơ thể tao cử động trước khi đầu tao kịp nghĩ.
Chân tao đạp lên mặt cỏ.
Phổi tao mở ra.
Và tao—lần đầu tiên sau rất nhiều năm—cảm thấy sống.
Không phải để thoát khỏi mày.
Mà là để thoát khỏi chính tao.
Cái "tao" im lặng đến nghẹt thở.
Cái "tao" lúc nào cũng giữ mình trong giới hạn hoàn hảo.
Cái "tao" kiêu hãnh đến mức đơn độc.
Cái "tao" lạnh lẽo đến mức không còn cảm giác gì ngoài nhu cầu chiến thắng.
Mày khiến tao muốn đá tung mọi thứ.
Và không chỉ để thắng.
Mà để tồn tại một cách điên cuồng, một cách sống động.
Mày điên rồ thật sự. Không cần bàn cãi.
Nhưng điên một cách thật. Thật hơn tất cả những người tao từng gặp.
Không giả vờ.
Không che giấu.
Không cần chấp nhận của bất kỳ ai.
Mày không khuyến khích người ta "cân bằng" hay "bình tĩnh lại."
Mày ném tao vào giữa cơn hỗn loạn, rồi bắt tao phải tự tìm ra lý do để sống sót.
Và kỳ lạ thay... tao lại thấy biết ơn vì điều đó.
Vì giữa tất cả những người cố gắng kéo tao trở về với lý trí, chỉ có mày — bằng cách đi ngược lại hoàn toàn — khiến tao cảm thấy mình là một con người, không phải một cỗ máy.
Không ai nên sống mãi trong cái lồng của chính mình.
Và tao nghĩ... mày đã đạp tung cánh cửa đó giúp tao.
....
Và trong cái điên đó, tao đã nhìn thấy chính mình—ở một nơi mà tao không bao giờ ngờ mình tồn tại.
...
Tao từng nghĩ mày không biết lúng túng là gì.
Mày bước vào phòng như một cơn lốc. Nói điều mình muốn. Làm điều mình thích. Và chẳng bao giờ để ý ai thấy gì, nghĩ gì, cảm gì.
Mày là kiểu người sẽ cười lớn khi bị chửi, sẽ đá tung cửa chỉ để hét "DẬY MAU, RIN-CHAN~" lúc sáu giờ sáng, sẽ nằm dài giữa sàn phòng họp mà không buồn giải thích.
Tao tưởng... mày không biết sợ.
Nhưng hôm đó, khi tao cảm nắng và gần như không đứng vững nổi—tao đã thấy mày phát hoảng.
Không phải cái kiểu "Ồ, tệ rồi." Mà là kiểu rối loạn đến mức đánh rơi cả điện thoại, gọi tên tao ba lần, rồi loay hoay cởi áo khoác của chính mình như thể nó có thể hạ nhiệt cho tao ngay lập tức.
"Ê... Ê, Rin-chan? Này, mày nghe thấy không? Mắt mày sao cứ tròn tròn vậy hả? Mày định xỉu à? Đừng. Không vui đâu đấy."
Tao nhớ mình đã không nói gì.
Không phải vì tao giận.
Mà vì tao... mệt đến mức không thể mở miệng.
Còn mày thì, lần đầu tiên, không biết phải làm gì với cái im lặng của tao.
Mày luống cuống như một con thú bị thương—cào cấu vào không khí để tìm cách làm tao ổn lại.
Lấy nước mà tay run như thể đang tháo bom.
Vắt khăn lạnh đắp trán tao, rồi lại gỡ xuống, lại đắp lên.
Miệng thì lẩm bẩm: "Chết tiệt. Chết tiệt. Tao ghét cái kiểu yên lặng này..."
Tao biết.
Mày không giỏi với những thứ mong manh.
Thế giới của mày toàn va đập, xung lực, tiếng thở gấp và những tiếng hét.
Mày không quen với những cơn sốt lặng lẽ, đôi mắt mờ sương và cơ thể co rúm lại vì lạnh.
Nhưng hôm đó, mày đã không bỏ chạy.
Mày ngồi bên cạnh tao suốt đêm. Lúc tao tỉnh dậy lần nữa, tao thấy mày đang ngủ gục trên thành giường, tay vẫn nắm lấy cổ tay tao như thể sợ tao sẽ tan đi nếu buông ra.
Tao đã từng nghĩ mày là một con thú chỉ biết khao khát và bản năng.
Nhưng hôm đó, tao thấy một phần khác.
Một phần lạ lẫm, ngốc nghếch, và... dịu dàng đến mức khiến tao muốn khóc.
Mày chẳng nói lời an ủi nào hay ho.
Chỉ lặp lại một câu ba lần trong lúc nghĩ tao không nghe thấy: "Làm ơn đừng gục như thế nữa. Tao không biết phải làm gì đâu, Rin."
Tao vẫn sống.
Và mày thì vẫn ồn ào như thường lệ, làm như chưa từng có đêm đó.
Nhưng tao thì không quên được.
Không quên được cảm giác tay mày run.
Không quên được tiếng mày mắng tao mà giọng thì nghèn nghẹn.
...
Không quên được...rằng mày đã ở lại.
Dù chẳng ai bắt mày làm thế.
...
Tao không biết cảm giác này là gì.
Nó không phải dịu dàng.
Không giống yên bình.
Không giống bất kỳ thứ tình cảm nào tao từng học được cách gọi tên.
Nó giống như đang đứng giữa một cơn bão.
Và mày—mày là tâm bão.
Đẹp. Nguy hiểm. Không thể rời mắt.
Một phần trong tao muốn chạy trốn.
Một phần khác, lại đứng nguyên, bị hút vào. Như một bản năng sinh tồn lệch hướng.
Tao không viết thư này để cảm ơn mày.
Không phải để xin lỗi.
Cũng không phải để nói rằng tao đã hiểu mày.
Tao không hiểu.
Có lẽ sẽ không bao giờ hiểu nổi.
Mày hành xử như thể thế giới là một sân khấu mà mày vừa là kẻ phá hủy, vừa là nhân vật chính.
Mày bật cười giữa những cú va chạm, lao vào mọi giới hạn như thể chúng không tồn tại.
Và mày kéo tao theo—một kẻ luôn cố kiểm soát, luôn tự dựng hàng rào cho chính mình.
Mày không phá hàng rào đó.
Mày phớt lờ nó.
Rồi đi thẳng vào, như thể nó chưa từng tồn tại.
Và tao ghét điều đó.
Ghét việc mày làm mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Ghét cách mày khiến tao không thể bình tĩnh.
Ghét luôn cả cái cảm giác này—cái cảm giác... nhớ.
Nếu mày hỏi:
"Có nhớ tao không?"
Tao sẽ đáp:
"Có. Và tao phát ói về nó đấy."
.
.
Vì mày là người duy nhất khiến tao nhớ – bằng tất cả giác quan.
Bằng những cú va chạm khiến vai tao đau nhức ba ngày liền.
Bằng những câu nói bừa đến mức tao phải chửi lại dù đang giữa bữa ăn.
Bằng ánh mắt thách thức, nụ cười gần như khinh khỉnh—mà tao vẫn không thể không để ý.
Bằng những vết xước nhỏ tao mang về sau mỗi lần chạm trán với mày. Không ai thấy. Nhưng tao thấy.
Tao không biết đây là gì.
Chỉ biết... tao chưa từng cảm thấy vậy với ai khác.
...
Mày là cơn bão chết tiệt mà tao đã tự nguyện để bị cuốn đi.
...
Ryusei – tao chưa từng thích mày.
Nhưng nếu ai hỏi: ai là người khiến Rin Itoshi thật sự hiện ra –
Thì đó là mày.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Mưa bắt đầu nặng hạt. Từ âm thanh rì rào đều đều, nay đã chuyển thành tiếng rào rào không dứt. Cửa kính rung nhẹ theo từng đợt gió, một vài giọt nước mưa len vào khe hở nhỏ phía chân cửa, chảy thành vệt loang ướt trên sàn gỗ.
Rin ngẩng lên một chút, nhìn ra ngoài. Mọi thứ đã chìm trong màu xám đậm — mái nhà đối diện giờ đã thẫm lại hoàn toàn, những vệt nước từ máng xối đổ xuống thành dòng. Cậu không nói gì, chỉ khẽ dịch cây đèn lại gần hơn, để ánh sáng không bị nuốt trọn trong bóng tối.
Tờ giấy mới được đặt ra. Tay cậu hơi chậm lại, như thể đang nghĩ xem nên viết gì tiếp theo. Nhưng rồi ngón tay vẫn đều đặn kéo bút trên mặt giấy. Âm thanh của mưa như lan vào bên trong — rào rào, không dữ dội, nhưng dai dẳng. Giống như những điều cậu chưa từng nói ra, giờ đang dần thấm xuống từng con chữ.
📩– Gửi Alexis Ness
Cậu là người đầu tiên mắng tôi vì bỏ bữa... trong khi tay thì dúi hộp cơm vào người tôi.
Là người vừa chửi "cái mặt cáu bẳn của cậu làm tôi chán ăn",
...nhưng sáng hôm sau lại gửi tin nhắn: "Mang ô vào. Mưa. Ngốc."
Tôi vẫn không hiểu vì sao cậu lại dính lấy tôi.
Tôi không ngọt ngào. Không biết cảm ơn. Không biết rõ cậu như cái tên điên bên cạnh (ừ, Kaiser đấy).
Tôi hay trừng mắt. Hay im lặng. Hay tắt máy giữa chừng.
Ấy vậy mà... Cậu vẫn ở đó.
Lúc đầu tôi tưởng cậu ghét tôi thật.
Cậu hay mỉa mai:
"Lạnh lùng thế có ai yêu nổi không?"
"Cậu nên học cách nói 'cảm ơn' trước khi người ta bỏ chạy hết."
"Nét mặt này mà livestream thì mất fan như chơi."
Tôi cắn răng chịu đựng.
Nhưng rồi tôi bắt đầu nhận ra – sau mỗi câu như vậy, cậu lại làm những điều rất ngược đời.
.
Cậu mang trà nóng đến khi tôi nói giọng khàn. Dán miếng hạ sốt lên trán tôi, dù miệng còn lầm bầm: "Không phải lo đâu, tôi không lo cho cậu, tôi lo cho thành tích của đội." Thấy tôi ngồi bó gối giữa hành lang sau buổi tập, cậu ngồi xuống bên cạnh. Không hỏi gì. Chỉ lặng lẽ đẩy một bịch bánh cá về phía tôi.
Tôi nói "không đói," cậu bảo "ai hỏi?"
Rồi vẫn ngồi đó, cho đến khi tôi ăn miếng đầu tiên.
Tôi từng nghĩ cậu chỉ tò mò với sự khác biệt của tôi.
Hay đơn giản là kiểu người không biết từ bỏ.
Nhưng dần dần, tôi không chắc nữa.
...
Không chắc liệu người không biết nói cảm ơn là tôi,
hay là tôi đã bắt đầu muốn cảm ơn – chỉ là không biết nên mở lời thế nào.
...
Lần đầu tôi gặp cậu là ở hành lang sân tập của Neo Egoist League, hình như là lần tôi bay sang Đức để đá trong trận PXG với Bastard Munchen.
Kaiser đang huênh hoang về một điều gì đó, ai quan tâm chứ? Còn tôi thì đứng đó, phân vân xem có nên đá hắn một cú rồi cuốn gói về Nhật luôn cho xong không.
Cậu xuất hiện từ đâu đó — tóc rối bù, mắt thì nửa díp nửa tức, và ánh nhìn như thể tôi vừa cướp bữa sáng của cậu.
Không chào hỏi. Không giới thiệu.
Chỉ nhìn tôi, rồi liếc Kaiser, rồi lại nhìn tôi lần nữa.
Kiểu ánh nhìn "cái quái gì đang diễn ra vậy", nhưng phiên bản có sát khí.
Tôi không phản ứng gì.
Tôi quen với việc bị ghét.
Nên khi Kaiser quay sang rủ tôi đi ăn, tôi chỉ định từ chối.
Nhưng cậu lại bước đến trước.
Chắn ngay giữa tôi và hắn, lạnh tanh thả đúng một câu: "Không hợp vị cậu đâu. Đồ Đức chỉ dành cho mấy kẻ bị đường huyết cao... Hoặc ít nhất là người có vấn đề về cảm xúc."
Kaiser sặc.
Tôi thì suýt bật cười — mà may là không.
Hôm đó tôi nhớ Isagi từng kể về cái cách cậu luôn gầm gừ mỗi khi Kaiser để mắt đến ai khác.
Tôi nghĩ đơn giản: à, cậu ghen.
Vì Kaiser nhìn tôi.
Tôi nhún vai bỏ đi.
Tôi không quan tâm người khác chú ý gì, càng không quan tâm nếu bị ai đó lờ đi.
Tôi từng nghĩ phản ứng của cậu chỉ là kiểu phòng vệ trẻ con.
Cho đến vài tuần sau. Một cầu thủ người Ý — kiểu người nổi tiếng vì hay thẳng như tát nước vào mặt — đang tán gẫu gì đó ở hành lang. Tôi không để ý, cho đến khi tai bắt được một câu:
"Rin á? Không. Mờ nhạt quá. Chả đáng để ý."
Tôi nghe.
Thấy.
Nhưng vẫn mặc kệ.
Tôi chẳng có lý do gì để bận tâm.
Nhưng cậu thì khác. Cậu gầm gừ. Lần này, với hắn.
"Cái đéo gì cơ?"
"Mờ nhạt? Mày nói về ai vậy?"
"Nếu mày mù hoặc thiểu năng thì mới không thấy Rin nổi bật. Con mẹ nó, chỉ cần cậu ấy bước vào phòng là mày đã tụt độ nổi tiếng xuống âm rồi."
Tôi quay sang nhìn cậu, không hiểu cậu đang làm cái gì. Cậu nhìn lại, nhăn nhó như vừa nói thứ gì mình không nên nói: "Cậu luôn nổi bật. Tôi chỉ... dạy dỗ vài thằng đui mù thôi. Không phải vì cậu đâu. Tôi ghét mấy đứa ngu."
Câu đó nghe đúng kiểu Ness.
Lúc ấy tôi không hiểu thật.
Nhưng bây giờ thì... tôi bắt đầu hiểu rồi.
Giờ thì... tôi đang viết thư cho cậu đây.
...
Cậu ném cho tôi con dao, chỉ để tôi cắt bánh ngọt.
...
Cậu là người đầu tiên mắng tôi vì tập quá giờ:"Muốn giỏi thì phải biết sống lâu đã, đồ thiên tài tự hủy."
Câu đó nghe ra vẻ khó chịu, nhưng chiều hôm đó, khi tôi mở ngăn tủ cá nhân, tôi thấy một chai nước điện giải được đặt ngay ngắn bên trong. Trên đó dán một mảnh giấy nhỏ, chữ xấu tệ, nghiêng lệch như viết trong lúc đang di chuyển:
"Uống hết. Không thì tôi đá cậu văng khỏi đội."
Tôi nhìn mảnh giấy ấy rất lâu, như thể nếu nhìn kỹ thêm chút nữa, tôi sẽ hiểu được cậu đang nghĩ gì khi viết nó.
Nhưng tôi không hiểu.
Chỉ biết ngăn tủ bỗng dưng trở nên... ấm hơn một chút.
Có lần, tôi trốn một buổi tập nhóm.
Không phải vì lười. Mà vì đầu tôi không chịu nổi tiếng ồn hôm ấy — tiếng giày nghiến sàn, tiếng còi, tiếng người.
Mọi thứ như va đập vào nhau trong đầu tôi, hỗn loạn và méo mó.
Cậu không tìm tôi.
Không hỏi lý do.
Không buộc tôi quay lại.
Chỉ gửi một tin nhắn.
Ảnh chụp bảng chiến thuật nguệch ngoạc, và dòng chữ ngắn ngủi:"Tôi chép giùm phần này. Nhớ trả ơn bằng một cú sút ra hồn."
Tôi không rep lại.
Và cậu cũng không cần lời cảm ơn.
Tôi từng gục đầu ngủ trong phòng họp.
Không biết là do mệt, do thiếu ngủ, hay đơn giản là vì lần đầu trong một thời gian dài, tôi cảm thấy mình không cần phải cảnh giác.
Lúc tỉnh dậy, vai tôi nặng hơn một chút — không phải vì mỏi, mà vì có thứ gì đó phủ lên.
Là áo khoác của cậu.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu đã nói to:"Tưởng cậu ngủ chết luôn rồi. Dậy đi, áo nó tự bay đến đấy."
Giọng cậu vẫn như mọi khi — cộc cằn, lầm bầm, nửa như khó chịu nửa như ngượng ngùng.
Nhưng áo vẫn để lại.
Cậu luôn làm những việc như thế.
Không ồn ào, không phô trương.
Nhưng cứ thế mà có mặt — ở những khoảnh khắc tưởng như nhỏ nhặt nhất.
...
Và tôi không biết từ khi nào, những điều ấy bắt đầu in dấu trong tôi.
Như tiếng bước chân nhẹ sau lưng. Như hơi ấm còn sót lại trên vai.
...
Tôi nhớ lần đó, trong một ngày nghỉ, cậu đã dẫn tôi đi khắp nước Đức.
Tôi không nhớ rõ vì sao tôi lại đồng ý.
Có lẽ vì lúc đó tâm trí tôi rối bời, hoặc có thể vì cậu nhìn tôi bằng ánh mắt kiên quyết đến mức tôi không muốn phá vỡ điều đó.
Chúng ta bắt đầu ở Berlin. Cậu nói, "Nếu đã ở đây, thì ít nhất cũng nên thấy được vẻ đẹp của nó. Không phải chỉ mỗi sân tập và bức tường trắng ố kia." Và rồi cậu kéo tôi ra ga tàu, cười như thể chúng ta là hai đứa trẻ trốn tiết đi chơi.
Tôi ngồi trong khoang tàu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính. Bầu trời nước Đức khi ấy xám, lạnh, nhưng có một điều gì đó an tĩnh tràn qua từ những hàng cây chạy lùi dần, như thể tôi đang đi xa khỏi chính nỗi buồn của mình.
Cậu nói nhiều.
Về thành phố, về mấy chiếc bánh mì cậu thích, về lần cậu bị lạc ở quảng trường Alexanderplatz lúc bảy tuổi.
Tôi không đáp, nhưng tôi nghe. Lần đầu tiên tôi thấy có một người nói chuyện không vì để được nghe lại, mà vì muốn tôi đỡ thấy trống.
Khi tới Köln, cậu dẫn tôi đến nhà thờ lớn. Cậu nói: "Ở đây cầu nguyện không chắc được gì đâu, nhưng đứng trước một thứ to lớn như vậy, có khi sẽ thấy mình bé lại. Và nhẹ hơn một chút."
Tôi đứng lặng trước mái vòm cao vút, ánh nắng rọi qua những ô kính màu rực rỡ như những mảnh ghép vụn vỡ mà ai đó cố vá lại. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình... tạm yên.
Cậu đã không nói gì lúc ấy. Chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một hộp socola nóng, rồi quay mặt đi, giả vờ chăm chú đọc bản đồ. Nhưng tôi biết. Cậu nhìn tôi, rất nhiều lần, trong những khoảnh khắc tôi tưởng mình đã biến mất.
Và tôi đã muốn cảm ơn. Nhưng tôi lại không nói được.
...
Cổ họng tôi nghẹn lại những cảm xúc ngổn ngang,
Và mắt tôi đỏ hoe, nhưng tôi không khóc,
Vì cậu sẽ bảo: "Đừng có mà khóc, trông xấu xí lắm."... và sẽ đưa khăn giấy cho tôi.
...
Cậu ghét lãng mạn.
Cậu ghét người nói nhiều.
Cậu ghét những thứ phô trương, cảm xúc quá lộ liễu, và tất cả những trò diễn mà người ta bày ra để được chú ý.
Nhưng Ness à—tôi biết.
Tôi thấy cả những điều mà cậu không bao giờ nói ra.
Cậu mắng tôi.
Gắt gỏng, cộc cằn, không nể nang gì.
Nhưng chưa từng buông tay.
Cậu càu nhàu – lúc tôi tập quá sức, lúc tôi bỏ bữa, lúc tôi im lặng đến mức người khác không thể nào tiếp cận.
Nhưng lần nào cũng đúng lúc.
Luôn là khi tôi cần nhất.
Có một ngày, trời mưa.
Không phải kiểu mưa rào chợt đến rồi chợt đi, mà là mưa nặng hạt, dai dẳng, và buốt lạnh.
Tôi ngồi ở sân sau, không nói với ai.
Không ai biết.
Không ai cần biết.
Tôi chỉ... không còn sức để giả vờ ổn vào hôm đó.
Vậy mà cậu vẫn đến.
Không gọi tên tôi. Không hỏi han.
Chỉ bước lại gần, nhét cây dù vào tay tôi rồi đứng dưới mưa như thể chẳng có gì đáng nói.
"Vào đi. Ướt nữa là tôi tuyệt giao."
"Cậu biết tôi ghét mưa mà còn ngồi lỳ ở đây. Đáng ghét thật."
"...nhưng tôi sẽ ghét bản thân mình hơn nếu để cậu ngồi một mình."
Tôi ngước lên nhìn cậu khi ấy – mái tóc ướt sũng, áo bám mưa, mắt thì cau lại như đang chịu phạt thay ai đó.
Tôi không nói lời nào.
Chỉ biết rằng, những câu như vậy – thẳng thừng, chân thật, không điểm tô – lại là thứ khiến lòng tôi dịu đi nhất.
Tôi từng nghĩ, một tình bạn thật sự phải ấm áp, phải rõ ràng.
Phải là những cái ôm, những lời cổ vũ, những lời hứa dài dòng.
Nhưng cậu cho tôi thấy: Đôi khi, một người bạn thật sự là người dám chửi bạn không chút kiêng dè, rồi lặng lẽ để lại viên vitamin tổng hợp trên bàn học bạn vào sáng hôm sau.
Tôi không giỏi nói lời cảm ơn.
Chưa bao giờ giỏi.
Nhưng Ness này – Cậu là người khiến tôi thấy... an tâm.
...
Vì giữa cái thế giới hỗn loạn, ồn ào và giả tạo này,
luôn có một người không ngại gọi tôi là đồ chết tiệt,
...nhưng vẫn chắn gió cho tôi mỗi lần tôi chẳng còn đủ hơi sức để tự chống chọi nữa.
...
Cảm ơn cậu.
Vì đã là Alexis.
Vì đã ghét tôi đúng cách.
Vì đã yêu tôi theo cái kiểu ngược đời mà chỉ cậu mới làm được.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Bầu trời như bị xé toạc bởi một đường chớp trắng lóa, kéo theo tiếng sấm nổ vang đến chậm một nhịp, trầm và dội. Cả căn phòng run nhẹ trong thoáng chốc, bóng đèn trên bàn cũng nhá lên rồi lặng im trở lại. Mưa quất thẳng vào cửa kính, mạnh đến mức những vệt nước trượt xuống không còn theo đường thẳng nữa, mà rối tung như nét mực bị lem khi tay cậu lỡ chạm phải.
Rin đặt bút xuống. Cậu không giật mình, chỉ khựng lại một chút như thể đang lắng nghe. Ngoài trời, những nhánh cây đen thẫm oằn mình trong gió. Một tia chớp nữa lóe lên, chiếu ánh sáng mờ ảo lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu — nét mặt ấy không sợ hãi, chỉ đầy tập trung.
Tờ thư trước mặt bị gió lật nhẹ, mép giấy ướt một góc nhỏ từ giọt nước không biết vào bằng cách nào. Rin đưa tay giữ lại, rồi tiếp tục viết. Chữ viết xiêu vẹo hơn, mực sẫm lại — nhưng vẫn là nét chữ của một người không có ý định dừng lại, bất kể tiếng mưa ngoài kia đang gào rít đến nhường nào.
📩– Gửi Ego Jinpachi
Bất ngờ nhỉ, không ngờ tới phải không, tôi cũng vậy đó.
Cảm ơn vì đã không dịu dàng với tôi.
Vì đã không hỏi tôi ổn không, nhưng luôn để lại khoảng trống đủ để tôi đứng dậy.
Vì đã đánh thức thứ gì đó trong tôi – mà chính tôi cũng không biết mình có.
Thầy Ego,
Tôi không chắc có nên gọi anh là "thầy" hay không.
Vì anh chẳng dạy tôi cách rê bóng,
Cũng không tỉ mỉ chỉnh sửa từng động tác kỹ thuật hay lên giáo án luyện tập mỗi tuần.
Anh không vỗ vai tôi khi tôi thất bại, không nói những câu an ủi như "rồi sẽ ổn thôi", cũng chẳng hứa rằng "chỉ cần cố gắng thì tất cả sẽ thành công".
Thay vào đó, anh chỉ nhìn thẳng vào tôi – rồi ném tôi vào một nơi mà hoặc là sống sót, hoặc là tự diệt vong.
BlueLock không dịu dàng.
Không an toàn.
Không có tình bạn đẹp đẽ, không có vòng tay nào chờ đón.
Chỉ có cạnh tranh, áp lực, nước mắt, máu, và cái tôi bị xé toạc ra từng phần – rồi buộc phải học cách tự ráp lại, bằng đôi tay run rẩy nhưng không được phép yếu đuối.
Và tôi biết – đó là chủ ý của anh.
Có người gọi anh là điên.
Có người căm ghét cái cách anh cười khi người khác gục ngã.
Cái kiểu dửng dưng mà lạnh lùng, như thể mọi sự đổ vỡ đều chỉ là một phần trong bài toán đã được tính toán từ trước.
Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Đã từng muốn lao tới bóp cổ anh.
Đã từng muốn hỏi anh có từng hiểu nỗi sợ bị bỏ lại phía sau là thế nào không.
Nhưng rồi tôi nhận ra—
Anh không tạo ra địa ngục.
Anh chỉ kéo bức màn lên.
Bắt chúng tôi nhìn thẳng vào địa ngục mà chính chúng tôi mang trong lòng suốt bao năm qua.
Sự ghen tị.
Sự sợ hãi.
Cái tôi méo mó và giấc mơ gào thét trong bóng tối.
Anh không ban cho tụi tôi "cơ hội".
Anh ép tụi tôi nhận ra rằng, nếu không thể tạo ra cơ hội cho chính mình, ...thì giấc mơ chỉ là trò hề.
BlueLock không biến tôi thành một tiền đạo giỏi.
Nó bắt tôi tự quyết định mình sẽ trở thành cái gì – quái vật hay là phế nhân.
Và dù đôi khi tôi thấy mình vẫn là thằng nhóc không xứng đáng với chính tham vọng của bản thân,
...ít nhất tôi đã học được một điều: Không ai – kể cả anh – có nghĩa vụ cứu lấy tôi.
Chính vì vậy, tôi mới phải học cách tự đứng dậy.
Phải học cách giữ lấy khát vọng như giữ lấy mạng sống.
Anh không dạy tôi rê bóng.
Nhưng anh dạy tôi không được phép quay đầu.
Vậy nên, dù vẫn chưa quen gọi anh là "thầy",
Nhưng nếu có một người duy nhất tôi mang ơn vì đã khiến tôi không còn dễ dàng bỏ cuộc – thì người đó là anh.
Cảm ơn vì đã không nhân từ.
Cảm ơn vì đã không dịu dàng.
Vì nếu không có anh... có lẽ tôi vẫn mãi chỉ là một kẻ núp sau cái bóng của anh trai mình,...và lặng lẽ chờ một ai đó đến cứu.
...
Nhưng giờ thì tôi biết—
Hoặc tôi tự cứu lấy mình.
Hoặc tôi chẳng là gì cả.
...
Anh là người đầu tiên nhìn tôi mà không dán lên tôi cái nhãn "Itoshi".
Không nhìn qua Sae.
Không nhìn qua bảng thành tích.
Không bị đánh lừa bởi gương mặt lạnh lùng hay ánh mắt né tránh của tôi.
Anh nhìn xuyên qua tất cả những thứ đó –
và nói, bằng cái giọng khô khốc không có lấy một chút vị an ủi: "Cậu có tiềm năng. Nhưng nếu không tự bứt ra, cậu sẽ chết chìm trong cái ao làng an toàn đó."
Tôi đã ghét anh vào khoảnh khắc ấy.
Ghét cái cách anh bóc trần sự thật như thể nó chẳng là gì ngoài một dòng dữ kiện.
Ghét ánh mắt quá rõ ràng – như thể anh nhìn thấy cả những vết nứt mà chính tôi còn đang cố giấu.
Tôi đã muốn chứng minh bằng mọi giá rằng anh sai.
Muốn hét lên rằng tôi không "chết chìm", rằng tôi đang nỗ lực, rằng tôi xứng đáng được công nhận –
không cần phải rời bỏ cái ao làng ấy.
Không cần phải... thay đổi.
Và chính cái giận dữ đó đã khiến tôi mạnh lên.
Không phải lòng biết ơn.
Không phải khâm phục.
Mà là sự phản kháng âm ỉ của một đứa trẻ luôn bị đem ra so sánh – và cuối cùng, bị ai đó nhìn thẳng mà không gọi tên người anh trai đứng sau lưng.
.
.
Tôi đã gục xuống sau một thất bại cay đắng.
Tay rớm máu, đầu gối trầy xước, tim như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.
Không ai đến gần.
Không ai biết nói gì.
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng đặc quánh, nặng đến nỗi tôi tưởng mình đang rơi tự do vào một khoảng trống vô hình không có đáy.
Không một bàn tay nào vươn ra.
Không một lời an ủi.
Và rồi –
Anh không bước lại, không nói những câu dễ nghe.
Anh chỉ đưa tay gõ nhẹ vào mic, và bảo:
"Mọi người giữ yên lặng một chút."
Chỉ thế thôi. Không hơn.
Nhưng tôi chưa từng thấy biết ơn vì một sự im lặng nào như lúc ấy.
Không phải vì anh cứu tôi.
Mà vì anh để tôi có không gian để tự nhặt lấy chính mình.
Không thương hại.
Không xoa dịu.
...
Anh không đối xử với tôi như một đứa trẻ cần được vỗ về.
Anh nhìn thấy tôi – như một con người có thể chịu đựng, có thể vấp ngã, và có thể đứng dậy.
Có lẽ, chính nhờ vậy... tôi mới thực sự đứng dậy được.
...
Tôi từng không tin bất cứ ai. Không phải vì tôi không muốn, mà vì niềm tin luôn là thứ xa xỉ đối với một đứa trẻ sớm phải học cách tự gồng lên mà sống.
Tôi từng nghĩ – nếu mình không dựa vào ai, thì cũng sẽ không bị bỏ lại.
Nếu không mong đợi gì, thì cũng không thất vọng.
Nếu không cần ai đến gần, thì cũng không ai đủ gần để khiến mình đau.
Nhưng cuối cùng... tôi đã tin vào BlueLock.
Tin vào cái hệ thống tàn nhẫn mà anh dựng nên.
Tin vào những quy tắc lạnh lẽo, những cuộc đào thải khắc nghiệt, những ánh mắt không nhân nhượng.
Vì chính nơi đó – tôi đã gặp họ.
Những người bạn, đối thủ, đồng đội, những kẻ kéo tôi đến tận đáy của sự giận dữ... rồi lại cùng tôi leo lên đỉnh điểm của niềm đam mê. Và cả những người mà tôi yêu – theo những cách tôi chưa từng dám gọi tên.
Nếu không có anh, tôi sẽ không bao giờ biết rằng mình có thể chơi bóng bằng trái tim, ...chứ không chỉ bằng nỗi giận.
Sẽ không bao giờ tin rằng giấc mơ là thứ tôi có quyền sở hữu – không cần ai chấp thuận, không cần quá khứ ban phát.
Tôi từng nghĩ tôi chỉ cần chiến thắng.
Nhưng ở BlueLock, tôi học được rằng – tôi cần cả thất bại, để biết mình thật sự là ai.
Ego, cảm ơn anh.
Vì đã không mềm lòng.
Vì đã không bao giờ nói "Tôi hiểu."
Vì đã không cố cứu tôi, mà buộc tôi phải tự cứu lấy chính mình.
...
Anh không đưa tôi lên... nhưng anh đã bắt tôi phải bước đi –
...và nhờ đó, tôi không còn sợ hãi chính con đường mình chọn nữa.
...
Tôi từng có một gia đình.
Trên giấy tờ là vậy.
Một mái nhà, hai người lớn, một người anh trai – đầy đủ đến mức không ai nghĩ tôi thiếu điều gì.
Nhưng khi còn bé, tôi hay đếm những chiếc ghế trống.
Bữa cơm hai người, không đủ bốn.
Lúc tôi đạt giải, bố mẹ bận họp.
Lúc tôi ngã, người duy nhất quay lại nhìn... là chính cái bóng của tôi trên sân.
Anh tôi – anh ấy cũng đã từng rất gần.
Từng cõng tôi khi tôi ốm, từng đẩy tôi về phía khung thành và bảo "Thử sút đi."
Nhưng rồi anh ấy đi. Và không quay lại.
Họ gọi đó là hy sinh.
Là sự bận rộn của người lớn.
Là tương lai, là thành công, là những điều đáng tự hào.
Tôi đã học cách không cần.
Không cần ai đón.
Không cần ai an ủi.
Không cần một bàn tay xoa đầu hay một câu "Ổn thôi mà."
Tôi đóng cửa.
Tự học cách sống.
Tự biến mình thành một vỏ bọc hoàn hảo – lạnh, im lặng, kiêu ngạo – chỉ để không ai nhìn thấy thằng nhóc đứng một mình trước khung thành, chờ một người bước tới.
Cho đến khi... Ego, anh xuất hiện.
Anh không dịu dàng.
Không nhân từ.
Anh ném tôi vào đáy địa ngục – và bắt tôi tự bước lên.
Anh đạp đổ tất cả những gì tôi từng tin, từng dựa vào, từng coi là an toàn.
Anh bắt tôi hiểu rằng nếu tôi không tự đứng lên, chẳng ai đến đỡ tôi dậy.
Tôi từng giận anh.
Từng căm ghét anh.
Từng nghĩ anh là quái vật, là kẻ điên, là người chỉ biết mài sắc dã tâm của những thằng nhóc tuổi 17.
Nhưng anh ở lại.
Anh không bỏ đi.
Anh thấy tôi ngã, và không vội đỡ – nhưng cũng không rời mắt.
Anh thấy tôi sai, và mắng.
Anh thấy tôi sụp đổ, và bảo: "Đứng dậy. Vì mày phải làm được."
Không phải vì danh dự. Không phải vì gia đình.
Mà vì chính tôi.
Lần đầu tiên trong đời, có người tin tôi – theo cách tàn nhẫn nhất... và thật nhất.
Và tôi nhận ra –
Đôi khi, làm cha không phải là nói "Con sẽ không sao đâu."
Mà là dám nhìn con mình gục ngã, và vẫn tin nó đủ sức đứng dậy.
Và có lẽ – nếu phải gọi ai đó là "cha" theo cách tàn nhẫn và kỳ lạ nhất...
Tôi muốn gọi anh như thế.
Một người cha không bao giờ nói "Tôi tự hào về em",
nhưng lại khiến tôi muốn nỗ lực đến tận cùng để khiến anh không thất vọng.
Một người cha không bao giờ đến gần, nhưng bằng cách nào đó – luôn dõi theo phía sau.
...
Tôi không chắc mình có quyền gọi anh là "cha".
Nhưng nếu có một lần trong đời tôi được chọn người cha trong thế giới bóng đá này –
Có lẽ, tôi sẽ gọi tên anh.
...
Cảm ơn anh, Ego Jinpachi.
Vì đã tạo ra BlueLock.
Vì đã tạo ra chúng tôi.
Vì đã tạo ra tôi.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Cơn giận dữ của bầu trời dường như đã trút xong. Không còn những tia sét xé ngang trời, không còn tiếng sấm đùng đoàng dội vào lòng ngực. Chỉ còn lại tiếng mưa rơi — vẫn dày, vẫn nặng, nhưng đều đặn hơn. Như hơi thở của một kẻ vừa khóc xong, giờ chỉ còn âm ỉ run rẩy.
Rin hơi nghiêng người, chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay vuốt nhẹ theo mép giấy đã khô. Ánh đèn lại trở nên vững vàng hơn khi không còn phải tranh giành với ánh chớp. Căn phòng nhỏ chìm trong thứ yên tĩnh kỳ lạ – không hoàn toàn là tĩnh lặng, mà là khoảng lặng sau một đợt rung chuyển. Những khoảng trống giữa từng tiếng mưa gõ vào kính dường như cũng có hình dạng, và cậu ngồi giữa chúng, bất động.
Cây bút được nhấc lên lần nữa. Nét chữ giờ tròn hơn, đều tay hơn. Có lẽ vì tay đã hết run. Có lẽ vì trong tiếng mưa lặng dần, cậu đã tìm lại được nhịp của chính mình.
📩– Gửi Bachira Meguru
Cậu là người khiến tôi vừa muốn tiến lại gần, vừa muốn quay đầu bỏ chạy.
Vì ánh sáng của cậu – thứ ánh sáng quá rực rỡ, quá thật thà, quá đẹp đẽ
... đã vô tình khiến tôi nhận ra: mình đang sống trong bóng tối đến nhường nào.
Tôi chưa từng hiểu nổi làm sao cậu có thể cười như thế—
Cười với mọi người, cười với chính mình, và cười cả khi những điều đau đớn vẫn còn chưa khô hẳn trong lòng.
Cậu biến mọi thứ thành một trò chơi, một nét vẽ, một nhịp chân lạ lẫm trên sân cỏ.
Cậu thổi màu vào những thứ mà tôi luôn thấy xám xịt.
Cậu nhẹ nhõm như gió, trong khi tôi cứ mang theo một cơn bão mà chẳng biết làm sao để nó ngừng lại.
...
Cậu là thứ tia sáng rực rỡ nhất mà thế giới đem đến,
và tôi sợ nó đến cùng cực.
...
Tôi muốn trốn tránh khỏi cậu, Bachira.
Không phải vì cậu làm gì sai, làm gì quá quắt.
Mà là vì cậu đã nhìn thấy màu đen đặc ngòm trong tôi.
Cậu nhìn xuyên qua cái vẻ ngoài cộc cằn mà tôi luôn cố dựng lên.
Không một chút ngần ngại, không một vết hoài nghi.
Cậu chỉ nhìn tôi và nói: "Rin, cậu cô đơn quá."
Tôi đã gắt lên, phản xạ như một con thú bị động chạm vào vết thương:"Không liên quan đến mày!!"
Tôi tưởng cậu sẽ bực.
Hoặc bỏ đi, như bao người khác từng làm.
Nhưng cậu chỉ lùi lại một bước, vẫn cười—nụ cười không phán xét, không thương hại.
"Tớ biết mà. Nhưng tớ vẫn sẽ ở đây, nếu một ngày nào đó cậu cần."
Lúc đó tôi đã ngoảnh mặt đi, chẳng để lại một lời.
Nhưng thật lòng mà nói—từ khoảnh khắc ấy, tôi không bao giờ quên cậu được nữa.
Cậu khiến tôi thấy mình quá khô cằn, quá cứng nhắc, quá thiếu thốn.
Cậu cho tôi thấy rằng sống nhẹ hơn không có nghĩa là sống hời hợt.
...
Rằng có những người không cần lý do gì để ở lại,
ngoài việc... họ muốn ở lại.
...
Cậu từng nhét vào tay tôi một cây bút màu.
Không giải thích.
Không ép buộc.
Chỉ nói bằng cái giọng nhẹ như nắng cuối ngày:
"Vẽ đi. Vẽ bất cứ thứ gì cậu thấy trong đầu."
Tôi đã nhìn cây bút ấy như thể nó là một thứ vũ khí không an toàn.
Rồi, rất nhanh... tôi ném nó đi.
Không phải vì tôi ghét cậu.
Mà vì tôi sợ—sợ nếu tôi thực sự vẽ ra điều gì đó, tôi sẽ nhìn thấy chính mình.
Mà tôi thì chưa bao giờ dám đối diện với phần đó.
Vài ngày sau, cậu không nhắc lại chuyện ấy.
Chỉ lặng lẽ để lại một bức vẽ trong ngăn bàn tôi—gấp làm tư, cẩn thận đến mức khiến tôi thấy nghèn nghẹn khi mở ra.
Trong tranh, tôi đứng dưới một gốc cây lớn, tay đút túi áo, mặt quay đi.
Nhưng bầu trời phía sau lưng tôi tràn đầy sắc xanh dịu.
Xanh đến mức tôi không biết phải gọi tên thế nào.
Dưới góc giấy, bằng nét chữ nghiêng nghiêng, cậu viết: "Tớ nghĩ cậu cũng đẹp như màu trời vậy đó."
Tôi đã cười.
Một nụ cười nhỏ, không ai nhìn thấy.
Có thể là buồn.
Có thể là biết ơn.
Có thể... là một thứ cảm xúc nào đó mà đến giờ tôi vẫn chưa gọi tên được.
Tôi từng tưởng mình không cần ánh sáng.
Rằng chỉ cần mạnh mẽ, lạnh lùng, im lặng—là đủ để tồn tại.
Tôi đi qua sân tập như một bóng mờ, ăn cơm như một thói quen, và ngủ như thể nếu mình nhắm mắt đủ lâu, thế giới sẽ bớt chạm vào tôi hơn một chút.
Nhưng rồi cậu đến.
Với những màu vẽ lộn xộn.
Với đôi giày bẩn vì chạy khắp sân trường, cái áo hoodie toàn chữ kỳ quặc mà tôi không bao giờ hiểu nổi.
Và một câu nói không đầu không cuối, như thể được ném ra giữa không khí mà chẳng cần đáp lại:
"Cậu có bao giờ thử lắng nghe trái tim mình chưa?"
Tôi đã định cười khẩy.
Nhưng rồi nhận ra mình không thể.
Bởi vì suốt bao năm qua, tôi chưa từng hỏi trái tim mình điều gì cả.
Tôi chỉ ra lệnh cho nó: phải im lặng, phải mạnh mẽ, phải đi tiếp.
Và giờ đây, cậu đã chạm vào nó, chạm vào nỗi đau tôi giấu kín, ôm lấy nói như một thứ thiêng liêng nhất trên đời, và tôi ... không còn ghét điều đó nữa, tôi nhận ra:
...
Cậu không chỉ đưa tôi một cây bút màu.
Cậu đã cho tôi một bầu trời.
...
Tôi đã không đủ dũng khí để trả lời cậu. Không đủ can đảm để đưa tay về phía ánh sáng mà cậu luôn dang ra trước mặt tôi, như thể nó là điều dễ dàng nhất trên đời.
Tôi cũng không đủ dịu dàng... để giữ lại điều gì đó tốt đẹp như cậu.
Tôi cứ nghĩ những người như cậu—ấm áp, đầy màu sắc, đầy tiếng cười—sớm muộn cũng sẽ thấy chán nản mà quay đi, như mọi thứ đẹp đẽ vốn chẳng bao giờ dừng lại lâu trong cuộc đời tôi.
Nhưng cậu vẫn luôn có mặt.
Một cách vô lý.
Một cách nhẹ nhàng đến mức khiến tôi sợ hãi.
Trong những đoạn hội thoại vô nghĩa mà cậu cứ khơi lên, mặc kệ tôi đáp lời hay không.
Trong những hình dán ngớ ngẩn cậu bí mật dán lên hộp cơm tôi mang theo — từ gấu trúc đến mặt cười đến hình... sushi biết nhảy.
Trong cái lần cậu dúi vào tay tôi một chiếc bánh gato nhỏ, rồi chạy biến thật nhanh, vừa hét vừa cười như đứa trẻ:
"Sinh nhật mà trốn tránh là vi phạm luật bạn bè đó nha!"
Tôi đã nhìn cái bánh một lúc lâu.
Cũng chẳng ăn.
Nhưng không nỡ vứt.
Có lẽ vì đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, có ai đó nhớ đến sinh nhật tôi... mà không cần tôi nhắc.
.
.
Cậu là người duy nhất vẽ tôi lại bằng màu sắc.
Khi cả thế giới gọi tôi là lạnh lùng, là khó gần, là một vết xước không thể chạm vào... cậu lại vẽ tôi như một phần của thế giới. Không phải nhân vật chính, không phải thứ trung tâm — chỉ là một đốm xám lặng lẽ giữa bức tranh rực rỡ. Nhưng cậu không tẩy xóa tôi khỏi bức tranh ấy.
Cậu để tôi ở đó.
Cậu từng nói: "Mỗi người đều có một bản nhạc riêng. Chỉ cần cậu không tắt nó đi, tớ sẽ nghe được."
Tôi không tin.
Lúc đó, tôi không thể tin.
Vì tôi đã quen với việc không ai nghe thấy mình cả.
...
Nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ – như thể, một ngày nào đó, tôi sẽ cất tiếng hát.
...
Lúc mới gặp cậu, tôi đã nghĩ: "Tên này thật sự quá ồn ào."
Cậu nói liên tục, như thể nếu không thả chữ ra khỏi miệng thì não sẽ bị đầy.
Cậu chạy khắp nơi, đá bóng như thể đang múa, cười toe toét cả khi ngã sấp mặt.
Tôi đã tự hỏi: Làm thế nào mà một người như vậy có thể tồn tại trong thế giới này mà không bị nó nghiền nát?
Câu trả lời đến vào một ngày mà tôi chẳng mong đợi.
Tôi đã buồn đến mức muốn khóc.
Không phải vì thua trận, không phải vì bị chấn thương.
Mà vì những điều không ai nhìn thấy: cảm giác mình không đủ giỏi, không đủ ổn, không đủ để được ở lại bất cứ đâu.
Tôi ngồi trong góc sân, cột giày xong rồi lại tháo ra, giả vờ bận rộn với dây giày chỉ để không ai hỏi "Cậu sao thế?"
Và rồi cậu đến—như thường lệ, không báo trước.
Không hỏi han, không nhìn tôi quá lâu.
Chỉ ngồi phịch xuống bên cạnh, lấy từ túi áo ra một gói kẹo cao su hình thỏ và...
ép nó lên trán tôi.
"Thuốc chống buồn nè! Siêu công dụng, dán trán là hết buồn!"
Tôi đã đứng hình đúng ba giây.
Rồi định gạt tay cậu ra và nói :"Mày bị ngốc à?"
Nhưng không hiểu sao... nước mắt tôi lại rơi trước.
Tôi đã quay mặt đi thật nhanh.
Tôi ghét khóc.
Tôi càng ghét việc để ai đó thấy mình yếu đuối.
Vậy mà cậu không ngạc nhiên, không nói "đừng khóc", không cố lau nước mắt tôi bằng tay áo.
Cậu chỉ tiếp tục lục túi và móc ra thêm... một cái nhẫn nhựa hình con rùa.
"Tặng cậu. Cho hợp với tốc độ phản ứng của cậu lúc tập sáng nay."
Tôi bật cười.
Không phải vì nhẫn.
Mà vì sự... vô lý đến dịu dàng của cậu.
Và có lẽ lần đầu tiên, tôi thấy ồn ào không còn là phiền phức nữa.
Tôi không biết từ khi nào tôi bắt đầu đợi tiếng cười của cậu. Không biết từ khi nào, việc nghe cậu lảm nhảm về những "quái vật trong đầu" lại trở thành thứ khiến tôi thấy bình yên.
Cậu là người duy nhất có thể xông vào không gian của tôi mà không làm nó sụp đổ.
Ngược lại... còn khiến nó ấm hơn, sáng hơn, và lộn xộn một cách đáng yêu.
...
Tôi từng thấy cậu quá ồn ào.
Giờ thì tôi sợ mình sẽ không chịu nổi nếu một ngày nào đó cậu im lặng.
...
Bức thư này không gửi, vì tôi muốn nói lời xin lỗi: Tôi xin lỗi vì đã đẩy cậu ra xa.
Vì đã để sự tự ti của mình biến thành hàng rào ngăn cách.
Vì đã khiến một người rực rỡ như cậu phải gõ mãi lên cánh cửa đóng kín.
Và cảm ơn cậu, Meguru, cậu vẫn còn ở đây.
Vẫn cười.
Vẫn vẽ tôi với bầu trời xanh sau lưng.
Cậu là minh chứng rằng thế giới này có thể tử tế hơn tôi từng nghĩ.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Mưa bắt đầu thưa hạt. Những âm thanh rào rào không còn nữa, chỉ còn vài tiếng lách tách lặng lẽ rơi xuống mái hiên. Gió cũng dịu đi, để lại cửa kính mờ hơi nước và vài giọt nước nhỏ đọng lại trên khung gỗ. Bên ngoài, từng bóng đèn đường phản chiếu mờ nhòe trong những vũng nước chưa kịp rút, loang loáng như ký ức chưa gọi tên.
Rin ngồi thẳng dậy, chậm rãi đặt dấu chấm hết cho một dòng dài. Bức thư giờ đã đầy chữ. Ánh đèn vàng chiếu lên đôi mắt cậu, phản chiếu ánh sáng rất nhỏ trong đáy đồng tử — không rõ là do ánh đèn, hay do một điều gì khác đang chảy ngược trong lòng.
Ngoài trời, mưa chỉ còn lất phất. Nhẹ đến mức tưởng như chỉ cần mở cửa sổ ra, chúng sẽ bay vào như những hạt bụi mát lành. Nhưng cậu không mở. Chỉ ngồi đó, cầm tờ thư lên, thổi nhẹ cho khô hẳn nét mực cuối cùng. Không vội, không chờ. Chỉ đơn giản là đang ở lại cùng một khoảnh khắc rất nhỏ của thế giới, khi cơn mưa sắp tắt.
📩– Gửi Isagi Yoichi
Gửi cậu – người đã làm tôi dấy lên những cảm xúc khó hiểu
Người có đôi mắt xanh dịu dàng như biển mẹ, nhưng lại nhấn chìm tôi từng chút một.
Người đã cùng tôi lao xuống địa ngục chỉ để giành lại một cơ hội.
Cho tôi, cho chúng ta.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu trong Blue Lock.
Hồi đó, tôi chẳng để tâm đến tên của cậu. Chỉ nhớ rằng cậu đã thua, và đội tôi thì giành lấy Bachira – người duy nhất tôi thấy đáng để phối hợp cùng lúc ấy.
Cậu nhìn theo, không nói gì.
Một cái nhìn không có vẻ gì đặc biệt... nhưng lại khiến tôi phải ngoái đầu.
Tôi từng nghĩ cậu hời hợt.
Một người chẳng có gì nổi bật ngoài sự "may mắn" khi được đứng ở sân khấu đó cùng chúng tôi.
Nhưng đôi mắt cậu – khi nhìn về phía tôi – lại hoàn toàn không giống như những gì tôi tưởng.
Thẳng thắn, vô cớ, và... phiền phức.
Chúng khiến tôi thấy khó chịu.
Không phải vì khinh thường, mà vì chúng khiến tôi phải lùi lại nửa nhịp.
Có lẽ là bối rối. Tôi không quen với cảm giác ấy.
Rồi cậu đến.
Thẳng thừng nói sẽ giành lại người mình cần. Sự tự tin không lý do, và cái cách cậu tuyên bố điều đó trước mặt tôi... thật sự buồn cười.
Nhưng tôi đã chấp nhận. Tôi muốn xem cậu sẽ làm được gì.
Cậu vẫn thua.
Nhưng, cậu đã thay đổi. Không ồn ào, không khoa trương. Cậu cứ tiến về phía trước, chậm rãi nhưng không bao giờ dừng lại. Đến mức – tôi không thể không thấy cậu.
Lần đó, tôi đã chọn cậu.
...
Không phải vì ai bảo tôi phải chọn, hay vì chiến thuật.
Mà vì tôi muốn nhìn xem, một Isagi Yoichi mà tôi đã từng nghĩ là hời hợt, sẽ còn đi đến đâu nữa.
...
Có một điều mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên — là đôi mắt của cậu.
Xanh.
Sâu.
Như mặt biển không có đáy.
Nhưng lại không yên bình như biển.
Mà như một cơn sóng ngầm – lặng lẽ cuộn xoáy dưới bề mặt phẳng lặng. Mỗi lần cậu nhìn, tôi không thể biết cậu đang nghĩ gì.
Không đọc được.
Không đoán được.
Tôi từng tưởng mình có thể phân tích mọi ánh mắt, mọi biểu cảm.
Nhưng ánh nhìn của cậu khiến mọi thứ lệch đi nửa nhịp.
Lạnh, mà không hẳn là lạnh.
Tỉnh, nhưng không hẳn là vô cảm.
Như thể trong cậu có thứ gì đó rất im ắng – nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, lại như đang kêu gào một cách không thể nghe được. Cái im lặng ấy đáng sợ hơn bất kỳ lời nào.
Tôi ghét nó.
Ban đầu là vậy.
Ghét cái cảm giác không thể nắm bắt. Không thể hiểu. Không thể lờ đi. Cậu nhìn tôi, không phải với ý thách thức, cũng không phải nể phục – mà là với sự quyết liệt lặng lẽ. Một thứ quyết liệt không cần ồn ào để tồn tại. Tôi đã quen với những kẻ gào lên "tôi sẽ đánh bại cậu". Còn cậu, cậu chỉ nhìn. Rất lâu. Như thể dù tôi có cố đi trước bao xa, rồi một lúc nào đó... cậu cũng sẽ đến. Cái cách cậu tiến về phía trước, im lặng, chậm rãi, nhưng chắc chắn — giống hệt ánh mắt ấy. Không đốt cháy người khác, chỉ ngấm dần.
Từng chút.
Từng lớp.
Đến khi tôi nhận ra mình đã bị nhấn chìm.
Tôi không thích cảm giác bị nhìn thấu. Nhưng tôi lại cứ tiếp tục nhìn vào mắt cậu, như thể chờ một lúc nào đó sẽ hiểu ra thứ đang ẩn dưới lớp nước ấy.
...
Cho đến giờ, tôi vẫn chưa hiểu.
Nhưng tôi không thể ngừng nhìn.
...
Cậu là người duy nhất từng đẩy tôi vào tường phòng tập, mắt đỏ ngầu vì tức giận, giọng khản đi vì đã hét cả buổi:
"Nếu cậu bỏ cuộc, vậy tất cả những gì chúng ta đã làm là gì?"
Tôi nhớ... tim tôi lúc đó đập mạnh đến choáng váng.
Không phải vì giận.
Mà vì lần đầu tiên, tôi biết – có ai đó thật sự cần tôi ở lại.
Không phải vì chiến thắng.
Không phải vì chiến thuật.
Mà vì tôi.
Có một đêm, sau giờ huấn luyện, tôi kiệt sức. Đầu gối rớm máu vì trượt ngã quá nhiều, tầm nhìn thì nhòe đi vì thiếu ngủ liên tục mấy hôm. Tôi ngồi gục ở góc sân, bóng tối lặng như nước sâu, và tôi nghĩ: Nếu mình ngất đi luôn ở đây thì cũng không sao.
Rồi có một bàn tay kéo tôi dậy.
Và tiếng cậu – vừa thở hồng hộc vừa bực bội:"Đồ ngốc. Cậu còn phải chuyền bóng cho tôi đó, ai cho phép ngất hả?"
Cậu từng chạy cùng tôi đến mức nôn ở mé sân vì cả hai luyện gấp ba giáo trình.
Từng đứng dưới mưa với tôi đến tận nửa đêm, chỉ để sửa một cú sút mãi không chịu hoàn hảo.
Từng cãi tay đôi với huấn luyện viên vì dám tin vào tôi – lúc cả đội không còn ai tin nữa.
Có một lần, tôi tỉnh dậy lúc hai giờ sáng, định ra hành lang lấy nước.
Và thấy cậu – một mình, giữa sân, lặng lẽ lặp lại đường chuyền đã lỗi của tôi trong trận ban ngày.
Tôi định quay đi, không muốn phá cậu, cũng không muốn bị nhìn thấy.
Nhưng cậu đã thấy.
Cậu cũng không giấu. Chỉ nói gọn:
"Lỗi này là do cậu. Nhưng nếu không có ai tiếp ứng thì cũng chẳng cứu được. Tôi không để cậu chết đâu."
Tôi đã sống trong bóng tối của chính mình rất lâu. Nơi mà dù có cố gắng đến đâu, tôi cũng chỉ là một phần của cuộc chiến mà tôi không bao giờ chắc mình thật sự thuộc về.
...
Nhưng cậu – một cách bướng bỉnh, phi lý và chẳng ai yêu cầu – cứ luôn ở đó.
Như thể đã quyết rồi: Cậu sẽ không để tôi rơi khỏi đường chuyền này.
...
Cậu là một tên kì quặc, hời hợt nhưng không thể bỏ qua.
Cậu đứng sau lưng tôi, nhìn theo tôi chơi bóng, rồi lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ — tôi không nhớ chính xác lần đầu tiên, chỉ nhớ ánh mắt cậu lúc ấy như đang nhìn một thứ gì đó đẹp đến ám ảnh.
"Đường cong tuyệt đẹp..."
Tôi đã dừng lại, quay lại nhìn cậu, không hiểu. Cậu vẫn đang nhìn, –quỹ đạo của quả bóng tôi vừa sút.
Không phải ánh mắt dành cho một bàn thắng thông thường, mà là cho một tác phẩm.
Lúc đó tôi đã nghĩ: Tên này bị cái quái gì vậy?
Nhưng rồi cậu lặp lại. Nhiều lần. Lúc tôi rê bóng, chuyền một chạm, hay tạo ra một pha phối hợp tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng đã được tính sẵn ba bước từ trước. Cậu đứng đó, nhìn, rồi thì thầm. Lúc đầu là "đẹp". Sau là "phi lý". Rồi cuối cùng – là "tôi phải cướp lấy nó."
Tôi không biết cậu đã nhìn thấy gì trong bóng đá của tôi.
Tôi không cố làm nó đẹp, tôi chỉ làm theo cách tôi tin là hiệu quả nhất.
Nhưng mỗi lần cậu mở miệng, cậu khiến nó trở nên... có hình dạng.
Cậu biến những thứ vô hình trong tôi thành ngôn ngữ, rồi lại cắn răng tìm cách phá hủy chính chúng.
Khi gặp lại sau kì nghỉ, cậu đã bảo: "Blue Lock mà không có Rin... sẽ không còn là Blue Lock nữa."
Tôi nên cảm thấy tự mãn.
Nhưng thứ tôi cảm thấy khi đó — là một cơn gai lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì lời khen. Mà vì cách cậu nói. Lặng lẽ, bình tĩnh. Như thể đó là một chân lý đã được khắc vào đâu đó sâu hơn cả suy nghĩ. Và tôi biết – cậu không nói để tôn vinh tôi.
Cậu nói để xác nhận với chính mình rằng: thứ cần cướp lấy đang ở ngay trước mắt.
Tôi đã từng nghĩ cậu là một cơn sóng ngầm.
Nhưng hóa ra, cậu là thủy triều.
Không cần gào thét, không cần nổi loạn.
Chỉ cần dâng lên từng chút một.
Rồi cuối cùng, cuốn đi tất cả.
.
.
Tôi từng tưởng rằng, điều duy nhất cậu quan tâm — là bóng đá của tôi.
Lối chơi của tôi. Sự chính xác đến tuyệt đối trong từng pha xử lý. Những đường chuyền không cần giao tiếp. Những cú sút mà quỹ đạo như được đo bằng máy.
Tôi cứ nghĩ, tất cả những lời thì thầm ấy, ánh mắt ấy, là dành cho trái bóng, cho chiến thuật, cho cái cách tôi tạo ra điều gì đó khác biệt.
Và rồi, tôi thua cậu.
U-20. Trận đấu mà tôi tin mình không được phép gục ngã.
Trận đấu mà tôi đã đặt cả niềm kiêu hãnh vào.
Nhưng tôi vẫn thua.
Khi trận kết thúc, tôi đã đến trước mặt cậu. Không phải để cầu thị. Mà là để kết thúc mọi thứ còn vướng lại.
Tôi nói, "Chúng ta là kẻ thù."
Tôi tưởng cậu sẽ im lặng như mọi lần, hoặc đáp lại bằng một cái gật đầu chậm rãi nào đó — thứ sự công nhận nửa vời mang tính biểu tượng. Nhưng cậu đã không làm thế.
Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi. Và nói: "Tôi sẽ nuốt chửng cậu."
Rất bình tĩnh.
Không một chút do dự.
Không phải bóng đá của tôi. Không phải kỹ năng, không phải chiến thắng.
Mà là tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một điều mà lẽ ra tôi nên nhận ra từ rất lâu rồi:
Cậu không chỉ muốn vượt qua tôi trên sân.
Cậu muốn nuốt chửng cả con người tôi.
...
Tôi không biết từ khi nào cậu đã bắt đầu làm điều đó. Bằng ánh mắt. Bằng từng trận đấu. Bằng những câu nói như dao găm cắm xuống mà không ai để ý. Lặng lẽ, từng chút một, cậu phá vỡ mọi khoảng cách tôi dựng lên.
Và tôi, ngu ngốc thay, đã để cậu đến quá gần.
Và tôi không có ý định sửa chữa.
...
Cậu biết không,
Khoảnh khắc Sae chọn cậu — tôi ghét cậu đến phát điên.
Tôi không nhớ rõ cậu đã ghi bao nhiêu bàn, hay chạy bao nhiêu bước hôm đó.
Tôi chỉ nhớ cái cách anh ấy gọi tên cậu, dứt khoát, không chần chừ.
Như thể cậu là đáp án đã có sẵn từ lâu.
Còn tôi – đứng ngay đó – lại chỉ là một cái tên không cần lặp lại.
Tôi đã quen với việc Sae quay lưng.
Quen với việc anh ấy đi con đường khác.
Nhưng tôi không ngờ... người anh ấy quay lại để chọn – lại là cậu.
Là cậu – người tôi từng đánh bại.
Là cậu – kẻ tôi tưởng chỉ biết nhặt lại thứ tôi bỏ rơi.
Là cậu – với đôi mắt nhìn tôi như một lời thách thức chưa bao giờ kết thúc.
Tôi thấy máu dồn lên đầu.
Tôi muốn đá vào tường, vào bóng, vào bất cứ thứ gì mang hình dáng của cậu.
Tôi ghét ánh mắt cậu lúc đó – không kiêu ngạo, không xấc xược. Chỉ là ánh nhìn của kẻ biết mình được chọn.
Và còn tệ hơn... là của kẻ không ngạc nhiên vì điều đó.
Tôi không hiểu.
Tôi không muốn hiểu.
Tôi đã tưởng, chỉ cần đủ giỏi, chỉ cần không sai một bước – thì sẽ được công nhận.
Nhưng hóa ra, có những người không cần đúng từng bước, họ vẫn được chọn.
Giống như cậu.
Và tôi ghét điều đó.
Ghét đến mức tưởng sẽ không bao giờ tha thứ được.
Cậu ngày một tiến bộ.
Ban đầu là từng chi tiết nhỏ – cách cậu đọc trận đấu, nhịp chạy, tầm quan sát. Tôi vẫn thấy, tất nhiên. Tôi luôn thấy. Tôi là kiểu người không bỏ sót sự tiến bộ nào quanh mình, nhất là khi nó đang hướng về phía tôi.
Cậu đến gần. Không phải bằng những lời hứa, mà bằng hành động. Lặng lẽ, kiên quyết, cố chấp đến mức gần như ngốc nghếch.
Có những thời điểm, tôi tưởng mình sẽ lại bỏ cậu lại phía sau – như trước.
Nhưng không. Cậu cứ bám sát. Vững vàng. Không nhanh hơn, không chệch hướng, không tìm cách né tránh.
Cứ thế, bước từng bước một – đến gần đỉnh cao của tôi.
Không phải để đứng trên.
Mà chỉ để... giơ tay ra, muốn đứng cạnh.
Tôi không biết từ khi nào, điều đó lại khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.
Không phải vì sợ thua.
Tôi quen với thất bại. Quen với việc phải đứng dậy một mình.
Nhưng lần đầu tiên, tôi sợ cái cảm giác có ai đó thật sự muốn được ở bên, mà không phải để lợi dụng, vượt qua hay kiểm soát.
Tôi sợ mình sẽ tin.
Sợ nếu tôi đưa tay ra – tôi sẽ không thể là tôi như trước nữa.
...
Nhưng rồi, khi cậu đến sát đến thế, mắt nhìn thẳng vào tôi, hơi thở còn vướng mồ hôi và nắng...
Tôi nhận ra, mình đã chẳng còn giữ khoảng cách được nữa rồi.
...
Điều khiến tôi khó hiểu nhất... không phải là việc cậu luôn phát triển.
Mà là việc cậu không phải lúc nào cũng là cùng một người.
Trên sân, cậu như một tên độc tài. Không phải kiểu vĩ đại thầm lặng, mà là loại hét vào mặt đồng đội nếu họ lệch một bước khỏi hình dung của cậu. Cậu giành bóng như thể ai đó vừa xúc phạm gia đình cậu, sút bóng như thể thế giới nợ cậu những bàn thắng đó. Có lúc tôi đã nghĩ, nếu có thể, cậu sẽ nuốt luôn cả sân bóng – cỏ, cầu gôn, lưới, đồng đội, đối thủ – tất cả.
Ánh mắt cậu lúc ấy — không phải của một người chơi bóng. Mà là của một kẻ đang định đoạt vận mệnh. Từng nhịp chạy đều có chủ đích, từng bước chuyển đều như được cân đo bằng một bộ não quay không ngừng trong lồng ngực. Không có chỗ cho sai lầm. Không có chỗ cho ai phản bội. Và cũng không có chỗ cho tôi — nếu tôi không đủ giỏi.
Cậu kiểm soát trận đấu như thể đang lập trình lại thế giới. Mỗi cú chuyền phải vừa đủ góc. Mỗi pha sút phải vừa đủ lực. Mỗi người đứng quanh cậu... đều chỉ là quân cờ. Và nếu quân cờ sai vị trí, tôi đã thấy cậu sẵn sàng đá cả bàn cờ.
Vậy mà — bước ra khỏi sân, cậu lại trở thành một người khác.
Cậu ngơ ngác khi ai đó đưa khăn cho cậu, như thể không tin mình cũng được quan tâm. Luống cuống mỗi lần bị phỏng vấn, lặp đi lặp lại mấy câu đơn giản như một học sinh trả bài. Và mỗi khi mắt chúng ta vô tình chạm nhau, cậu quay đi — nhanh đến mức đáng ngờ.
Có lần tôi thấy cậu suýt trượt chân chỉ vì tôi... kéo ống quần lên hơi cao để quấn băng đầu gối.
Ánh mắt cậu lúc đó — như thể bị dội nước lạnh, như thể cậu không hiểu tại sao bản thân lại đang nhìn.
Đáng lý tôi không nên để ý.
Nhưng tôi có.
Cậu không giỏi giấu, Isagi.
Nhất là khi cậu đang nhìn thứ mà cậu không nên nhìn.
Và tôi thì chẳng rõ mình thấy buồn cười... hay thấy rối loạn vì điều đó.
Một tên độc tài, sẵn sàng xé nát tôi trên sân bóng. Nhưng ngoài sân, lại đỏ tai chỉ vì tôi liếc nhìn cậu một chút. Có lúc tôi còn thấy cậu lẩm bẩm, nói chuyện một mình, như thể đang tự phân tích cảm xúc mà chính cậu cũng không kiểm soát được. Như thể giữa việc hiểu một hàng phòng thủ năm người và việc hiểu ánh mắt tôi — cậu thà chọn cái đầu tiên còn hơn.
Cái cách cậu tồn tại... thật phi lý.
Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi nó.
Giống như đang xem một bộ phim quay song song hai thế giới: một Isagi mà ai cũng sợ hãi, và một Isagi mà chẳng ai thực sự nhìn thấu. Cậu là nghịch lý mà tôi đã lỡ bước vào, và càng tìm cách lý giải, tôi lại càng bị cuốn sâu hơn.
...
Tôi không biết điều đó là tốt hay xấu.
Chỉ biết rằng — tôi đã nhìn thấy cậu. Rõ hơn bất kỳ ai.
...
Tôi không biết bắt đầu từ khi nào.
Có lẽ là từ lần đầu cậu nói sẽ "nuốt chửng" tôi, thay vì chào hỏi.
Hoặc từ lần tôi nhìn sang, và thấy cậu vẫn ở đó — cứng đầu, cố chấp, không bỏ cuộc.
Tôi nghĩ, con người ta chỉ rung động khi đứng trước thứ gì mềm mại, dịu dàng.
Nhưng cậu... Cậu bước vào đời tôi bằng những đường cong chiến thuật sắc lẹm, ánh mắt như xuyên thủng lồng ngực đối thủ, và một cái tôi cao ngạo đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Tôi đã từng tin không ai có thể chạm tới tôi.
Vậy mà cậu – cứ thế, không báo trước, không xin phép – cứ tiến gần.
Không phải bằng những lời ngọt ngào.
Mà bằng cách mỗi ngày đều tốt hơn hôm qua.
Mỗi ngày đều ép tôi phải nhìn, phải thừa nhận: "Cậu đang đuổi kịp tôi. Cậu đang vươn tới tôi. Cậu đang... muốn đứng bên cạnh tôi."
Tôi rung động trước cái cách cậu không bao giờ dừng lại.
Ngay cả khi tôi khó chịu.
Ngay cả khi tôi từ chối.
Cậu vẫn cứ đi theo.
Đi ăn, cậu ngồi đối diện, gọi món giống tôi rồi giả vờ vô tình.
Tập bóng, cậu luôn chọn sân tôi chọn.
Thậm chí đến buổi tập yoga, cậu cũng xuất hiện, mặc đồ thể thao lạc quẻ, lăn thảm ra sát bên và hỏi:
"Cái này tốt cho thăng bằng mà, đúng không?"
Tôi đuổi cậu đi. Cậu không đi.
Tôi mắng cậu. Cậu cười.
Tôi lườm cậu. Cậu đỏ mặt, rồi... vẫn bám theo.
Cậu không phải kiểu người dễ thương. Nhưng sự tồn tại của cậu khiến tôi không thể ghét. Không thể rời mắt. Không thể không thấy tim mình chậm đi một nhịp mỗi khi vô tình bắt gặp ánh mắt cậu – cái ánh mắt ngại ngùng nhưng không rút lui, như thể đang tự nói với chính mình rằng: "Tôi thích cậu. Tôi sẽ không nói. Nhưng tôi sẽ để cậu thấy."
Có lần cậu đưa cho tôi một cặp băng tay mới. Không ghi tên. Không nói lý do.
Chỉ dúi vào tay tôi rồi quay đi.
Tôi hỏi: "Gì đây?"
Cậu đáp mà không nhìn tôi: "Đẹp đấy. Hợp với cậu."
Tôi gật đầu, quay đi. Nhưng khóe miệng cậu nhếch lên... tôi thấy, dù cậu quay lưng.
Cái cách cậu đỏ mặt chỉ vì tôi nhìn lâu vài giây.
Cái cách cậu nghẹn lời mỗi lần tôi khen "Cũng khá đấy, Isagi."
Cái cách cậu ngồi sau tôi, im lặng, nhưng vẫn luôn ở đó.
Tôi rung động trước tất cả những điều ấy.
Trước một Isagi không hoàn hảo, nhưng luôn cố gắng.
Một Isagi không cần lý do để đối xử tốt với tôi.
Một Isagi – dù có giỏi đến đâu, vẫn sẵn lòng ở lại sau cùng, chỉ để đưa tay ra cho tôi khi tôi ngã.
...
Không một lời tỏ tình.
Không một lời thừa nhận.
Nhưng tôi biết — nếu có ai khiến trái tim tôi chật chội đến thế này, thì chỉ có thể là cậu.
...
Tôi không biết giữa tôi và cậu là gì.
Là bạn?
Là đối thủ?
Là người yêu?
Là những kẻ cùng ngã và cùng đứng dậy?
Có thể là tất cả.
Hoặc... chẳng cần gọi tên.
Vì quan trọng hơn hết – cậu là người khiến tôi cảm thấy mình không cô độc.
Là người đầu tiên khiến tôi thấy, có ai đó đang đi cùng mình, dù không hứa hẹn, dù không ép buộc.
Mối quan hệ của chúng ta... Méo mó, không hoàn hảo, có lúc ngột ngạt như thể cả hai đang dồn nhau vào đường cùng, nhưng cũng thật đáng ngưỡng mộ. Bởi lẽ nó được xây bằng máu, mồ hôi, sự ganh đua, sự thấu hiểu — và cả niềm tin không lời.
Cậu từng nói sẽ "nuốt chửng" tôi.
Tôi từng nghĩ mình sẽ làm điều tương tự với cậu.
Nhưng rốt cuộc, chúng ta không nuốt chửng nhau.
Chúng ta cùng lớn lên. Cùng tiến lên.
Có lúc tôi tưởng mình bỏ cuộc rồi.
Nhưng cậu quay lại, kéo tôi đứng dậy.
Không hỏi tôi có ổn không.
Không hỏi tôi có muốn không.
Cậu chỉ nắm lấy tay tôi — và không để tôi có quyền buông ra.
Cậu bướng bỉnh như vậy đấy, Isagi. Và tôi... cũng yếu lòng như thế đấy.
Thế nên tôi không cần gọi tên thứ gì đang tồn tại giữa chúng ta.
Chỉ cần mỗi khi tôi nhìn sang, cậu vẫn ở đó.
Là đủ rồi.
Yoichi, cảm ơn cậu. Tôi không viết thư này để nói rằng cậu hoàn hảo.
Cậu không phải. Cũng chẳng cần là. Cậu chỉ cần tiếp tục là cậu – người từng nói:
"Chúng ta sẽ thắng. Và Tôi sẽ thắng với cậu ở đó."
Cảm ơn vì ánh mắt chết chóc đó trên sân, và nụ cười ngượng ngùng ngoài sân.
Cảm ơn vì đã khiến tôi rung động. Và... cảm ơn vì cũng đã rung động vì tôi.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Cơn mưa dữ dội đã tạnh từ lâu, để lại trên mặt đường một lớp phản chiếu nhòe nhoẹt như kí ức chưa kịp khô. Ngoài kia, hàng cây run nhẹ dưới làn gió mát sau mưa, những tán lá còn rịn nước, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống từng giọt, nghe rõ ràng trong sự tĩnh lặng vừa được trả về. Bầu trời chuyển sang một màu xám nhạt, chưa đủ sáng, nhưng cũng không còn tối.
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn, dịu đến mức tưởng như cũng đang thì thầm. Rin vẫn ngồi đó, lưng hơi khom, cổ tay lướt chậm trên trang giấy.
Tờ thư cũ đã được đặt gọn gàng sang một bên, mép giấy hơi cong lên vì ẩm. Mực in trên đó đã khô, nhưng cảm xúc thì còn nguyên. Chiếc bút trong tay cậu vẫn là chiếc cũ, thỉnh thoảng ngòi chậm lại như ngập ngừng—nhưng Rin không ngừng. Có những lúc gió lùa qua khe cửa, làm vài lọn tóc của cậu xô vào mắt. Cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, tiếp tục viết.
📩 – Gửi Michael Kaiser
Tôi không biết vì sao cậu ở lại.
Tôi không đẹp đẽ. Không dễ gần. Không dễ yêu.
Nhưng cậu cứ ở đó – như thể nếu tôi quay đầu lại bất kỳ lúc nào, cậu cũng sẽ chạm tới.
Lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã nghĩ: "Tránh xa tên này thì hơn."
Tóc vàng, mắt xanh, eyeline đỏ — một tổng thể chói lóa như đèn cảnh báo. Chuẩn mực của phiền phức và hỗn loạn. Loại người sẽ không bao giờ đi qua cuộc đời ai đó một cách yên lặng.
Tôi đã không sai. Nhưng điều tôi không ngờ là, thay vì phiền toái thông thường, cậu lại chọn cách reo vang nỗi ám ảnh về tôi như thể nó là một chiến tích.
Ngay từ lần đầu, cậu đã nhìn tôi như thể tôi là đỉnh núi cuối cùng còn sót lại trong bản đồ hoang dã của cậu – vừa thèm khát, vừa khiêu khích. Cậu nói rằng ánh mắt tôi — lục lam sắc bén như có thể cắt cả thế giới — đã chinh phục trái tim của một Hoàng đế.
Nghe như đùa.
Nhưng cậu chưa từng nói đùa, phải không?
Cậu nâng niu nỗi ám ảnh của mình như người ta nâng một vương miện.
Cậu tôn vinh tôi bằng những câu từ khoa trương đến mức tôi tưởng mình đang bị trêu chọc.
Nhưng ánh mắt cậu thì không biết nói dối.
Tôi đã từng cho rằng cậu chỉ giỏi khoác lác.
Thật lòng đấy.
Từ cái tên chiêu thức — Kaiser Impact — đến cách cậu hét to "Nhìn!" mỗi lần sút bóng, tôi đã nghĩ cậu là loại người cần được ai đó kéo xuống mặt đất.
...Cho đến khi tôi nhìn thấy quả bóng ấy vút qua.
Thẳng, căng, không một độ lệch.
Như thể cả sân bóng đã nghiêng về phía cậu, như thể chính trái đất cũng đang nhường đường.
Và rồi, tôi nhận ra: cậu không cần được kéo xuống.
Vì cậu chưa từng ở dưới đất.
Cậu luôn chơi bóng như thể mình đang đứng trên một sân khấu — không, thống trị cả sân khấu đó.
Tầm nhìn của cậu vượt quá giới hạn của trận đấu. Và khi tôi nhìn lại, hóa ra tôi cũng đã đứng trong tầm nhìn ấy từ lúc nào không hay.
Tôi nhớ rất rõ khoảnh khắc cậu giành chiến thắng. Ánh đèn chói lòa.
Cậu quay lại, mồ hôi nhỏ giọt xuống cổ áo, môi nở một nụ cười vừa ngạo mạn vừa vui vẻ như đứa trẻ vừa được tặng quà: "Đó là bàn thắng cho em, Rin."
...
Cậu nói vậy, không chút ngượng ngùng.
Tôi thì cứng người lại. Không phải vì bất ngờ — mà vì trái tim tôi lúc đó, thực sự đã lệch nhịp.
...
Cậu làm tôi phát điên. Ngay từ lần đầu gặp.
Cái dáng đi tự mãn, nụ cười ngạo nghễ như thể cả thế giới chỉ là một bàn cờ mà cậu đã nắm hết quân.
Cái cách cậu bước vào đời tôi – ồn ào, phiền phức, không báo trước – như một cơn bão mang theo rực rỡ và hỗn loạn cùng lúc.
Cái ánh mắt cậu dành cho tôi... Tôi chưa từng thấy ai nhìn mình như thế.
Cậu không nhìn vào thành tích của tôi, không nhìn cái họ Itoshi, không bận tâm đến lớp vỏ lạnh lùng tôi luôn mang.
Cậu chỉ nhìn tôi – như thể tôi là ai đó đáng để cậu phá vỡ trật tự thế giới của mình.
Và điều đó... khiến tôi hoảng sợ.
Tôi ghét cậu.
Tôi ghét vì cậu nhìn thấy tôi khi tôi đang cố giấu đi những phần mềm yếu nhất.
Ghét vì cậu chẳng thèm lùi một bước, kể cả khi tôi cố dùng mọi cách để đẩy cậu ra xa – bằng ánh nhìn, bằng sự lạnh nhạt, bằng những lời nói cố ý gây tổn thương.
Ghét vì cậu cứ xuất hiện – vào những lúc tôi không muốn ai đến gần nhất.
.
.
Có một lần, tôi đứng trên sân mà tim như thắt lại.
Tôi run. Không phải vì lạnh, mà vì sợ.
Sợ mình không đủ giỏi.
Sợ mình sẽ thua.
Sợ mình lại thất bại và bị bỏ lại một lần nữa.
Cậu bước tới, không nhẹ nhàng, cũng chẳng dịu dàng.
Cậu giật trái bóng khỏi tay tôi và nói:
"Đừng giả vờ mạnh mẽ.
Không ai cần em phải hoàn hảo.
Chỉ cần em đừng chạy khỏi tôi là được."
Tôi đã im lặng rất lâu sau câu nói đó.
Không phải vì không có gì để nói, mà vì không biết nên làm gì với thứ đang nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi từng đẩy cậu ra. Bằng lời, bằng ánh mắt, bằng cả khoảng im lặng dài hơn bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Tôi từng cố khiến cậu mệt mỏi. Từng mong cậu sẽ từ bỏ.
Vì tôi sợ nếu một ngày cậu rời đi thật, tôi sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng cậu không bỏ đi.
Cậu cứ quay lại, cứ bước đến, cứ gọi tên tôi như thể chẳng hề có điều gì giữa chúng ta từng tổn thương.
Không trách móc.
Không đòi hỏi.
Không đếm những lần tôi đẩy cậu khỏi tim mình.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi – bằng đôi mắt khiến tôi thấy mình vẫn là con người.
Vẫn có thể được yêu, dù chẳng có gì hoàn hảo.
Vẫn xứng đáng ở lại, dù đôi lúc tôi chỉ còn là một mảnh vỡ chắp vá bằng kiêu hãnh và cơn giận.
Tôi không giỏi nói những lời đẹp đẽ.
Cũng không quen thừa nhận rằng mình cần ai đó.
Nhưng nếu có một người khiến tôi muốn thử bước ra khỏi cái lồng sắt tự dựng quanh mình... Thì đó là cậu.
...
Một kẻ phiền phức, ồn ào, ngốc nghếch, ngạo mạn –
...và là người duy nhất tôi không thể quay lưng lại.
...
Có một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên.
Lần đó, tôi đã khóc.
Không phải là những giọt nước mắt kìm nén trong phòng tắm, không phải là kiểu rưng rưng lặng thinh sau một thất bại. Mà là khóc thật sự. Ngồi co ro ở góc sân bóng, giữa đêm, khi không còn ai trên khán đài, khi ánh đèn đã tắt, chỉ còn tôi và tiếng nấc nghẹn không thể ngăn lại.
Tôi không nhớ rõ vì điều gì.
Có lẽ vì một trận đấu dở tệ.
Có lẽ vì áp lực. Vì kỳ vọng. Vì cái bóng của người anh trai mà tôi mãi không thể thoát khỏi.
Hay có lẽ... vì tôi nhận ra mình đang kiệt sức, và chẳng ai nhận ra điều đó ngoài chính tôi.
Rồi cậu xuất hiện, Kaiser.
Không nói gì.
Không hỏi gì.
Chỉ lặng lẽ kéo tôi đứng dậy – bằng bàn tay ấm nóng đến mức tôi tưởng như mình sắp tan ra trong cái lạnh của đêm đó.
Cậu bảo:"Đi thôi. Trốn một chút cũng không chết đâu."
Và thế là cậu kéo tôi đi – Trốn khỏi sân bóng, khỏi camera, khỏi lịch trình dày đặc, khỏi ánh mắt giám sát, khỏi những câu hỏi, khỏi cả sự tan vỡ đang gặm nhấm tôi từng chút một.
Cậu đưa tôi đến một khu rừng mà tôi chưa từng đặt chân tới – Nơi chỉ có tiếng gió, tiếng chim, và một con suối nhỏ chảy róc rách dưới ánh trăng.
Cả hai chúng tôi ngồi trên bờ đá, chân ngâm dưới làn nước mát lạnh.
Tôi không nói gì.
Cậu thì bắt đầu lải nhải.
Nào là "Rin nhìn giống tinh linh lạc trong rừng."
Nào là "Em chắc chắn là quỷ nhỏ hóa thân chứ không phải người."
Nào là "Người đẹp mắt xanh đã đánh cắp trái tim của vị hoàng đế."
Rồi cậu cười. Một nụ cười thật, không sân khấu, không lớp mặt nạ, không chút toan tính.
Cái cách cậu cười –
Khiến tôi muốn ngừng mọi thứ lại.
Chỉ để ngồi đó, nghe cậu nói vớ vẩn về tôi như thể tôi là sinh vật kỳ diệu cuối cùng còn sót lại trên đời.
Hôm đó, tôi không nói một lời.
Chỉ lắng nghe.
Chỉ thở.
Chỉ tồn tại.
Và có lẽ, cũng là hôm đó, lần đầu tiên tôi hiểu rằng:
Có một người –
Có thể nhìn thấy tôi không phải với tư cách cầu thủ Itoshi Rin,
Mà là chính tôi. Đứa trẻ đang cố sống sót qua từng trận đấu với nỗi cô độc ăn mòn mình từng ngày.
Ký ức đó... Lúc này, nghĩ lại,
...
Tôi thấy biết ơn vì đã khóc.
Vì nếu không khóc hôm đó, tôi sẽ không biết mình cũng có thể được dịu dàng đối xử đến thế.
...
Hôm đó cậu thua.
Không phải kiểu thua mà vẫn ngẩng cao đầu, vẫn cười tự tin, vẫn đùa giỡn như thể thế giới chẳng có gì nghiêm trọng.
Mà là thua thật sự – với tất cả sự cay đắng và bất lực hiện rõ trên gương mặt cậu.
Cậu im lặng.
Không la hét, không đập phá, không chửi thề.
Chỉ ngồi đó, trong phòng thay đồ vắng tanh, cúi đầu, hai bàn tay siết chặt như muốn bóp nát thứ gì đó đang nghẹn trong ngực.
Tôi bước tới.
Và đột nhiên, tôi không biết phải làm gì cả.
Tôi – người luôn lạnh lùng, luôn cứng cỏi, luôn nói những điều phũ phàng như thể cảm xúc chẳng là gì –
Lại đứng đó, như một kẻ vụng về đến tội nghiệp.
Tôi đặt tay lên vai cậu.
Muốn nói gì đó.
Một câu gì đó để xoa dịu.
Một câu gì đó để nói rằng thất bại này không làm cậu kém đi trong mắt tôi.
Nhưng tôi không thể nói ra được.
Ngực tôi nghẹn lại.
Tôi nhìn gương mặt cúi thấp của cậu –
Và bất ngờ nhận ra, người này cũng có thể gục ngã.
Và rồi, là tôi... lại khóc. Không biết từ bao giờ nước mắt đã trào ra.
Tôi không muốn khóc trước mặt cậu.
Không bao giờ.
Tôi không muốn mình yếu đuối như vậy.
Nhưng tôi khóc – không phải vì cậu yếu đuối.
Mà vì tôi nhận ra... tôi đã quá quen với hình ảnh cậu mạnh mẽ, đến mức không chịu nổi khi thấy cậu đau.
Cậu ngẩng đầu lên, và khi thấy tôi khóc –
Cái người vừa thua một trận đấu nặng nề như thế – Lại cười.
Và rồi cậu kéo tôi vào lòng, tay xoa nhẹ lưng tôi như thể người cần được dỗ không phải là cậu, mà là tôi.
Cậu nói, giọng vừa khẽ vừa buồn cười: "Tôi không thua đến mức làm em khóc như vậy đâu mà, Rin."
Tôi nhớ mình đã đánh vào ngực cậu. Nhẹ thôi.
Và nói qua nước mắt: "Đồ ngốc."
Hôm đó, tôi muốn là người nâng cậu dậy.
Nhưng hóa ra, vẫn là cậu đỡ tôi trước.
...
Vẫn là cậu –
Ngay cả khi gục ngã, vẫn dang tay ra để ôm lấy tôi như một chốn trú ẩn.
...
Cậu làm tôi cười.
Dù tôi ghét phải thừa nhận điều đó.
Cậu cứ thế, với vẻ mặt tự mãn, giọng điệu lúc nào cũng đùa cợt và dáng đi chẳng bao giờ biết nghiêm túc là gì.
Gọi tôi bằng những cái tên tiếng Đức kì quặc như thể đang đặt tên thú cưng.
"Stachelnigel" – con nhím xù lông.
"Schneekatze" – con mèo tuyết cáu kỉnh.
"Kleine Königin" – nữ hoàng nhỏ của sân bóng.
Lúc đầu, tôi muốn đấm vào mặt cậu mỗi khi nghe mấy cái tên đó.
Nhưng rồi... tôi bắt đầu đợi xem hôm nay cậu sẽ gọi tôi là gì.
Cậu trêu chọc, làm lố, cư xử như một tên hề tự mãn không biết mệt. Nhưng mỗi lần tôi im lặng, mỗi khi tôi thu mình lại, rút vào vỏ ốc của riêng mình... Cậu là người duy nhất không thấy sợ hãi.
Không tránh né.
Không bước lùi.
Mà ngồi xuống cạnh tôi, lặng lẽ.
Đôi khi chẳng nói gì.
Chỉ ngồi, như thể thế giới ồn ào ngoài kia chẳng có gì quan trọng bằng việc ngồi cạnh tôi lúc ấy.
Tôi nhớ một lần trong một bữa tiệc sau trận đấu. Người ta cười nói, nâng ly, chạm vai nhau trong ánh đèn chói lóa và nhạc nền chát chúa. Tôi đứng đó, giữa đám đông, mà thấy mình lạc lõng khủng khiếp.
Không ai để ý. Không ai hiểu tôi không hợp với những điều ấy.
Và rồi cậu đến. Đưa cho tôi một ly nước lọc – không bia, không rượu – Và nói, bằng cái giọng chẳng bao giờ biết giữ nghiêm túc nhưng lại dễ chịu đến lạ:
"Tôi không cần em phải hòa nhập.
Em chỉ cần nhìn tôi – tôi đủ ồn ào cho cả hai rồi."
Tôi bật cười. Một tiếng cười nhỏ, chỉ thoáng qua. Nhưng tôi biết – đó là lần đầu tiên trong đêm ấy, tôi thấy mình không cô độc nữa
Tôi từng nghĩ mình không thể yêu.
Rằng trái tim này – Nó chỉ biết co rút lại trong phòng ngự, chỉ biết đẩy người khác ra xa như một phản xạ sinh tồn.
Rằng tình cảm là thứ xa xỉ, chỉ dành cho những người đã được chữa lành, đã từng được ôm lấy và bảo rằng:
"Em ổn mà."
Nhưng cậu... Cậu bước vào như một cơn bão nắng.
Ồn ào, ngổ ngáo, ngang ngược đến mức tôi phát cáu.
Thế mà cậu lại ở lại – Dù tôi đã dựng đủ thứ rào chắn, dù tôi đã dùng mọi cách để đẩy cậu ra ngoài.
Cậu yêu tôi bằng một kiểu tình yêu bướng bỉnh.
Không đòi hỏi tôi phải mở lòng.
Không thương hại những vết nứt tôi chưa kịp giấu.
Không cố kiểm soát, không tìm cách "chữa lành" tôi.
Chỉ đơn giản là... Ở lại.
Như thể việc ở bên tôi là điều hiển nhiên nhất thế giới này.
Như thể tôi không cần phải làm gì để xứng đáng với điều đó cả.
Và rồi ngày nọ –
Tôi nhận ra: Cậu đã ở đủ lâu... để tôi thôi sợ rằng tất cả chỉ là trò đùa.
Ở đủ gần... để tôi thôi sợ mình sẽ ngã mà không ai đỡ.
Tôi vẫn chưa biết yêu có nghĩa là gì.
Nhưng tôi biết...
...
Lúc cậu cười và gọi tôi là "của tôi",
Tôi đã không muốn là của ai khác nữa.
...
Cậu không phải phép màu.
Không phải anh hùng.
Không phải người đến để kéo tôi ra khỏi vực sâu bằng đôi tay sạch sẽ.
Cậu là thứ hỗn độn nhất tôi từng biết.
Một mớ cảm xúc lộn xộn – ồn ào, mãnh liệt, đôi khi mệt mỏi kinh khủng.
Cậu đến cùng tiếng cười ngạo nghễ và ánh mắt không biết lùi bước, rồi bám lấy tôi như thể trái tim tôi là chiến trường duy nhất cậu muốn chinh phục.
Nhưng nếu có ai đó hỏi tôi: "Tôi bắt đầu học cách yêu bản thân từ khi nào?"
Tôi nghĩ... Đó là ngày cậu nhìn tôi – khi tôi đang ở đáy vực của chính mình – và nói, bằng giọng điệu vừa dịu dàng vừa cứng đầu:
"Nếu cậu rơi mình – tôi sẽ rơi cùng. N
hưng tôi sẽ chiến đấu để cậu không phải làm thế."
Cậu không cố sửa tôi.
Không cố "cứu" tôi.
Cậu chỉ ở lại. Như thể sự hiện diện của cậu là điều tất yếu.
Và từ lúc nào đó... tôi bắt đầu muốn sống sót,
vì lần đầu tiên có người chọn tôi – không phải vì chiến thắng, không phải vì cái họ Itoshi, mà vì chính tôi.
Cảm ơn vì đã nhìn thấy tôi.
Cảm ơn vì không bỏ đi.
Cảm ơn vì yêu – dù tôi chưa từng hỏi xin tình yêu đó.
Michael, tôi không hứa sẽ yêu cậu một cách dễ dàng.
Không hứa sẽ là người mà cậu luôn mong đợi.
Tôi vẫn có những vết thương cũ, những nỗi sợ âm ỉ.
Nhưng...Tôi sẽ ở lại. Nếu cậu còn muốn đứng cạnh tôi –
Tôi hứa sẽ không chạy nữa.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Cơn mưa đã tạnh.
Trên mặt kính, vài giọt nước muộn màng còn sót lại đang lặng lẽ trượt xuống, để lại những vệt loang mờ mịt rồi biến mất. Trời không nắng, nhưng cũng không còn lạnh nữa. Không khí sau mưa thoảng mùi đất ẩm, dịu dịu như một cái thở dài sau giấc ngủ trưa. Mái nhà bên kia đường đã ráo nước. Những cành cây lắc lư nhẹ, vẫy những giọt cuối cùng xuống vỉa hè.
Trong phòng, ánh đèn bàn vàng nhạt ôm lấy một góc nhỏ. Rin vẫn ngồi đó — hơi nghiêng người, đầu cúi thấp, tay giữ mép giấy để viết cho ngay ngắn. Cậu vừa kết một câu. Ngẩng lên, ngẫm một chút, rồi lại viết tiếp. Chữ vẫn đều. Mực vẫn nhòe đôi chỗ. Thỉnh thoảng, cậu dừng lại, xoay cây bút vài vòng trong tay như đang dò hỏi chính mình.
Một con gió nhẹ thoảng qua, lay lay tấm rèm cửa và vài lọn tóc rơi xuống trán. Rin không để ý. Chỉ cúi đầu, viết tiếp, như thể những gì đang hiện lên trên trang giấy kia quan trọng hơn mọi âm thanh và chuyển động bên ngoài. Có thể cậu không nhận ra: Rằng thế giới sau mưa – yên ả và sáng rõ – cũng đang lặng lẽ xoay quanh một người đang lặng lẽ viết.
📩 – Gửi Nii-chan
Anh là người đầu tiên em ngưỡng mộ.
Là người đầu tiên em ghen tị.
Và giờ đây... là người em thương nhất,
theo cách dịu dàng và không còn đòi hỏi điều gì.
Em từng nghĩ anh là siêu anh hùng.
Là người không bao giờ gục ngã.
Không cần ai giúp đỡ.
Là người luôn biết mình muốn gì, cần gì, và sẽ làm gì để đạt được điều đó.
Anh đi thẳng, không chần chừ, không ngoảnh đầu.
Lúc nhỏ, em cứ nghĩ—chỉ cần chạy theo anh, em sẽ trở nên mạnh mẽ giống như vậy.
Nhưng càng lớn lên, em càng nhận ra...
Anh không mạnh mẽ.
Anh chỉ không cho phép mình yếu đuối.
Em đã tự hỏi...
"Anh có bao giờ thấy em không?"
"Anh có từng nghĩ, sẽ ở lại vì em không?"
Em đã cố gắng đến điên cuồng, đã ép bản thân cứng rắn, đã làm mọi cách để xóa đi hình bóng anh... Chỉ để rồi nhận ra—em vẫn luôn sống trong nó. Và rồi... có một khoảnh khắc, khi em nhìn thấy đôi mắt anh qua màn hình tivi – không còn sáng như trước, không còn rực lửa như ngày anh rời đi... Em đã hiểu.
Anh cũng là người.
Cũng biết đau, biết mệt, biết chông chênh.
Chỉ là... anh không cho phép mình thể hiện ra trước ai – đặc biệt là trước em.
Vì anh là "người anh cả."
Vì anh tưởng em cần một hình mẫu hoàn hảo để noi theo.
Nhưng thực ra, em chỉ cần một điều:
...
Được anh gọi là em trai,
Được biết rằng dù em thua, dù em yếu đuối, thì vẫn có anh đứng đó –
không như một cái bóng, mà như một người thật sự.
...
Em không hối hận vì những năm tháng ấy em đã oán trách.
Đã chạy không ngừng.
Đã tự nhủ rằng một ngày nào đó, em sẽ chứng minh cho anh thấy: em cũng có thể đủ giỏi, đủ mạnh, đủ quan trọng.
Nhưng giờ, khi em nhìn lại tất cả...
Em không còn thấy tổn thương nữa.
Chỉ còn thấy một cậu bé tên là Sae—đã phải lớn lên quá sớm.
Một cậu bé được đặt vào giữa ánh đèn, được ca ngợi như thiên tài... nhưng chẳng ai dạy cho cậu bé ấy cách được yêu thương đúng cách. Cậu phải học cách tỏa sáng mà không có ai dắt tay.
Phải gồng mình trở thành hình mẫu, người dẫn đường, niềm hy vọng... khi chính anh – cũng chỉ là một đứa trẻ đang học cách bước đi.
Có lẽ... em đã quá bận để chạy sau lưng anh.
Quá mải mê để cố gắng trở nên "xứng đáng".
Nên em đã không nhìn thấy – đôi vai anh gầy đi từ lúc nào.
Không thấy những đêm mắt anh trũng sâu vì áp lực.
Không thấy sự im lặng của anh – không phải vì anh lạnh lùng, mà vì...
Không ai từng nói với anh rằng anh được phép yếu đuối.
Rằng anh có thể dừng lại.
Có thể dựa vào người khác.
...
Nếu em từng đau vì bị bỏ lại,
thì có lẽ – anh cũng cô đơn vì không thể dừng lại.
...
Anh ơi, anh còn nhớ không?
Hồi nhỏ, anh từng dỗ em bằng sữa lúa mạch.
Em ghét uống thuốc.
Mỗi lần ốm là gào khóc đến khản cổ.
Ba mẹ thì bận, nên anh—dù chẳng hơn em bao nhiêu tuổi—lúc nào cũng phải ngồi gấp giấy hạc, làm mặt nghiêm mà dụ: "Uống hết thì được hai hạc và được xem TV thêm 10 phút."
Giấy gấp méo xẹo.
Sữa lúa mạch thì quá ngọt.
Thuốc thì đắng, và em vẫn khóc.
Nhưng cuối cùng vẫn uống.
Vì là anh đưa.
Anh không giỏi dỗ người khác.
Không ngọt ngào.
Không giỏi nấu cháo hay pha nước đường.
Mỗi lần em ngã, anh chỉ đứng đó, lúng túng hỏi "Có đau không?", rồi ngồi xuống cạnh, không biết nên đỡ hay nên dọa: "Đau thì mai đừng chạy nữa."
Nhưng sau đó, bao giờ cũng có hộp băng cá nhân được lén để trên bàn em.
Dán lệch. Mép chưa bóc hết. Nhưng vẫn ở đó.
Có một lần em sốt cao quá. Mẹ vắng nhà.
Anh ngồi bên giường suốt đêm, đổi khăn ướt cho em, bật quạt rồi lại tắt, mở đèn rồi lại tắt, làm đủ mọi việc... rồi đến sáng, anh ngủ gục bên mép giường, cằm gác lên tay em.
Lần đó, em không khóc. Chỉ nhìn anh ngủ, và nghĩ...
...
"Anh là siêu nhân thật rồi."
...
Giờ nghĩ lại, em không biết vì sao mình lại quên mất những điều đó.
Có lẽ vì càng lớn, chúng ta càng ít nói.
Càng mạnh mẽ, chúng ta càng quên cách dựa vào nhau.
Nhưng hôm nay, trong một khoảnh khắc bất chợt – khi em cầm hộp thuốc và chợt nhớ ra vị lúa mạch trong miệng –
Em đã nhớ về anh.
Không phải là Itoshi Sae – tiền vệ tài năng, viên ngọc quý của Nhật Bản.
Mà là anh trai của em.
Người từng gấp hạc, dán băng cá nhân vụng về, và ngồi cạnh em cả đêm chỉ để canh cơn sốt.
Em không biết phải nói những điều này ra sao.
Nhưng nếu anh từng nghĩ mình không đủ dịu dàng – thì hãy nhớ rằng,
...
Em đã từng lớn lên nhờ sự dịu dàng đó.
...
Nii-chan, anh là người đưa em đến với bóng đá, là người nâng bước em trên con đường này, em còn nhớ: Hôm đó trời không nắng, cỏ hơi ướt, bóng lăn chậm hơn bình thường, khi anh đang trong trận đấu, em lao vào sân, sút quả bóng lăn – em đã sút trúng lần đầu trong đời.
Không mạnh. Không chính xác. Nhưng bóng đi thẳng vào lưới. Em ngơ ngác, tiếng hét ầm í bất mãn vang lên xung quanh, em thầm nghĩ "Hình như, mình phá hỏng nó rồi." Và cúi đầu sẵn sàng chờ một lời trách móc, nhưng không, anh mặc kệ lời nói khó chịu của đám bạn, đi thẳng đến chỗ em.
Em còn nhớ rõ gương mặt anh lúc đó.
Anh không cười to, cũng không vỗ tay. Anh chỉ cúi xuống, xoa đầu em một cái rất nhẹ và nói:"Đá hay đó, Rin."
Và em sống trong câu nói đó
Rồi không lâu sau đó, anh nói thêm: "Em sẽ là một tiền đạo tuyệt vời, Rin. Chỉ sau anh thôi."
Em đã tin câu đó thật lâu. Tin đến mức nó trở thành kim chỉ nam mỗi khi em muốn bỏ cuộc. Em không nói ra, nhưng trong lòng luôn có một cuộc đua – giữa em và cái bóng anh để lại. Dù nhiều năm sau đó, em đã giận anh. Rất lâu. Vì anh bỏ đi, vì anh không nhìn lại, vì anh không còn là "người xoa đầu em" nữa.
Nhưng càng lớn, em càng hiểu.
Có những lời nói ra không phải để giữ lời, mà để giúp người khác tiến về phía trước.
Có những cái xoa đầu không phải vì thành tích, mà vì sự công nhận chân thành nhất.
...
Và có những ký ức – dù ngắn, dù cũ –
vẫn đủ để giữ một người ở lại trong lòng mãi mãi.
...
Nii-chan, em không muốn anh phải cố gắng "làm anh tốt" nữa.
Không muốn anh phải lặng lẽ hy sinh vì em.
Không muốn anh là ánh sáng để em đuổi theo nữa.
Em chỉ muốn được bước cùng anh – như hai con người.
Một người từng bị cái bóng của anh che lấp,
và một người từng bị chính ánh sáng của mình làm lóa mắt.
Em thương anh. Thật lòng.
Vì anh đã gánh vác quá nhiều thứ mà không ai thấy.
Vì anh đã chọn đi tiếp, dù biết con đường đó không ai đi cùng.
Vì anh chưa từng nói "Tôi mệt", nhưng em biết anh mệt đến nhường nào.
Nếu một ngày anh thấy bản thân không còn cần phải là hình mẫu,
Không cần phải thắng tất cả mọi người,
Không cần phải gồng lên là người anh vĩ đại nhất – thì xin hãy nhớ:
Em không cần anh giỏi nhất.
Em chỉ cần anh sống như chính mình.
Và nếu anh cho phép – em muốn được đi bên cạnh, chứ không chạy sau nữa.
Cảm ơn anh vì đã từng dẫn đường.
Xin lỗi vì những lúc em chỉ biết nhìn bằng đôi mắt trẻ con.
Và... nếu được,
Chúng ta có thể bắt đầu lại – như hai người bình thường,
Một anh trai. Một em trai. Không phải để thắng nhau.
Mà để giữ nhau lại,
Nii-chan, luôn nhớ rằng, với em, anh luôn là người anh trai dịu dàng nhất trên thế giới.
– Rin
*
*
*
*
*
*
Mưa ngừng rồi.
Ngoài cửa sổ, những vệt nắng đầu tiên rụt rè len qua tầng mây, đổ xuống mái ngói còn âm ẩm nước, tạo thành thứ ánh sáng vừa mềm vừa chậm. Không chói, không vàng rực, chỉ như một dải voan ấm màu hoàng hôn vắt ngang bầu trời đang nhạt dần. Rin hơi nghiêng đầu. Không phải để ngắm, mà để đón lấy chút ánh sáng cuối ngày rọi nghiêng lên trang giấy. Một khoảng cam nhạt dịu dàng lướt qua mép bàn, thấm vào viền giấy cậu đang viết.
Không khí trong phòng cũng đã thay đổi. Không còn cái ẩm lạnh buốt xuống xương như khi trời đổ mưa, chỉ còn thứ hơi ấm rất mỏng, rất nhẹ, như lòng bàn tay áp vào một cái cốc vừa rót nước nóng. Rin nhấc bút, đặt xuống, lại nhấc lên. Ánh sáng khiến nét chữ đổ bóng, trông mềm như vừa mới viết ra — như thể từng câu từng chữ đều đang tan chảy vào thời gian.
Ngoài kia, những vũng nước bắt đầu phản chiếu màu trời. Trong này, cậu vẫn ngồi yên dưới ánh đèn bàn, giữa một căn phòng nửa sáng nửa tối, tiếp tục viết, như thể chỉ cần viết tiếp... thì ngày sẽ không kết thúc. Chỉ cần viết tiếp... thì người ở đầu kia bức thư vẫn còn ở lại.
📩 - Gửi Itoshi Rin.
Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu — có lẽ vì suốt bao năm qua, tôi chưa từng viết thư cho chính mình.
Chỉ từng lạnh lùng nhắc nhở, chỉ trích, đòi hỏi.
Từng đẩy mình về phía xa hơn, cao hơn, khắc nghiệt hơn.
Từng bảo "vẫn chưa đủ."
Từng nhìn gương mặt trong gương và chỉ thấy một kẻ yếu đuối cần phải mạnh hơn nữa.
Chưa từng dừng lại — để nói một lời cảm ơn.
Chưa từng nhẹ nhàng bảo rằng: "Cậu đã làm rất tốt rồi."
Nên hôm nay, tôi viết.
Không phải để phân tích. Không để sửa sai.
Không để nhắc lại những điều cậu làm chưa đúng.
Tôi viết...
Để ôm lấy chính mình — bằng tất cả những điều tôi từng lặng im.
Bằng cái run rẩy trong phòng bệnh khi một mình.
Bằng giấc ngủ chập chờn giữa hai buổi tập.
Bằng những giọt nước mắt lau vội trong nhà vệ sinh khi chẳng ai nhìn.
Tôi đã bắt cậu gồng lên quá lâu.
Bắt cậu mạnh mẽ đến mức quên mất mình được phép yếu lòng.
Bắt cậu im lặng dù trái tim muốn hét lên rằng nó đang đau.
Nhưng cậu vẫn tiếp tục.
Vẫn đi tiếp.
Vẫn không buông bóng đá, dù nó từng khiến cậu trống rỗng đến mức muốn biến mất.
Tôi biết — cậu từng ghét chính mình.
Vì không đủ giỏi, không đủ lạnh lùng, không đủ giống "họ".
Nhưng giờ đây, tôi muốn nói rằng:
Cậu không cần phải giống ai cả.
Cậu, là cậu — và điều đó là đủ.
Tôi tự hào về cậu.
Không phải vì những bàn thắng, hay danh hiệu.
Mà vì cậu đã không từ bỏ chính mình.
Vì cậu, tôi có thể tin rằng... dù có gãy vụn bao nhiêu lần,
chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại — với đôi tay run rẩy, và trái tim còn đập.
Hôm nay, tôi tha thứ cho quá khứ.
Và tôi chọn tin vào ngày mai.
Không vì ai khác, mà vì cậu — người đã đi qua bao nhiêu giông bão, và vẫn ở đây.
Cảm ơn cậu, vì đã không bỏ cuộc vào cái ngày mà đáng lẽ mọi thứ nên kết thúc.
Cái ngày chẳng còn gì để bám víu, chẳng còn ai để gọi tên.
Cái ngày mọi thứ trong lòng chỉ gào lên rằng: "Đừng nữa. Thế là đủ rồi."
Nhưng cậu vẫn ở lại.
Im lặng, tổn thương, nhưng vẫn ở lại.
Cảm ơn cậu, vì đã đứng dậy sau khi người ta quay lưng.
Vì đã bước qua những cái nhìn lạnh nhạt, những lời so sánh tàn nhẫn, những kỳ vọng đè nặng lên vai như núi.
Vì đã không biến thành đá – dù đã nhiều lần muốn đóng băng trái tim để đỡ phải đau nữa.
Cảm ơn cậu, vì đã bốc đồng.
Đã cãi lại.
Đã từ chối.
Đã thốt ra câu: "Em không cần điều đó."
Đã một lần vì chính mình mà nổi giận.
Có thể không đúng cách, nhưng lại là điều giữ cho cậu không bị nuốt chửng bởi im lặng và cam chịu.
Ngày đó, cậu tưởng mình hư hỏng.
Giờ đây, tôi biết — chính những lần bốc đồng ấy đã cứu lấy cậu khỏi việc đánh mất chính mình.
Cảm ơn cậu, vì đã trở thành người như hôm nay.
Dù có lúc kiêu căng, có lúc lạnh lùng, có lúc quá khó để người khác hiểu...nhưng vẫn giữ được một trái tim đủ mềm để nhớ, đủ mạnh để tha thứ, và đủ chân thật để yêu thương – dẫu từng bị tổn thương.
Cảm ơn cậu, vì đã sống.
Không chỉ là tồn tại.
Cậu sống – qua từng trận đấu, từng lần thua, từng nỗi sợ đêm về không ai hay biết, từng giấc mơ mà người khác xem là viển vông.
Cậu sống – và điều đó đáng được trân trọng.
Cảm ơn cậu, vì đã là chính mình.
Không hoàn hảo.
Không phải lúc nào cũng đúng.
Không lúc nào cũng giỏi.
Nhưng chân thật.
Và vì vậy, rất đẹp.
Nếu có ai đó hỏi: "Cậu đã yêu ai chưa?"
Tôi muốn mỉm cười và nói: "Tôi đang học cách yêu chính mình. Và người đó... là một người tuyệt vời."
.
.
Gửi Rin 10 tuổi, cậu ngây ngô và nhỏ bé.
Tôi nhớ cậu — nhớ ánh mắt tò mò nhìn thế giới, nhớ cái cách cậu tin rằng chỉ cần cố gắng là mọi chuyện sẽ ổn.
Tôi muốn ôm lấy cậu, nói rằng... dù sau này có bao nhiêu lần vấp ngã, cậu vẫn sẽ không mất đi sự trong trẻo ấy.
Cảm ơn vì đã bắt đầu hành trình này — dù chẳng ai hứa nó sẽ dễ dàng.
.
.
Gửi Rin 12 tuổi, cậu từng cười rạng rỡ như ánh nắng đầu hạ.
Tôi nhớ tiếng cười ấy — vang vọng và tròn đầy.
Cậu chưa biết thế nào là hoài nghi, là tổn thương sâu kín, chỉ biết yêu điều mình làm, yêu trái bóng, yêu cảm giác được chạy đến đích.
Tôi ước có thể giữ mãi nụ cười đó bên mình, để khi thế giới lạnh đi, tôi còn có một nơi để quay về.
Cảm ơn vì đã từng vô lo — vì cậu cho Tôi một ký ức dịu dàng.
.
.
Gửi Rin 14 tuổi, người đã gào lên trong đêm tuyết — "Tôi không chịu nổi nữa."
Cậu đơn độc, đau đớn, không biết trút đi đâu cơn nghẹn nơi cổ họng.
Tôi nhớ tiếng thở dốc của cậu khi cố nén nước mắt, nhớ đôi bàn tay lạnh buốt ôm lấy chính mình.
Tôi ước lúc đó có ai ngồi cạnh cậu... hoặc ít nhất, có tôi.
Để nói: "Khóc đi. Không có gì yếu đuối khi cậu không ổn."
Cảm ơn vì đã không bỏ đi trong đêm đông đó.
.
.
Gửi Rin 15 tuổi, người đã run rẩy bật khóc lần đầu sau rất lâu.
Cậu thấy mình thất bại.
Cậu cảm thấy không đủ tốt.
Nhưng đó là lần đầu tiên cậu cho phép bản thân gục xuống — và cũng là lần đầu tiên bắt đầu thực sự chữa lành.
Tôi tự hào vì cậu đã dũng cảm như thế.
Khóc không làm cậu yếu đi.
Khóc khiến cậu người hơn.
Cảm ơn cậu, vì đã chọn sống thật.
.
.
Gửi Rin 16 tuổi, cậu đã đứng dậy.
Sau tất cả — cậu vẫn chọn bước tiếp.
Tôi biết điều đó không dễ.
Tôi biết có những ngày, cậu thức dậy và không muốn mở mắt.
Nhưng cậu vẫn xỏ giày, vẫn bước ra sân, vẫn giữ lời hứa với chính mình.
Không cần ai cổ vũ. Không cần ai hiểu.
Cậu đứng lên — và điều đó thật đẹp.
Cảm ơn vì đã không từ bỏ.
.
.
Nếu ai hỏi tôi tự hào nhất điều gì về cậu —
Tôi sẽ trả lời: "Tôi tự hào vì cậu vẫn ở đây."
Cậu từng muốn biến mất.
Từng nghĩ "không ai cần mình."
Từng khước từ mọi bàn tay dang ra.
Từng tự nhốt mình sau những bức tường im lặng.
Từng tin rằng, nếu cậu tan biến... thế giới cũng chẳng hề lung lay.
Nhưng rồi — cậu vẫn sống.
Và không chỉ sống. Cậu đã sống thật đẹp.
Cảm ơn, Rin.
Vì tôi biết... sẽ không ai thương mình bằng chính bản thân mình.
Không ai hiểu được từng nỗi đau bé nhỏ âm thầm, như chính người đã đi qua nó.
Và ngày nào cậu còn dám viết ra những điều này — ngày đó, cậu vẫn còn là chính cậu.
Không bị cuốn đi.
Không bị nuốt chửng.
Không bị biến thành ai khác.
Vậy nên — Nếu một ngày sau này, cậu lại quên mất mình là ai...
Lại thấy mình lạc lõng, trôi giữa một đám đông, hay một giấc mơ đã nhạt màu...
Hãy mở bức thư này. Đọc lại. Và nhớ lấy:
...
"Cậu không cần trở thành ai khác.
Cậu đã đủ —chỉ vì là chính mình."
...
Thương cậu,
Itoshi Rin.
Người vẫn đang sống, vẫn đang lớn lên, và vẫn đang đủ can đảm để dịu dàng với chính mình.
***
***
***
Căn phòng im lặng.
Chỉ có ánh nắng cuối ngày nghiêng nghiêng qua tấm rèm vải mỏng. Rin ngồi bệt dưới sàn, lưng dựa tường, tay cầm tờ giấy cuối cùng – tờ giấy cậu viết cho chính mình.
Xung quanh cậu là một hộp thư không bao giờ gửi đi.
Không phong bì.
Không tem dán.
Chỉ là những tờ giấy trắng – đã được lấp đầy bằng điều mà cậu từng giấu kín trong lồng ngực.
Cậu đưa mắt nhìn lại.
Một góc xếp gọn những dòng viết cho Nagi – những buổi trưa ngủ gục, những lần im lặng được hiểu, những cú va chạm không cần lời giải thích.
Bên cạnh là Reo – rực rỡ, dịu dàng, người chọn ở lại vì muốn, không vì cần.
Shidou – hỗn loạn và chân thành theo cách kỳ quặc nhất.
Ness – tiếng càm ràm chứa đầy quan tâm.
Ego – người đầu tiên tin rằng cậu có thể, và buộc cậu phải bước ra khỏi cái bóng của chính mình
Bachira – ánh sáng và cái nhìn không bao giờ phán xét.
Isagi – người cùng nhảy vào địa ngục với cậu, cứu lấy cả hai..
Kaiser – người đến sau, ở lại vì không cần lý do, sẽ chiến đấu vì cậu.
Sae – một mảnh ký ức đã được chắp vá bằng yêu thương thay vì oán giận.
Và một bức thư, cậu viết cho chính mình, cho chính Rin ngây ngô năm 10 tuổi, cho Rin cười rạng rỡ năm 12 tuổi, cho Rin từng gào lên trong đêm tuyết năm 14 tuổi, cho Rin run rẩy bật khóc năm 15 tuổi, cho Rin dứng dậy vào năm 16 tuổi, cho Rin... người đã lớn, trưởng thành, biết cách yêu thương bản thân và những người quan trọng, cho người biết tha thứ, biết nghỉ ngơi, biết đủ, biết khóc, biết cười, biết giận, biết hét lên rằng "Tôi không ổn".
Cậu đặt những bức thư vào hộp.
Không khóa.
Không giấu.
Chỉ đậy nắp lại, như thể nói với chúng: "Các bạn vẫn luôn ở đây."
Ngoài khung cửa, hoàng hôn chạm vào những tán cây.
Bình yên – không đến như một phép màu.
Mà là thứ Rin đã tự mình lựa chọn, xây dựng, và giữ lại.
Hôm nay, không ai kéo cậu đứng dậy.
Không ai ở bên.
Nhưng cậu đứng dậy – bằng chính trái tim đã mỏi mệt và vẫn đang đập.
Đủ rồi.
Đủ để bước tiếp. Đủ để yêu lại chính mình.
.
.
.
.
TING!!! Điện thoại vang lên những tiếng thông báo dồn dập
20:13 –
Bachira: "Rinnnnn tui đóiiii, đi ăn đi màaaa 🥺 Chỗ mới có ramen cay 5 cấp độ luôn á 😍🔥"
20:13 –
Nagi: "Có ghế nằm không? Nếu có tui đi."
20:14 –
Isagi: "Tao mới ăn nhưng matcha thì lúc nào cũng vô bụng được 🍵✌️"
20:14 –
Ness: "Trời ạ, ai cho mấy người lên kế hoạch ăn chơi trong giờ dưỡng cơ vậy hả 😩"
20:15 –
Reo: "Tao lo tiền, miễn ai đó đừng chọn nhà hàng có bàn ngồi bệt lần nữa nha. Lần trước tê chân mém đứng không nổi 😭💸"
20:15 –
Shidou: "CHỖ NÀO NHIỀU ỚT THÌ EM OK. Trừ phi thằng tóc vàng lại chọn sushi mít nữa thì tôi xin phép bùng. 😤🍣"
20:16 –
Kaiser: "Miễn Rin đi đâu thì anh theo đó!😇❤️"
20:16 –
Sae: "Gần sân bóng. Đừng lôi tao đi xa là được."
20:17 –
Karasu: "Cho tui đi ké. Vừa thắng độ với Sendo, đang có tiền ăn sang 😎💵"
20:17 –
Ego: "Ai ăn mà sáng mai không chạy nổi 10 vòng thì đừng trách."
20:18 –
Charles: "Thời tiết chuyển lạnh. Nhớ mặc áo dày và... chụp nhiều ảnh gửi group nhé 📸🧣"
20:19 –
Thông báo: @Itoshi Rin đã được tag bởi 16 người.
Điện thoại rung liên tục.
Sticker hỗn loạn bắt đầu tràn ngập khung chat —
Bachira lăn lóc như sushi cuộn, Reo đốt pháo bông, Ness vác bảng "MAU TRẢ LỜI", Kaiser thả tim tung tóe.
Thậm chí Nagi cũng gửi một cái gif... đang ngủ trong tô mì.
Rin nhìn màn hình, hơi nhíu mày. Rồi khẽ bật cười. Một tiếng cười rất nhỏ — nhưng đủ ấm áp để xua đi mọi mỏi mệt của một ngày dài. Và tay cậu gõ lên bàn phím:
Itoshi Rin: "Cửa hàng cạnh sân bóng.
Đứa nào đến muộn, tao sút cho vỡ mồm."
20:20 –
Bachira: "CHÚAAA ƠI RIN XUỐNG NÚI RỒI 🤯🥳🥳"
Isagi: "Đặt bàn xong xuôi!!! GO GO!!!"
Ness: Kaiser nhờ tui nhắn hộ, là cậu ta sẽ là người đến đầu tiên, để xí chỗ ngồi cạnh Rin. Giờ chắc cậu ta đang bị bắn tốc độ rồi.
Karasu: "Đừng... đừng nói là tôi phải ngồi cạnh Shidou..."
Shidou: "YEAH. Anh đã đặt chỗ cạnh mày rồi đó babe 😘"
Sae: "Đem theo gậy. Phòng khi cần xử đứa nào ồn."
Reo: "Lên đồ đi tụi bây!!! Đêm nay tao bao tất cả 💸🔥"
Otoya: "Sẵn sàng bung lụa. Có cần bắn pháo nữa không???"
Nagi: "Tao ngủ gật trong quán cũng được ha..."
Rin đặt điện thoại xuống, đứng dậy lấy áo. Chiếc áo hoodie cũ, hơi sờn vai, nhưng vẫn giữ ấm. Cậu kéo rèm cửa – ánh đèn ngoài đường hắt vào. Trong lòng Rin, không còn là khoảng trống vô hình. Chỉ còn cái cảm giác rất đơn giản:
"Mình được chờ đợi."
Và đêm nay, cậu sẽ ra ngoài.
Với bọn họ.
--- Dấu chấm, nhưng không phải là kết thúc.---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro