Chap 1

Rin nhớ mình đã chìm vào giấc ngủ. Mọi thứ bắt đầu mờ dần và biến mất.

Đột nhiên, có một cảm giác kỳ lạ, khó chịu khắp cơ thể. Mắt cậu từ từ mở ra, và khi ngồi dậy, cậu nhận ra rằng mình chắc chắn không ở trong phòng. Mặc dù cậu có thể nhìn thấy những biểu tượng quen thuộc của Blue Lock xung quanh mình trong bóng tối mờ, mọi thứ dường như không đúng.

Tấm ga trải giường cứng như thể cậu đang nằm trên một tảng đá. Tấm chăn mỏng và không thoải mái, lớp vải thô thì như đang kích ứng cho làn da của cậu. Dù cậu nhớ da mình không tệ như vậy.

Rin nhíu mày, tâm trạng cậu sa sút khi nghi ngờ tất cả chỉ là một trò đùa. Cậu nghĩ, Shidou hẳn là người đứng sau chuyện này. Tên khốn đó đang muốn trả thù sau trận đấu, dù không biết hắn ta qua mặt Loki như thế nào. Nhưng sau cùng cậu sẽ bắt hắn phải trả giá. Cậu nghiến răng ném chăn ra khỏi giường và bước ra ngoài, với tay bật công tắc đèn. Tuy nhiên, cậu đã bỏ lỡ công tắc đèn, tay cậu vung trong không khí. Một lời nhắc nhở rõ rằng đây chắc chắn không phải phòng của cậu, nó càng khiến cậu điên tiết hơn. Rin mò mẫm trong bóng tối mờ cho đến khi tìm thấy công tắc và bật nó lên.

Mắt cậu tự động nheo lại trước ánh sáng đột ngột tràn ngập căn phòng. Tâm trí Rin đột nhiên trở nên nặng nề khi một luồng ký ức tràn vào ý thức của cậu. Một phiên bản khác của chính cậu xuất hiện trong suy nghĩ của cậu. Yếu đuối, bám víu vào người khác, sống một cuộc sống khốn khổ trong một căn phòng nhỏ. Anh nhìn thấy một khuôn mặt trông như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào, một người bị bỏ rơi sau những bóng lưng. Rin không thể không cảm thấy vừa bối rối vừa bất an trước những ký ức này. Chúng có vẻ xa lạ, nhưng lại có phần quen thuộc. Cậu thấy mình đang vật lộn với dòng cảm xúc và hồi ức đột ngột ập đến. Sự tương phản giữa tính cách mạnh mẽ và tự tin của cậu và phiên bản dễ bị tổn thương này của chính cậu thật chói tai.

Phiên bản 'Rin' rất khác biệt. Yếu đuối, sợ hãi và đáng thương. Mọi thứ cậu không có, chính xác là đã bị giết chết. Nhưng đồng thời, có một chút quen thuộc và đồng cảm. Một phần trong cậu hiểu được nỗi đau và sự cô đơn mà bản thân khác này đã trải qua. Rin lẩm bẩm một cách khó hiểu trong hơi thở, một nếp nhăn nổi trên trán cậu. Thật lạ lẫm, xa lạ. Rin xoa xoa thái dương, cố gắng hiểu phiên bản đáng thương của chính mình trong ký ức, dáng vẻ thảm hại đấy thật khiến người khác ghê tởm. Cậu bị giằng xé giữa mong muốn gạt bỏ những ký ức này và sự ép buộc phải chấp nhận chúng. Bất chấp sự dè dặt của mình, Rin rời khỏi phòng, đi lang thang xuống một hành lang dài và tối tăm.

Con đường này khác với cơ sở Paris X Gen, nhưng cũng có phần giống, và nó làm tăng thêm cảm giác bất an ngày càng lớn của cậu. Khi cậu lần theo những ký ức của 'Rin', cuối cùng cậu thấy mình đang ở bên ngoài một nơi có vẻ giống như một căng tin. Nhưng nơi đây vắng tanh, dù có đèn thắp sáng khắp nơi. Mọi thứ càng tô thêm sự trống vắng nơi đây.

Nếp nhăn của Rin sâu hơn khi thấy mình đang đứng trước một căng tin. Nó giống với nơi anh từng thấy ở Blue Lock nhưng vẫn có sự khác biệt. Mọi thứ ở đây đều khác biệt, và toàn bộ tình huống có vẻ không ổn.

Cậu không thể thoát khỏi cảm giác có điều gì đó không ổn. Ký ức về 'Rin' kia đang trở nên sống động hơn, và Rin không khỏi cảm thấy có sự đồng cảm với con người yếu đuối và tuyệt vọng mà anh đã nhìn thấy. Cậu nguyền rủa trong tiếng thì thầm, cảm nhận cơ thể và ký ức đang bị cưỡng chế dung hợp. Nó khiến tâm trạng cậu khó chịu và nhức nhối.

Rin cảm thấy mệt mỏi, choáng ngợp trước sự thay đổi đột ngột của các sự kiện. Cậu cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn. Loạng choạng bước về phía trước, tìm một chỗ khuất trong góc căng tin. Ngồi xuống, cậu để những ký ức xa lạ một lần nữa ùa về. Với đôi mắt nhắm nghiền và đầu cúi xuống, cậu vùi mặt vào tay.

Karasu và Otoya bước vào căng tin, mỗi người nhận lấy một khay thức ăn. Họ đến khá sớm nên hiện tại nơi này chưa có ai. Otoya cứ nói mãi về cô gái nóng bỏng mà anh thấy trên báo hôm qua, mô tả cô ấy nóng bỏng như thế nào, trong khi Karasu đáp lại bằng tiếng cười khúc khích khinh thường. Họ di chuyển về chỗ thường ngồi. Cả hai không để ý đến bóng người mờ ảo phía sau cho đến khi một luồng khí lạnh lẽo lan đến lưng họ khiến cả hai rợn người.

Giật mình, họ quay lại và thấy Rin đang ngồi đó, đầu cúi xuống và được bao quanh bởi một luồng khí đen tối, ngột ngạt. Mái tóc của cậu ta phủ xuống nửa khuôn mặt, làm tăng thêm bầu không khí đáng ngại. Không khí xung quanh cậu ta nặng nề, đặc quánh giống như của một con thú đen tối, mờ ảo.

"Rin-Rin?"

Karasu ngập ngừng kêu lên, giọng nói lộ rõ sự ngạc nhiên.

Rin lạc vào bóng tối của những suy nghĩ của riêng mình. Cậu không biết đã bao lâu trôi qua cho đến khi một giọng nói vang lên, phá vỡ sự xuất thần. Rin nghiến chặt răng khi đôi mắt cậu lóe lên một tia sáng đen tối, đôi mắt đục ngàu mang lại một sự nặng nề khiến xung quanh u ám theo.

Cái thứ.... ngu đần này....

Karasu và Otoya nhìn Rin với vẻ mặt sửng sốt, Karasu ngay lập tức nhận ra không khí u ám xung quanh cậu. Anh đặt thìa xuống, nhẹ giọng hỏi. "Rin, cậu đứng đó từ lúc nào thế?"

Không có tiếng đáp lại

Cả hai trao đổi ánh nhìn khi họ nhìn Rin rời đi, tiếng bước chân nặng nề của cậu vang vọng trong không khí. Họ chưa bao giờ thấy Rin như thế này trước đây, ánh mắt vô hồn và lạnh lẽo. Cả hai đều bối rối và có chút lo lắng khi chứng kiến sự thay đổi lớn như vậy ở Rin.

Otoya xoa xoa gáy, lông mày nhíu lại đầy lo lắng. Anh ấy trông có vẻ bối rối và sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt.

"Đó có thật là Rin à? Cậu ta bị sao vậy. Chả lẽ cậu ta đang tức giận vì chuyện trước đó?" Nhưng họ chưa bao giờ thấy Rin tức giận như vậy trước kia.

Karasu lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.

"Không rõ nữa, nhưng tý cậu ta sẽ phục hồi lại thôi. Dù sao chuyện đó cũng là lỗi của cậu ta."

Otoya liếc nhìn người bạn của mình, cố gắng trấn an bản thân rằng mọi thứ đều ổn. Nhưng đột nhiên, có điều gì đó thu hút sự chú ý của anh.

"Khoan đã" anh nói với sự khó tin "Rin hôm nay không mang cơm cho nhóm Isagi?"

Karasu nhíu mày, cảm thấy thật kì lạ. Rin luôn mang đồ ăn cho cả nhóm bất cứ ngày nào. Kể cả lần bị trẹo chân... Tại sao hôm nay cậu ấy không mang gì cả. Rõ ràng đang bắt đầu quá giờ ăn thường ngày.

"Chắc hôm cậu ấy mệt thôi." Karasu nói qua loa. Anh ngẫm nghĩ điều gì đó. "Hoặc có lẽ cậu ta đã thức tỉnh việc không nên đeo bám mọi người như một gánh nặng"

Otoya gật đầu. "Cũng hợp lý"

----

Rin quay trở lại phòng, mỗi bước chân đều nặng nề và có mục đích. Căn phòng nhỏ vừa đủ cho hai người ngủ. Đồ dụng cụ ở đây đã mang nhiều sự hào mòn cần thay mới. Ở đây có một chiếc giường tầng, báo hiệu ở đây còn có một thành viên khác. Trong ký ức của 'Rin' thì tên đó tên-

Ness Alexis

Kẻ duy nhất ở đây tôn trọng chủ cũ của cái xác này.

Rin nhớ cậu ta, Ness, quân cờ bị con gà trống đuôi vàng bỏ rơi trong trận đấu Paris X Gen với Bastard Munchen. Mặc dù chỉ nhìn thấy cậu ta trong chốc lát, Rin vẫn không thể không bị thu hút bởi cậu ta, chỉ một chút. Cậu nhớ lại cảnh tượng Ness bị bỏ rơi, và nó nhắc cậu nhớ đến quá khứ của chính mình, khi cậu bị bỏ rơi. Cậu nhớ lại cảm giác tuyệt vọng và cô đơn vẫn đè nặng lên tâm hồn mình.

("Mày nên từ bỏ bóng đá đi")

Giống với anh ta-

("Vậy thì bỏ cuộc đi, thằng hời hợt")

Rin siết chặt nắm đấm, bực bội vì những lời quen thuộc vang vọng trong tâm trí. Ký ức về những thất bại trong quá khứ và những lời lăng mạ của người ấy vẫn đè nặng lên vai anh. Anh ngày càng tức giận hơn theo từng khoảnh khắc trôi qua, những suy nghĩ về bản thân trong quá khứ khiến một sự cáu kỉnh vô lý dâng trào bên trong anh.

Rin hít một hơi thật sâu và cố gắng tập trung lại suy nghĩ của mình. Cậu rũ bỏ những suy nghĩ về quá khứ và tập trung lại vào hiện tại. Tình hình hiện tại cấp bách và khó hiểu hơn nhiều. Cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe khi đang về phòng.

("Mang đồ ăn cho nhóm Isagi")

Rin không muốn tin đó là sự thật. Anh không muốn tin rằng giấc mơ kỳ lạ đó đã trở thành hiện thực. Khi anh thò tay vào túi và rút điện thoại ra, anh không khỏi cau mày. Thiết bị này đã cũ và lỗi thời, và sự tồn tại của nó dường như xác nhận tính xác thực của tình huống kỳ lạ này. Màn hình điện thoại sáng lên để hiển thị phiên bản trẻ hơn của cậu và....Sae, đang dùng chân giữ bóng với vẻ mặt khó chịu. Rin nghiến răng, nhận ra rằng không ai có thể có được những bức ảnh này, đặc biệt là vì họ chưa bao giờ chụp chúng ở hiện tại. Thực tế của tình hình đang trở nên khó chối bỏ hơn.

Rin nhập mật khẩu điện thoại trong ký ức: 1010, ngày sinh của Sae.... Cậu cố gắng lờ đi sự thôi thúc đập nát điện thoại. Không có gì nhiều để xem bên trong. Danh bạ điện thoại vẫn vậy, với số điện thoại liên lạc của bố mẹ anh và Ness, cùng với không có tên nào khác. Album chứa đầy ảnh từ khi họ còn nhỏ cho đến tận hôm qua. Có rất nhiều ảnh của các thành viên đội bóng đá, đặc biệt là Isagi.

Không chút do dự, Rin chọn tất cả ảnh và chuyển chúng vào thùng rác.

------

Gần như mọi người đều tụ tập ở sân để luyện tập, ngoại trừ Rin. Nhưng có vẻ như không ai để ý đến sự vắng mặt của cậu, ngoại trừ Karasu. Hành vi kỳ lạ mà Rin thể hiện trước đó trong ngày đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí Karasu. Anh đã hỏi Chigiri về điều đó và biết rằng Rin đã không mang bất kỳ thức ăn nào cho nhóm sáng nay. Karasu không muốn nghĩ về điều đó quá nhiều, nhưng cậu không thể thoát khỏi cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Rin thường nhút nhát và kín đáo, nhưng đây là lần đầu tiên Karasu thấy cậu ấy hành động kỳ lạ như vậy...

"Có ai nhìn thấy Rin chưa?"

Karasu lên tiếng sau một lúc im lặng, thu hút sự chú ý của các đồng đội. Kotoya và Hiori lắc đầu.

"Chúng ta sắp bắt đầu luyện tập rồi, nhưng vẫn chưa thấy cậu ấy đâu cả." Hiori nhìn quanh, nhưng không thấy Rin đâu cả.

"Chúng ta đã không nhìn thấy cậu ta từ lúc đó. Tý thì bị phạt cho coi." Kotoya nhún vai, không mấy bận tâm đến điều đó.

Karasu khẽ nheo mắt nhưng lại không nói gì.

Buổi tập cứ vậy diễn ra mà không có sự có mặt của Rin. Và không có bất kì ai nhớ đến cậu.

-----

Rin đã dành cả ngày để khám phá và làm quen với môi trường xung quanh. Theo ký ức của chủ cũ, nơi này là cơ sở đào tạo bóng đá dành cho các cầu thủ hàng đầu Nhật Bản, hợp tác với các quốc gia khác.

Nó giống với nơi hiện tại mà anh biết, nhưng rộng rãi và thoải mái hơn. Ở đây, họ có thể ra ngoài nếu được phép, và mái vòm của đấu trường cho phép họ nhìn thấy bầu trời.

Cơ sở này cũng tuyển dụng nhân viên, nhưng mọi người đều tỏ ra khinh thường Rin. Họ sẽ tự động né tránh, nhăn mặt hay ném ánh mắt phán xét khi nhìn thấy cậu bất kể khoảng cách. Nhưng Rin không quan tâm vì cậu không coi trọng bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì ở đây.

Trời đã tối mà Rin không hề hay biết, và cậu quyết định quay trở về. Tuy nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình."

"Rin Itoshi, cậu đã trốn buổi tập luyện hôm nay."

Giọng nói quen thuộc, chắc chắn là của Ego. Rin quay lại và nhìn thấy đôi mắt đen của người kia đang khóa chặt mình. Ego đẩy kính lên và nghiêng đầu, nhìn Rin một cách rùng rợn. Giọng hắn khàn khàn và đầy vẻ buộc tội.

"Cậu sẽ bị phạt nặng vì hành vi này."

____

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro