Kusumi và Sakura
Kusumi không nổi bật.
Anh luôn ở phía sau, như một cái bóng.
Đứng lặng lẽ bên Kaji, nghe theo mệnh lệnh, làm những gì mình cần làm.
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
Bởi đôi mắt ấy… luôn bị che khuất dưới mái tóc bát úp.
Chỉ có những người thực sự thân thiết mới nhận ra – Kusumi không phải kẻ vô cảm.
Anh đơn giản là người chọn cách bày tỏ bằng hành động, chứ không phải lời nói.
Và trong bóng tối ấy…
Anh đã âm thầm dõi theo một người.
Sakura Haruka.
Không có lần gặp gỡ định mệnh.
Không có khoảnh khắc sét đánh.
Tình cảm của Kusumi dành cho Sakura nảy nở qua từng điều nhỏ nhặt.
Một lần thấy Sakura giúp đỡ một người yếu thế.
Một lần thấy Sakura dù bị thương vẫn đứng dậy, kiên cường chiến đấu.
Một lần thấy Sakura mỉm cười, dù nụ cười ấy lẫn trong những vết bầm tím.
Kusumi cảm nhận được sức sống mãnh liệt tỏa ra từ cậu ấy.
Giữa thế giới bạo lực và tăm tối này…
Sakura giống như ánh sáng.
Từ đó, Kusumi luôn hướng ánh mắt về cậu.
Dù không nói ra, anh luôn xuất hiện mỗi khi Sakura gặp nguy hiểm.
Một cách âm thầm.
Kusumi biết mình không phải là người đặc biệt.
Anh không hài hước như Tsugeura.
Không dịu dàng như Suo.
Không mạnh mẽ như Umemiya.
Càng không cuồng nhiệt như những kẻ đang tranh giành Sakura.
Anh chỉ là một người trầm lặng, đứng sau cánh gà.
Nhưng tình yêu…
Vẫn là tình yêu.
Nó khiến tim anh đau nhói mỗi khi thấy Sakura cười với người khác.
Khi thấy cậu bị thương, tim anh như muốn vỡ vụn.
Có những đêm, Kusumi tự hỏi:
“Mình có tư cách để yêu cậu ấy không?”
Thế nhưng, tình yêu không đòi hỏi lý do.
Và một ngày nọ…
Dưới tán cây sau trường, Kusumi gọi Sakura lại.
Lần đầu tiên, anh vén mái tóc che mắt mình lên.
Để Sakura thấy được đôi mắt nâu trầm, chứa đầy cảm xúc chất chứa bấy lâu nay.
Giọng anh khàn khàn, vụng về:
“Sakura… Anh yêu em.”
Chỉ ba chữ.
Nhưng là tất cả dũng khí của một chàng trai trầm lặn
Sakura sững sờ.
Người như Kusumi…
Ai ngờ rằng cũng có thể nói ra những lời như vậy?
Không khí giữa họ tràn ngập ngượng ngùng.
Kusumi cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Anh sợ sẽ thấy sự từ chối.
Dù thế nào, anh cũng đã nói ra.
Chỉ cần để Sakura biết.
Chỉ cần cậu biết, có một người vẫn âm thầm bảo vệ cậu từ xa.
Dù đáp lại hay không…
Kusumi vẫn sẽ mãi ở đó.
Trong thầm lặng.
Dù chỉ là cái bóng… Nhưng cái bóng ấy luôn hướng về ánh sáng mang tên Sakura.
Sau ngày hôm đó, giữa Kusumi và Sakura có chút gì đó thay đổi.
Không rõ ràng, nhưng cảm nhận được.
Mỗi khi ánh mắt họ vô tình chạm nhau, Kusumi sẽ vội vàng quay đi, nhưng vành tai đỏ lên không giấu nổi.
Sakura cũng không né tránh như trước, đôi lúc còn chủ động bắt chuyện.
Chỉ là những câu hỏi đơn giản:
"Hôm nay anh ăn gì chưa?"
"Anh có mệt không?"
Nhưng với Kusumi, những câu hỏi ấy như tiếp thêm sức sống.
Lần đầu tiên, anh cảm nhận được mình không còn là một cái bóng đơn thuần.
Anh cũng là một người, trong mắt Sakura.
Dù Sakura có đáp lại hay không, Kusumi vẫn giữ thói quen âm thầm bảo vệ cậu.
Khi Sakura lao vào trận chiến, Kusumi luôn ở gần đó.
Anh không nổi bật, nhưng bất cứ khi nào Sakura gặp nguy, Kusumi luôn là người đầu tiên lao tới.
Những cú đấm thẳng, những cú chắn đòn… không vì tên tuổi hay danh vọng.
Chỉ đơn giản là…
“Cậu ấy không được phép bị tổn thương.”
Anh không cần Sakura biết điều đó.
Anh không cần ai công nhận mình.
Đối với Kusumi, chỉ cần biết rằng mình có thể bảo vệ cậu ấy là đủ.
Thế nhưng… yêu một người mà không thể thổ lộ trọn vẹn cảm xúc, cũng là một nỗi đau.
Có những lúc Kusumi nhìn thấy Sakura cười nói với người khác – Suo, Nirei, thậm chí là Umemiya…
Tim anh siết lại.
Sự ghen tị trỗi dậy, dù anh cố kìm nén.
Đôi lần, Kusumi đã nghĩ:
“Nếu mình có thể giữ cậu ấy mãi mãi thì tốt biết mấy…”
Nhưng rồi anh lại lắc đầu, tự trách bản thân.
Tình yêu của anh không phải là sự chiếm hữu.
Mà là sự bảo vệ, là mong Sakura được hạnh phúc.
Dù người cậu ấy chọn… không phải là mình.
Có một lần, sau một trận chiến căng thẳng, Sakura bị thương ở tay.
Trong khi mọi người xung quanh bận rộn, Kusumi âm thầm lấy hộp cứu thương, ngồi xuống băng bó cho cậu.
“Anh cẩn thận ghê.” – Sakura khẽ cười.
Kusumi im lặng, chỉ tập trung chăm sóc vết thương.
Nhưng những ngón tay anh khẽ run lên.
“Cảm ơn anh, Kusumi.” – Sakura nhìn thẳng vào mắt anh.
Tim Kusumi như ngừng đập.
Đó là lần đầu tiên, cậu ấy gọi tên anh… với sự trân trọng.
Kusumi biết mình không phải người duy nhất yêu Sakura.
Cậu ấy được nhiều người yêu quý, và cũng có những người sẵn sàng giành giật cậu về phía mình.
Nhưng Kusumi không muốn ép buộc, cũng không muốn tranh giành.
Anh chỉ đứng đó, phía sau cậu.
Nếu một ngày nào đó, Sakura mệt mỏi…
Nếu một ngày nào đó, cậu ấy cần một bờ vai để tựa vào…
Kusumi sẽ luôn sẵn sàng.
“Chỉ cần em quay đầu lại… Anh vẫn luôn ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro