Bắt đầu đối diện.

Seungmin đứng bên cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lướt qua mái tóc cậu, tạo nên một cảm giác bình yên lạ kỳ. Nhưng tâm trí cậu lại hoàn toàn ngược lại, không yên bình chút nào.
Tối qua, những lời nói của Hyunjin vẫn vang vọng trong đầu cậu: "Đừng chạy trốn nữa."
Cảm giác đó, sao mà nặng nề đến thế. Cậu biết, dù có trốn tránh thế nào đi nữa, mọi thứ cũng sẽ bùng nổ. Cậu không thể giữ mãi những bí mật này, không thể giữ mãi sự sợ hãilo lắng đang gặm nhấm cậu từng chút một
Bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, nhưng Seungmin không quay lại. Cậu đã biết người đứng đó là ai. Không phải là Hyunjin. Mà là…
“Seungmin, em ổn chứ?”
Seungmin thở dài, quay lại nhìn Felix. Cậu không thể che giấu cảm giác đang cuộn lên trong lòng. Felix vẫn đứng đó, với ánh mắt quan tâm, nhưng lần này, cái nhìn của Felix có phần… khác.
Cảm giác đó, một thứ mà Seungmin không thể mô tả được. Dường như có một sự dồn nén trong cái nhìn ấy, một sự khát khao muốn chạm vào cái gì đó sâu thẳm trong Seungmin.
“Em ổn.” Seungmin khẽ trả lời, giọng cậu yếu ớt hơn bình thường. “Em chỉ… không biết phải làm gì tiếp theo.”
Felix không đáp lại ngay. Cậu ta tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Seungmin, không bỏ đi mà chờ đợi câu trả lời từ cậu.
“Nếu em không biết, thì tôi sẽ giúp em.” Felix nói, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu sự chân thành.
Seungmin có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong từng câu chữ của Felix, nhưng lại có một chút gì đó bứt rứt. Cậu không muốn ai nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, đặc biệt là Felix, người mà cậu luôn cảm thấy như có chút nâng niu.
“Felix…” Seungmin thở dài, quay đi, không nhìn vào mắt Felix nữa.
“Em không xứng đáng với tất cả sự quan tâm này.”
Felix đứng dậy, bước đến gần hơn, nhưng lần này, cậu ta không ngồi xuống mà đặt tay lên vai Seungmin, nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để khiến Seungmin giật mình.
“Em có quyền được quan tâm, Seungmin. Và tôi sẽ luôn ở đây, dù em có muốn hay không.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro