47
Việc công ty của Do gia đã thuộc quyền sở hữu của Tứ gia đang là chủ đề được bàn tán xôn xao nhất hiện giờ. Mặc dù Kim gia không liên quan nhưng cũng được cư dân mạng lôi vào bàn cuộc.
-Chẳng phải Do gia được thừa kế bởi con con trai duy nhất là Do Yoowon sao? Tại sao nay lại rơi vào tay Tứ gia rồi?
-Cơ đồ do người cha quá cố Do Yusik gầy dựng lại bị phá hủy bởi chính con trai mình. Thật tội nghiệp.
-Chẳng phải từng có bài báo nhắc đến việc Do Yoowon là bạn thân Lục Tổng à?
-Aigoooo, Tứ gia lại mở rộng thêm một phần rồi. Cũng phải thôi, gen Alpha trội như Lục Tổng, Do Yoowon chả là cái thá gì...
-......
Hàng loạt bình luận tiêu cực được Do Yoowon đọc qua không sót một chữ. Quả thật trong chuyện bày hắn đã quá sơ suất, chỉ vì quá yêu Im Yuna nên đã bị cô ả chơi cho một vố. Thật đau lòng hết sức.
Hắn cứ đinh ninh rằng Im Yuna đã có tình cảm với hắn, vì cô rất ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ lại là kế hoạch của Sim Jaeyun. Nhưng cũng trách hắn, chỉ vì một lời nói đường mật của ả mà chuyển nhượng tới tận 20% cổ phần sang cho cô ta.
-Chết tiệt...
-Thiếu gia, người mau ăn một chút đi ạ
Người của hắn mang đến trước mặt hắn một khay đầy ắp thức ăn. Hắn chẳng mảy may quan tâm, một lực hất văng xuống đất.
-Cút
Bây giờ, gia tài của của Do gia chỉ còn cái biệt thự này. Hắn đã mất tất cả, cái gì mà Alpha kiêu hãnh của Do gia chứ? Hắn đã đánh mất hết mọi thứ chỉ vì một chữ yêu.
Không nói không rằng, giật lấy chìa khoá xe từ tay vệ sĩ. Hắn ngồi trên xe, đạp chân ga chạy thẳng đến ngôi mộ của ba.
Nhìn tấm ảnh tươi cười của ba trên bia bộ, nước mắt hắn lăn dài trên má. Từng là thiếu gia được nhiều người mơ ước muốn có được, nay lại vì một con ả mà đánh mất mọi thứ.
-Ba, con xin lỗi...
.
.
.
.
Bà Kim đã tiều tụy rõ rệt, Minjeong bỏ trốn đến nay đã gần cả tháng không có tin tức gì. Bà là vô cùng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, chuyện ở công ty cũng bị trì hoãn nên lâm vào tình hình khó khăn. Nếu bây giờ bà không ra mặt cứu vãn thì nguy cơ phá sản rất cao.
Quản gia đưa thức ăn đến, nhìn khuôn mặt gầy gò thiếu sức sống của Kim phu nhân có chút đau lòng.
-Phu nhân, người ăn một chút đi. Người cứ như vậy mãi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất
-Tôi không sao, đã có tin tức gì của Minjeong chưa?
-Vẫn chưa ạ
Bà Kim đưa mắt ngắm nhìn bức ảnh trên bàn làm việc, bức ảnh chụp rõ nụ cười rạng rỡ của Kim Minjeong làm bà ta xúc động. Rốt cuộc cô là đang ở nơi nào? Đến một chút tin tức cũng không có, cả thằng nhóc Jisung kia cũng vậy. Không lẽ hai đứa nó đã bỏ trốn ra nước ngoài?
-Phu nhân, cậu Do Yoowon muốn gặp người
Bà phủi tay, ra lệnh cho người đưa Yoowon vào. Nhìn thấy hắn vẫn phong độ, không có chút gì gọi là lo lắng thì khó hiểu lên tiếng.
-Cậu đến đây là có chuyện gì?
-Sao thế? Có vẻ bà không muốn gặp tôi?
-Gặp hay không thì cũng không thể cứu vớt tình hình được đâu. Cậu là đụng vào hang cọp rồi
Do Yoowon cười lớn, đúng vậy, là hắn đã đụng vào hang cọp. Muốn bắt cọp phải vào hang cọp chứ?
-Cậu đến tìm tôi là có chuyện gì?
-Chẳng phải Kim Sunoo là con trai bà sao? Nếu tôi định hại thằng nhóc đó thì bà sẽ như thế nào?
Bà ta ngập ngừng một hồi. Đã lâu không còn được nghe cái tên ấy, thật xa lạ, im lặng một lúc liền nói:
-Cậu có giết nó tôi cũng không quan tâm
-Được~ nếu bà đã nói như vậy, thì tôi cũng không thương tiếc
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
Đã hơn một tuần trôi qua, Sim Jaeyun vẫn không liên lạc được với Im Yuna, hắn là ăn không ngon ngủ không yên. Đã phái người đến dinh thự của Do gia nhưng không có bất kỳ tin tức gì.
Park Sunghoon đặt xuống bàn một tách cà phê nóng, an ủi Sim Jaeyun.
-Mày đừng có ủ rũ nữa được không?
-Nếu như tao đưa em ấy đến đây sớm hơn thì em ấy đã không gặp chuyện rồi. Khốn kiếp, đều tại thằng nhóc đó
Hắn trách móc bản thân vì đã không bảo vệ được Im Yuna.
Nói xong liền đứng dậy bước lên phòng của Sunoo. Park Sunghoon ở phía sau không hiểu Sim Jaeyun định làm gì, chỉ có thể đi theo sau.
-Kim Sunoo, cút ra khỏi đây cho tôi
Sim Jaeyun mở mạnh cửa phòng làm Sunoo giật mình rớt điện thoại trên tay xuống đất. Cậu cuối người để nhặt, chưa kịp ô a gì đã bị hắn nắm chặt cổ tay kéo thẳng ra ngoài.
-Jae...Jaeyun, đau em...thả em ra...
Park Sunghoon thấy không ổn liền chạy đến ngăn cản hắn. Tên điên này cứ có chuyện là lại không kìm chế được hành động và lời nói.
-Sim Jaeyun, bình tĩnh lại. Mày đang làm đau Sunoo đó
Một lực đẩy ngã cậu, Sunoo vì mất thăng bằng, cánh tay phải của cậu đập mạnh vào lan can cầu thang rồi ngã xuống đất. Sunoo cau mày đau đớn, chỉ biết ôm cánh tay chịu đựng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, cậu đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Sim Jaeyun hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của cậu, hắn quát lên.
-Khôn hồn thì cút ra khỏi đây cho tôi. Thật ghê tởm
-Đủ rồi, mày đừng làm loạn nữa. Đã tối rồi, có gì để mai nói đi - Park Sunghoon lên tiếng ngăn cản.
Sim Jaeyun nhếch mép nói:
-Nếu như cậu không ở đây thì có lẽ Im Yuna đã được an toàn rồi. Kim Sunoo, tôi nói cho cậu biết, nếu em ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không để cậu yên ổn. Một Omega bẩn thỉu như cậu không có tư cách trở thành phu nhân của bọn tôi
-........
-Anh nói đủ chưa?
Sunoo im lặng nhẫn nhịn đã đủ rồi, hàng ngày cậu phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của bọn họ, hứng chịu những ánh mắt lạnh thấu xương đó cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh họ lâu hơn chút.
Nhưng lần này, bọn họ đã xúc phạm cậu. Cậu cũng là con người, cũng có trái tim, cũng biết đau. Cậu không thể nào chịu được việc người khác sỉ nhục mình nữa. Mọi chuyện đã vượt quá giới hạn rồi.
-Tôi thừa nhận mình là Omega bẩn thỉu, nhưng cũng không bẩn thỉu đến mức bán thân mình kiếm tiền như Im Yuna. Cô ta có mệnh hệ gì thì liên quan gì đến tôi? Các người không bảo vệ được cô ta thì liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi sao? Đưa tôi về đây cũng là các người, nói yêu thương tôi cũng là các người, mở miệng nói rằng sẽ bảo vệ tôi cũng là các người mà? Từ đầu đến cuối tôi chẳng khác gì một con búp bê bị vờn qua vờn lại. Lúc đầu các người nâng niu tôi, đến bây giờ thì quay lưng lại với tôi. Tôi đã làm gì sai sao? Không lẽ việc tôi sinh ra trên đời này chính là sai lầm sao?
Sim Jaeyun định lên tiếng phản bác thì bị Park Sunghoon bên cạnh cản lại.
-Tôi chưa bao giờ mở miệng cầu xin các người điều gì hết, tôi cũng ngoan ngoãn biết thân biết phận mà im lặng, nhẫn nhịn ở bên các người dù bị đối xử không khác gì người ăn kẻ ở, tôi cũng đâu có phản kháng? Tôi nghĩ, chỉ cần tôi ngoan ngoãn thì các người sẽ yêu thương tôi lại như xưa, nhưng có lẽ tôi đã sai rồi. Điều tôi hối hận nhất trong đời chính là tin tưởng các người, để các người "đánh dấu" tôi. Là do tôi ngu ngốc, nhu nhược mới bị các người dắt mũi, là do tôi đã không nghe lời chị Yunjin mà đâm đầu vào các người. Sai lầm lớn nhất của tôi là đã để Lục Tổng các người bước chân vào cuộc đời của mình
Bao nhiêu uất ức trong lòng của Sunoo bấy lâu nay đã được giải tỏa. Cậu không cần phải kiêng nể ai nữa, nếu họ đã không xem cậu ra gì thì cậu cũng không cần tôn trọng lại.
Sự ồn ào đã khiến cho những người còn lại xuất hiện. J trở về sau khi xử lý công việc bên ngoài, vừa vào nhà đã thấy Sunoo đau đớn ôm lấy cánh tay phải của mình, không kìm được tức giận quát tên của Sim Jaeyun lẫn Park Sunghoon.
Yang Jungwon cùng những người còn lại ngay lập tức có mặt, khó hiểu nhìn tình cảnh hiện tại.
-Có chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?
Sunoo nhếch môi lên tiếng.
-Vừa hay có mặt các người ở đây. Tôi sẽ nói luôn, Sim Jaeyun, anh đã muốn đuổi tôi đi như vậy....được, tôi sẽ đi, đi cho khuất mắt anh. CHÚNG TA TỪ NAY CẮT ĐỨT QUAN HỆ
J bên cạnh cố gắng kìm chế cậu.
-Sunoo, cậu bình tĩnh lại có được không?
-Xin lỗi J, từ lúc Sim Jaeyun lên tiếng sỉ nhục tôi thì tất cả đã chấm hết rồi
Sunoo đẩy J ra, cầm chặt điện thoại chạy thẳng ra khỏi nhà. J biết cậu bây giờ không được ổn, không suy nghĩ gì liền chạy theo sau.
Nishimura nhìn theo bóng lưng của cậu hỏi:
-Rốt cuộc cậu ta đã nói cái gì vậy?
-Những lời nói dư thừa - Jaeyun lười nhác trả lời.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Sim Jaeyun nhanh chóng mở loa.
*Sim tam thiếu, đã tìm thấy Im Yuna
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sunoo cứ chạy mãi, không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi dừng lại thì đã lạc tới công viên. Đằng sau vang lên tiếng gọi của J, cậu vừa quay người lại thì đã bị J ôm cứng ngắc.
-Sunoo, cậu không sao chứ?
Sunoo im lặng, nước mắt cậu giàn giụa, một phần vì tâm trạng, một phần vì cánh tay phải đã bị chấn thương của mình. Rõ ràng đã nói hết những lời cần nói, đáng lẽ cậu phải thấy nhẹ nhõm chứ, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy đau đến thấu tâm can? Cứ nghĩ rằng sẽ không còn đau nữa nếu như nói hết ra, nhưng mà....
-Sunoo...cậu đừng im lặng nữa được không?
Đột nhiên J cảm nhận được toàn bộ cơ thể của Sunoo run lên.
-J....tôi...bụng tôi...đau quá....hức...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro