AllTake (2)

#AllTake #j4f
[AllTake]Ở THẾ GIỚI MÀ MỌI NGƯỜI ĐỀU YÊU MÌ CAY

Chương II
-----------------
Viết nốt cái này thôi, chứ tạo nghiệp nhiều quá thi nghiệp đè
-----------------
"Mitsuya, Mitsuya"

Tiếng Takemichi gọi cậu trai bên cạnh đang loay hoay tìm gì đó, có vẻ gấp lắm

"Mitsuya, mày đang tìm gì à?"_Takemichi không nghe thấy tiếng anh đáp lại nên hỏi thêm lần nữa

"Ừ ừ"

Mitsuya đáp lại cho có lệ, mắt và tay vẫn mò mẫm tìm đồ trong chiếc cặp be bé xinh xinh. Em thấy anh mò hoài mà không tìm ra, cũng muốn ngỏ lời tìm giúp, lập tức Mitsuya ngừng lại, nhìn về phía em

"Không cần đâu, tao tự tìm được"

Thái độ kiểu gì vậy? Bình thường anh vẫn luôn dịu dàng với em mà? Sao nay lại lạnh nhạt từ chối em như thế

Takemichi có chút buồn trong lòng, liền ngồi bó gối im lặng nhìn anh. Tò mò xem thứ anh không muốn cho em đụng vào là gì.

Chiếc cặp bé cứ bị lục tung từng ngóc ngách, lục hết chỗ này qua chỗ kia rồi vòng lại. Chắc món đồ phải bé lắm mới khó tìm đến vậy

'Chắc là tìm kim chỉ rồi'_Takemichi nghĩ thầm_'để vá cái gì đó'

"Tìm ra rồi"

Giọng Mitsuya thở phào một hơi lôi từ trong cặp ra một ly mì cay mua ngoài tiệm tạm hoá.

? Ly mì to chình ình vậy mà tìm lâu quá vậy người anh em¿

Takemichi giật giật mí mắt nhìn khó hiểu.

Cơ mà nhìn ly mì trong tay Mitsuya cùng hãng với mấy gói mì nhà mình hôm bữa bị tụi Mikey ăn không xin phép, tự nhiên phát bực. Có miếng mì cũng không cho ăn, bình thường có gì ngon cả đám chả chia nhau ăn, giờ lại keo kiệt với một chút mì cay.

Mitsuya nhìn hộp mì chút xíu mà quay qua nhìn Takemichi, em cũng ngu ngơ nhìn lại, 4 mắt nhìn nhau một hồi.

"Takemichi này, mày rất tốt nhưng tao rất tiếc"__Mitsuya ngập ngừng một hồi__"Tao không thể chia mì cay này cho mày được"

Em chưa mở miệng xin nhưng Mitsuya đã nói vậy, hẳn là anh quý ly mì và cái bụng anh lắm.

Takemichi cười khì khì, không tỏ ra ngạc nhiên mấy, như thể biết từ trước

"Không sao, tao cũng có mì rồi, tuy không phải là mì cay những hãng mì này cũng rất là ngon"

Đoạn em lấy gói mì cất sẵn trong cặp ra.

Vậy là hôm đó mì của thằng nào thằng đó ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro