I
Draken gặp lại em trong một chiều mùa hạ, và bây giờ mọi thứ chỉ còn là mảnh kí ức nhạt nhòa đã lùi vào dĩ vãng.
Hanagaki Takemichi. Tóc vàng, da trắng, mắt xanh, và đôi đồng tử thiên thanh cô đặc cái sự nhiệt huyết thuần khiết .
Phần tóc mái đổ bóng xuống làn da trắng ngần, trong khi con ngươi dõi theo mảnh mặt trời đang sắp khuất dạng dưới những tòa cao ốc.
'A, Takemichi phải không? Tao tưởng mày đang học'
'Tao lén ra đây nghỉ một chút thôi'
' Rồi rồi, thế về đi nhé. Ngày thi gần kề lắm rồi!'
Điều anh ấn tượng nhất ở em, đó chính là em rất lạ. Hanagaki Takemichi không lạ ở cách ăn vận hay ứng xử. Em lạ ở cách nhìn nhận , so sánh.
'Tao không so sánh' _ em cười _ 'Tao xâu chuỗi các sự vật, sự việc lại với nhau nhờ những nét tương đồng. Tao tạo ra một mối liên quan nhất định giữa chúng'
'Ăn nói văn hoa gớm nhỉ? Nhưng vẫn chỉ là so sánh thôi'
Nụ cười của em cũng lạ nữa.
'Vậy mày nghĩ ánh tà dương giống gì?'
'Nàng tiên cá.'
'Tại sao?'
'Nàng tiên cá nhường người yêu lại cho công chúa nước láng giềng, và ánh tà dương nhường bầu trời rộng lớn cho đêm đen. Sau cùng thì cả hai đều tan biến.'
Rồi Draken cũng cười.
'Vậy còn mặt trời?'
'Giống một quả táo'
'Vì chúng cùng có màu đỏ?'
'Không. Rất lâu về sau, ánh dương sẽ biến mất và mặt trời trở thành một thiên thể bình thường. Giống như cái cách mà người ta ăn một quả táo rồi vứt cái lõi đi, đúng không?'
Rồi rồi, cứ cho là em đúng đi.
'Vậy thì mây ?'
'Chúng quá vô nghĩa để so sánh'
'Thế còn mày?
'Tao làm sao?'
'Mày giống gì?'
'Chẳng giống gì cả. Tao là độc nhất'
Dòng kí ức đơn độc lẻ loi trồi lên trên mặt nước đục ngầu, làm nảy nở những tàn ảnh đã bén rễ trong đầu từ lâu.
Và Draken đáp lại cậu.
'Kiêu quá đấy!'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro