《ιnυтaĸe》Em trai xinh đẹp (5)

Warning: H dày và nặng ! Song tính! Sản nhũ! Có chi tiết làm tình khi mang thai ! Xin hãy lưu ý !

---

"Takemichi...em nhớ anh !! Chúng ta đi kết hôn thôi !!"

Chất giọng đè nén cực thấp, thì thầm bên tai anh thả từng hơi thở cứa nhẹ làn da đỏ bừng do men say, mái tóc dài quá một nửa lỗ tay cọ cọ qua bờ má của anh. Takemichi rùng mình một cái, tim phá lệ đập vang dội trong không gian tối đen như mực này.

Anh ngập ngừng: "Seishu..?"

Đáp trả anh là cái hôn vờn vuột bên cổ, làn môi mềm mại khuấy động xúc cảm chôn giấu bấy lâu nay mà Takemichi nỗ lực xóa bỏ. Hằng đêm Takemichi đều ôm lấy mộng tưởng về người ấy, nhớ tới cái hôn vụn vặt đáng yêu, nhớ đến gương mặt thanh thuần liên tục gọi anh hai, còn nhớ đến biểu cảm động tình mỗi khi cùng anh càn rỡ nữa. Anh biết mình dường như muốn phát điên rồi, để khống chế thứ tình cảm này đã tiêu hao quá nhiều tinh lực trong anh, có một ngày anh chỉ muốn vứt bỏ hết mà chạy đi tìm Seishu, vạn nhất cùng thằng bé ở chung một chỗ. Nhưng Takemichi không thể làm vậy.

Có lẽ rượu vào làm người Takemichi nóng như ngồi trong hầm lửa, não anh ong ong quay cuồng, dù là vậy thì xúc cảm bên tai lẫn da thịt vẫn chân thật như thế, khác hoàn toàn những gì anh thường mơ đến.

Rồi chợt có một bàn tay thon dài to lớn luồn vào bên trong chiếc áo xanh da trời Takemichi đang mặc, sự thô ráp nam tính ấy chà xát từ eo lên đến tấm lưng gầy gò, xuýt xoa thiếu thốn bấy lâu nay Takemichi vẫn kiềm nén. Sợi dây lí trí cuối cùng đánh thức Takemichi khỏi ảo mộng mờ mịt, anh dùng tay đẩy hắn ra:

"Khoan đã...Seishu em mau dừng lại ngay.."

Bốn năm không tiếp xúc nhiều với nhau nên Takemichi không ngờ được sức lực của mình từ khi nào yếu ớt tới như vậy? Hay là do em trai mỏng manh luôn cần anh bảo bọc ngày ấy đã thay đổi? Lúc này Takemichi đã tỉnh táo đi đôi phần nên hiểu rõ tình huống bây giờ là cái gì, anh chống tay trước ngực Seishu, tay khác cố gắng tách cái tay đang lần mò trong áo mình mãi kia.

Nụ hôn bên cổ không vì thế mà dừng lại, hắn cứ núp mình vào hõm vai gợi cảm hết liếm rồi cắn, không cắn thì ngậm. Chỉ trong phút chốc, từ cổ xuống xương quai xanh Takemichi đều xuất hiện dấu vết mờ mờ ẩn ẩn.

"Cái thằng này!! Mau buông anh ra.." Takemichi nghiêng đầu né tránh nhưng hắn bám dai vô cùng, anh với tới đâu là hắn cắn tới đó !

Tay Seishu trượt qua băng nịt ngực của Takemichi, vô cùng khéo léo cởi bỏ nó ra, quăng thí xuống đất tiếp tục mơn trớn nhiệt độ ấm nóng từ cơ thể anh truyền tới. Rất nhanh sau đó Seishu hướng tới môi Takemichi, dồn lực cố định gương mặt anh rồi đặt xuống một nụ hôn.

"Ưm..." Môi đột ngột bị tấn công làm anh không đỡ nổi, lưỡi hắn như con rắn độc trườn dài vào bên trong khoang miệng anh, kỹ thuật chẳng có bao nhiêu chỉ biết dốc sức ma sát đầu lưỡi anh mà thôi. Nụ hôn dù hơi vụng về nhưng mang đầy tính xâm lược, thuận theo bản tính mà dày vò từ trong ra ngoài môi của Takemichi. Nước bọt cả hai hòa vào nhau, hắn không chút do dự nuốt xuống chất lỏng trong miệng mình, say sưa thưởng thức bữa tối tuyệt hảo.

Tận khi Takemichi đập vào người hắn điên cuồng thì mới thả ra, lúc này môi anh mỏi nhừ, khóe miệng ngập tràn nước bọt trong suốt, trong màn đêm lại phá lệ rực rỡ. Trần nhà chỉ còn duy nhất ánh đèn mờ nhạt của sát vách trên cao mà thôi, cho nên trong sương đêm mờ mịt có thể nhìn thấy bóng dáng hai người con trai quấn quýt không rời tựa vào tường gạch kia. Quần áo Takemichi từ lúc nào đã bị cởi bỏ, ngực anh bị quấy rối bởi lòng bàn tay to lớn của hắn, tuyến sữa lâu ngày không được xử lí kĩ càng cũng mượn thế mà trào ra. Takemichi lại bị kéo vào nụ hôn sâu, cả người mềm nhũn như không xương mà rung lắc, nếu không nhờ Seishu cố định thì anh đã ngã xuống từ lâu rồi. Cổ Takemichi tê buốt không thôi, ngực trướng đau, môi thì bị người ta ra sức cắn mút. Anh quên luôn chống cự mà bơ phờ mặc cho hắn làm gì thì làm.

Seishu cứ liên tục im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, âm thanh từ tính đục ngầu do khắc chế dục vọng trong mình tiết ra làm anh sởn gai ốc, suýt chút nữa bậc khóc vì sợ hãi mất rồi:

"Em muốn anh...em không thể đợi nữa."

Nói xong hắn vòng một tay cố định lưng anh, một tay lần mò xuống hoa huyệt liên tục chảy nước dâm từ nãy giờ, dương vật Takemichi cũng cương lên mà rục rịch tiết dâm dịch. Seishu nắm lấy tính khí dựng thẳng mà vuốt ve, như trấn an xoa dịu mà từ tốn đưa lên rồi đưa xuống. Tay Seishu khá lớn hoặc chim nhỏ Takemichi khá nhỏ hay sao ấy mà chỉ một tay hắn thôi đã bao trọn nơi ấy không chút khe hở rồi lộng đỉnh. Takemichi khẽ khàng thở hắt, môi lưỡi đau nhức không sao tả được, chỉ có thể gắng gượng rên hừ hừ trong cuống họng mà thôi.

"Bốn năm nay anh có tìm ai giải quyết không?" Hắn vừa giúp Takemichi vừa gặng hỏi.

Trong mơ hồn Takemichi không nghe rõ được, anh híp mắt khống chế bản thân cho tới khi tay Seishu siết chặt nơi ấy lại làm Takemichi ăn đau mà la lên. Hắn lập lại lần nữa: "Có hay không?"

"Hah...không...có.."

Tới đây hắn mới thật sự mỉm cười, vui vẻ hôn lên vành tay đỏ chót của anh: "Anh hai ngoan quá a ~"

Sau đó hắn dời lực chú ý tới ngực Takemichi, nó tròn ủm, to hơn một chút so với bốn năm trước. Sữa cứ chảy ra từ núm vú hồng hào, theo khe ngực mà rơi xuống. Hắn chậc lưỡi há to miệng ngậm vào, như trở về là đứa trẻ năm xưa mà say mê liếm mút nơi ấy. Takemichi giật người, tay anh đặt trên đầu hơi muốn đẩy ra nhưng chẳng biết bằng cách nào lại giúp nó vọt gọn vào trong miệng hắn hơn. Anh rên khẽ, khoái cảm nhận được cứ vồ lấy tâm trí Takemichi khiến anh càng lúc lún sâu hơn, rũ bỏ chống cự của bản thân. Sâu trong linh hồn anh muốn người này, muốn tới mức không thể khống chế mà bỏ mất quan hệ anh em đang tồn tại này. Takemichi thật sự khao khát một Seishu bên anh hơn mười mấy năm !

Không biết từ lúc nào tay hắn đã lọt vào trong hoa huyệt bên dưới, miệng nhỏ chảy rất nhiều dâm thủy trơn trượt, vừa tiện cho hắn dúi mấy ngón tay mình vào trong. Nếp gấp bên trong hút chặt lấy ba ngón tay của Seishu, như từ chối cũng như luyến tiếc mà bao bọc cực kỳ chặt chẽ. Tiếng lép nhép trong không khí truyền vào tai hai người họ, khắc sâu sắc vọng đang diễn ra trong căn hộ rộng lớn.

"Aahh...từ từ đã...ưm...em nghe anh nói không..?"

Ngón tay hắn như bắt được thứ gì đó bên trong mà khẽ cong khớp tay, gãi gãi điểm gồ ghề ở tận bên trong, Takemichi hoảng hốt hét toáng lên: "Ahhhhhhhhhh"

Lúc này hắn mới thì thầm bên tai anh: "Có thoải mái không?"

Âm thanh đè nén cổ họng ấy thật trầm và mị hoặc, như gãi ngứa bên tai Takemichi cũng như đang quyến rũ anh hãy cùng hắn sa vào dục vọng. Cảm giác tê rần chạy dọc theo sống lưng anh vọt thẳng tới não, Takemichi gầm gừ nhăn mặt, hoa huyệt bị khuấy động cứ nhấp nhô co rút nuốt trọn ba ngón tay thon dài. Thời gian như ngưng động thật lâu, Takemichi thấy mình không ổn rồi, người anh nóng rực, đầu vú lẫn nơi sâu hoẳn kia ngứa vô cùng, anh muốn thứ gì đó thật ẩm ướt thỏa mãn chính mình. Người anh muốn không phải ai khác, Takemichi chỉ muốn duy nhất một người, đó là em trai không cùng huyết thống của anh - Inupee Seishu.

Dập diều rơi vào mê man, Takemichi ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn ướt át đánh động hắn, tay vòng qua cổ hắn kéo sát lại người mình, gấp gáp đặt lên một nụ hôn. Môi hắn cực mềm, làn hơi tỏa ra cũng phi thường ấm nóng, như thế càng làm cơ thể Takemichi rần rần nôn nóng.

Nhìn Takemichi chủ động hôn, ban đầu Seishu hơi giật mình hoảng hốt nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười rất tươi, vội vã đáp trả nụ hôn ngọt ngào. Vì Takemichi đang ở thế chủ động nên hắn phối hợp hé miệng cho lưỡi Takemichi cùng mình giao hòa nhau, đầu lưỡi ấm áp cuống lấy hắn một cách dồn dập, gần như hận không thể cắn lưỡi hắn đến chảy máu. Tạm thời rút ba ngón tay ra khỏi hoa huyệt háu ăn, hắn siết chặt lưng Takemichi dán lên người mình, cúi thấp đầu dây dưa với nụ hôn khiêu gợi nồng nàn. Tuyến nước bọt của cả hai không kiềm được mà rơi khắp nơi, nhưng không đồng nghĩa với việc họ để tâm đến nó. Mỗi người đều mang hai dòng cảm xúc trái ngược nhau, có điều thứ họ mong muốn lúc này chẳng gì khác ngoài cơ thể đối phương.

"Ha...ha..."

Tiếng thở dốc hòa vào màn đêm tịch mịch, khắc sâu dáng vẻ quấn quýt không rời của hai thiếu niên. Takemichi thở hổn hển muốn rời khỏi nụ hôn nhưng không thể, tâm trí anh ong ong mờ mịt, nụ hôn từ lúc nào đã chuyển sang Seishu thành người nắm quyền. Hắn mút môi dưới anh thật lâu, dùng toàn bộ bạo lực tra tấn khuôn miệng anh tới tận khi nó sưng húp vẫn không buông tha. Đang đắm chìm trong thoải mái thì bên dưới đột ngột bị thứ gì đó rất lớn đâm mạnh vào, Takemichi tỉnh mấy phần hét lên.

"Aaaa...đau quá...đau...ưm..."

Vì lâu rồi chưa làm tình, trước đây dù anh có thủ dâm ít nhiều nhưng không phải một phát là có thể đâm vào như vậy, hơn nữa tại sao của Seishu lại to như thế? Lúc bị đâm vào thế này Takemichi tưởng chừng là bắp tay người nào đó đâm vào vậy...rất lớn...rất đau...

Không chỉ riêng Takemichi khó chịu, Seishu cũng không kém phần. Bên dưới quá chặt, từ trước hắn cố gắng khuếch trương cực kỳ cẩn thận cho anh, hơn nữa còn dùng cái hôn nóng bỏng kia phân tán sự chú ý trên người Takemichi nhưng vẫn không được. Chỉ cho vào hơn phân nửa thì đã tắt đường đi. Phân thân bị kìm kẹp dữ dội tới mức Seishu phải nhăn mặt, có sướng, có đau, thật là biết cách làm khó người khác mà !

"Anh hai...thả lỏng nào...anh kẹp chặt quá !!" Tay Seishu xoa xoa cặp mông căng tròn để an ủi, miệng thì hôn lên khóe mắt đầy nước kia dỗ dành.

Takemichi ăn đau lắc đầu lia lịa: "Không...không thể...ư...to quá...hức...aa.."

"Không sao hết...em biết anh có thể nuốt hết nó mà? Chỉ cần anh thả lỏng bản thân thì sẽ sướng ngay thôi !"

Vẫn là tiếng thút thít đáp trả hắn: "Hức...hức..."

Nhưng sau đó hắn nhận thấy bên dưới quả thật không còn khó đi vào như trước nữa, Seishu vui vẻ hôn khắp mặt Takemichi biểu hiện sự yêu chiều vô hạn mình dành cho anh. Đến khi toàn bộ chiều dài cự vật lọt thỏm hết vào bên trong, hai người không hẹn cùng thở một hơi hừng hực.

"Thấy chưa? Em biết Takemichi có thể ngậm hết 'cậu bé' của em mà?!!" Đôi mắt xanh trong bóng tối thế này lại rực rỡ dưới hàng mi cong vút xinh đẹp, hắn vuốt má mềm mại trên mặt Takemichi. Tâm can cực kì vui sướng, lần này hắn muốn làm anh cho tới khi Takemichi mang thai con của hắn thì mới thôi !

Takemichi không còn nghe thấy gì nữa, anh mềm nhũn siêu vẹo tựa lên cơ ngực rắn chắc nọ, nặng nề nhắm đi đôi mắt rệu rã. Chưa tới hai giây sau chân Takemichi đột nhiên rời khỏi mặt đất, anh sợ hãi trừng mắt: "Ưm..em làm gì vậy??"

Seishu cười, thật đẹp với khuôn này lúc này: "Em đang cho muốn anh thoải mái."

Hành động tiếp theo là đặt lưng Takemichi áp vào tường, độ lạnh trên đó làm anh rùng mình. Theo quán tính anh ghì chặt chân mình lên hông Seishu để tránh ngã, như vô tình như cố ý làm cho cự vật to bự kia càng vào sâu bên trong hơn dù cho hắn chưa động lần nào kể từ khi cho vào. Anh ngơ ngác rên rỉ: "Ưm...hah...aa.."

Phần hông hắn cũng bắt đầu di chuyển, ra vào vách huyệt mềm mại, tiết dịch nhờn chảy ra từ huyệt dâm làm cho nơi ấy trơn trượt, cực kì dễ di chuyển! Bởi vì kích thích hơi quá cỡ nên mỗi lần đâm vào nhích ra đều làm Takemichi lân lân như đang trên chín tầng mây, cơn đau qua đi làm cổ cảm xúc như hồi đầu tiên anh và Seishu làm tình với nhau xuất hiện. Kích thích, sung sướng, tê dại là ba cụm từ anh dùng để miêu tả lúc này.

"Hm...anh...anh...muốn bắn...ư...muốn bắn..."

"Hửm? Nhanh vậy sao ?" Hắn cười hì hì gặm cổ Takemichi, trêu chọc.

Chắc chắn do bốn năm nay anh chưa từng có một lần làm tình đích thực thứ hai sau ngày ấy nên Takemichi dễ bị kích động như vậy đi ?

"Ưm..aahh...không biết...muốn bắn..."

Cự vật hắn nương theo vách huyệt mà luân động ngày một nhanh, hai hòn trứng va đập mạnh vào lên cánh mông trắng nõn tạo ra tiếng bạch bạch bạch trong đêm khuya tối thẳm này.

Seishu nhìn anh khó chịu cũng đau lòng, dùng tay mình tuốt lộng dương vật cương cứng kia, chẳng lâu sau Takemichi đã xuất ra.

Trong khi bắn, hoa huyệt anh mãnh liệt co lại, siết chặt lấy cự vật hắn, Seishu vì sướng mà hừ mạnh. Tốc độ đưa đẩy lại càng tăng, thấp thoáng hắn thấy dáng hình cự vật mình thoắt ẩn thoắt hiện trên bụng dưới của Takemichi. Hắn thâm trầm nheo mắt, nhìn thấy khung cảnh tuyệt vời như vậy làm hắn phấn khích muôn phần, đè nặng Takemichi lên tường mà đâm rút. Đầu vú tiết sữa bị ngó lơ nãy giờ buồn tuổi giật nảy, hương thơm ngòn ngọt truyền vào khứu giác Seishu, hắn liếm nhẹ môi rồi mở to miệng ngậm vào. Liếm hết chất sữa bên ngoài bầu ngực, hắn say sưa thưởng thức hương vị bản thân thèm khát điên cuồng mấy năm nay, cự vậy vẫn mạnh bạo tấn công hoa huyệt đáng thương.

"Ah..ah...aa...đừng mà...ư...a...a..ahhh"

Hồi lâu sau, Seishu cắn thật mạnh lên đầu vú kiêu căng đáng yêu, nuốt xuống dòng sữa đặc quánh rồi lộng thật sâu vào tử cung Takemichi, ôm chầm người anh run run bắn vào.

Takemichi ưỡn ngực khóc thút tha thút thít, tinh dịch ồ ạt chìm ngập bên trong tử cung làm Takemichi động tình đến mấy cũng sợ hãi, nhiều quá...

"Rút ra...rút ra...nhiều quá...mang thai mất...hức...ưm..."

Tuy vậy hắn vẫn cư nhiên ngó lơ lời Takemichi nói, đợi bắn hết toàn bộ vào bên trong thì dưới gạch đã nhầy nhùa tinh dịch cùng dâm thủy rồi. Takemichi khóc lóc tựa vào vai hắn mà thở, chưa bao giờ anh thấy mình mệt như hôm nay. Hình như Seishu phụ lòng mong mỏi muốn ngủ của Takemichi mất rồi, cự vật vừa xuất xong chẳng lâu sau lại cương hùng vĩ bên trong, hạ thân lại bắt đầu động.

"Ư...dừng lại mau!! Anh không làm nữa..không làm nữa..!!" Takemichi vùng vẫy quơ chân đã lung tung, rất nhanh bị hắn tóm được rồi bợ mông anh đứng thẳng người, dường như vô cùng quen thuộc với nội thất trong nhà mà từng bước từng bước đi vào trong dưới cái ánh đèn yếu ớt. Mỗi bước đi là dày vò Takemichi thêm một lần, anh hồng hộc rên rỉ.

Sau đó là chuỗi giây phút Takemichi bị Seishu đè ra làm không biết trời trăng mây đất gì, hơn nữa có một lần làm kia, hắn úp sấp Takemichi lại, đột nhiên cầm lấy bàn tay đỏ bừng của anh kèm cặp anh viết thứ gì đó lên tờ giấy khổ A4. Takemichi lúc ấy đuối lắm rồi, chỉ có thể bị lực tay hắn dẫn dắt mặc ý làm càn mà thôi.

Tới tận khi hoa huyệt ướt đẫm dâm dịch trắng đục ngầu, chảy lên láng trong căn hộ và chiếc nệm giường mềm mại thì hắn mới ngừng. Trước khi ngất đi, Takemichi cho rằng chỗ ấy của mình chắc hỏng luôn cho mà xem.

Ánh sáng trong phòng rọi vào thân ảnh mỏng manh núp sau tấm chăn dày, sau lưng được một người đàn ông khác cực kì đẹp mắt ôm thật chặt. Cơ thể hai người dính lấy nhau một tất cũng không rời, với hương thơm của ánh nắng và làn gió dịu nhẹ khẽ đung đưa khiến giấc ngủ họ say giấc càng thoải mái hơn. Tuy nhiên, người con trai nhỏ bé mái tóc đen xù xù nhíu nhẹ mi mà thức tỉnh.

Ờ, anh đây là bị đau mà tỉnh ấy.

Nằm trong vòng tay kia làm Takemichi muốn ngộp thở tới nơi, hoa huyệt tê cóng gần như mất hết cảm giác, chẳng biết nó bị làm tới biến thành dạng gì luôn nữa. Takemichi đành kệ mẹ nó, giờ anh muốn ngồi dậy uống nước, cổ họng anh như có ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ, nó khô khốc đau nhức.

Chỉ vừa cử động thôi người sau lưng liền ra sức kéo anh về, cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện trôi nổi trên da thịt trắng hồng. Seishu khẽ nheo đôi mi rậm rạp cong vút, đầu nép vào cổ anh thơm thơm vài cái mới nỉ non nói: "Ngủ thêm tí nữa đi."

Takemichi nghệt mặt trừng hắn: "Khát nước."

Giọng anh lúc này chợt khàn đặc tới đáng sợ !!!

Theo sau là động tác xoay người của thiếu niên, chưa đợi anh thở phào vì thoát rời cái ôm cứng ngắt thì người anh lại bị bế lên. Chân và tay Takemichi vòng ra sau lưng hắn, cằm đặt trên vai hắn. Chưa nói tới người Takemichi chỉ khoác một chiếc áo mỏng duy nhất, còn Seishu thì tuyệt nhiên trần như con nhộng !!!!!

"Em làm gì vậy hả?" Takemichi quát bằng chất giọng nhẹ tênh.

"Thì anh nói muốn uống nước?"

"Nhưng cần gì phải...phải..!!!"

Seishu nghe xong mới cười: "Thiếu hơi Takemichi em sống không nổi."

Nói rồi còn gặm vai Takemichi hít hít vài hơi như tên nghiện nữa cơ...

Mẹ nó, thằng nhóc này là chó hay gì ?

Lề mà lề mề mãi mới xong buổi sáng, hơn hết, khi tắm Takemichi triệt để khẳng định Inupee Seishu chắc chắn cầm tinh con chó !! Thì bởi người anh bị cắn không chừa chỗ nào, đỏ au từ cổ dài xuống bắp chân, bên má cũng có vết gặm nữa!! Con mẹ nó!!!!!

Takemichi còn biết hôm qua mình bị làm tới sáng sớm hôm sau, ngủ thì anh chỉ ngủ được hai ba tiếng đã vì đau mà tỉnh! Điều anh bất an hơn không chỉ nhiêu đó, Takemichi nhìn mình trong gương vô thức sờ lên cái bụng phẳng lì của mình...

Anh tức khắc muốn đấm chết bản thân bốn năm trước! Cái gì mà làm một lần thì làm sao có thai được? Má, thằng quỷ nhỏ kia hôm nay nói câu này với anh mãi khi mà nó muốn làm thêm một lần nữa !

Chỉ là...chỉ là...lỡ anh mang thai thật thì sao? Ba mẹ anh có sợ hãi không? Họ sẽ căm hận anh ư? Thoáng chốc sắc mặt Takemichi từ tức giận chuyển sang lo sợ.

Seishu cũng nhanh chóng phát hiện ra suy nghĩ trong đầu anh, hắn cười phì lại ôm cứng lấy Takemichi đặt lên đùi mình, an ủi: "Anh đừng sợ, ba mẹ biết lâu rồi !"

Lúc này Takemichi biến đổi sắc mặt: "Hả? Em nói gì cơ?"

"Em nói là ba mẹ biết em yêu anh lâu rồi!"

"A..? Yêu anh? Em nói là em yêu anh?" Trái tim Takemichi đập nhanh như muốn nổ tung luôn vậy.

Seishu tiếp tục cười rộ lên, gương mặt có vết bớt nhạt nhòa bên mắt trái khi cười lại khiến người ta lưu tâm, chính là đẹp tới phi thực tế: "Takemichi ngốc, em không yêu anh thì em làm tình với anh làm gì?"

Mặt Takemichi đỏ rực như quả cà chua chín mọng, quên bén luôn lo lắng mấy phút trước: "Anh nghĩ...anh nghĩ...do hồi còn nhỏ anh dạy hư em nên em mới..mới làm như vậy..theo thói quen?"

"Vậy là anh nghĩ khi bé em không hiểu điều em đang làm là gì sao?"

Lông mày Takemichi nhíu lại: "Ý em là sao?"

Trán hắn cụng vào trán Takemichi, cười tới tít cả mắt: "Anh đoán xem?"

Tim Takemichi mềm nhũn, thôi thì anh đã quyết định muốn ở bên Seishu rồi, hơn nữa biết em ấy có tình cảm với anh cũng đủ làm Takemichi mừng như điên. Chuyện sau đó thì cứ để sau đó tính, anh nhất định sẽ cùng Seishu bước qua mọi thử thách, rào cản.

Chỉ cần ở bên hắn, Takemichi thấy mình trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

Phải chăng khi yêu một người thì người ta muốn bỏ hết những thứ trên người mình có trao tặng cho đối phương, có thể là ấm áp khi sưởi ấm lẫn nhau, cũng có thể là niềm tin luôn tồn tại trong mối quan hệ thuần khiết này. Có nhau bên đời đã là một loại hạnh phúc khó nói thành lời, sẽ không có bất cứ thứ gì ngăn họ trao nhau tình yêu cao đẹp ấy cả !

Takemichi biết được tờ giấy Seishu dụ dỗ cầm tay mình ký vào đêm ám muội đó chính là giấy ĐĂNG KÝ KẾT HÔN! Không lâu sau còn đeo lên ngón áp út anh nhẫn cưới kiểu nam tinh tế đơn giản mà không kém phần sắc sảo. Anh xấu hổ ngập tràn được hắn bế, bà cha nó, chính là bế tới cục dân chính hoàn thành nốt thủ tục còn lại !! Da mặt Seishu dày tới mức mà Takemichi không biết luôn đó?!!

Hắn còn muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng nhưng Takemichi từ chối.

Theo lẽ tự nhiên hai người họ ở chung, nhìn nhau một chút đã cọ ra nhiệt, ngoài làm tình cũng chính là làm tình. Khắp căn hộ rộng thênh thang đều lưu lại mùi vị tình dục của họ.

"Ưm..đừng đâm nữa...aa...sẽ hại tới con...ức..!!" Takemichi vùng vẫy khỏi cự vật chôn sâu bên trong huyệt động, theo bản năng dùng tay ôm bụng như để bảo vệ bảo bối nhỏ chưa chào đời.

Seishu nhăn mặt phụng phịu: "Phiền phức quá!! Hay là chúng ta phá bỏ nó luôn đi!!"

Khoảnh khắc Seishu thốt ra lời đó làm anh ngơ người, nhanh chóng bị cơn giận làm co giật mí mắt: "MẸ NÓ CÁI THẰNG CHẾT TIỆT NÀY!! ÔNG ĐÉO CHO MÀY LÀM NỮA, CÚT RA."

Làm sao là Seishu dám nói như vậy? Tâm can bảo bối trong bụng này Takemichi thương còn không hết mà hắn có thể phát ra lời nhẫn tâm đến thế?

Hắn không lâu sau đó liền nhận ra mình nói tầm bậy rồi, vội vàng câu cổ anh ôm lấy, để anh ngồi lên đùi mình, cật lực dỗ dành đứa trẻ to xác cứ thút thít vì giận dữ này. Hắn tuyệt đối không biết khi mang thai con người ta lại nhạy cảm tới như vậy...

"Em xin lỗi, em xin lỗi, là em nói năng lung tung...sau này em tuyệt đối sẽ không nói như vậy nữa !! Anh tha lỗi cho em đi mà...anh ơi..Takemichi ơi...vợ ơi..." Hắn tung tuyệt chiêu nũng nịu lấp lánh đôi mắt, lần nào áp dụng đều thành công lần đó!

Chỉ là lần này Takemichi không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, đẩy hắn ra: "Tên nhóc nhà em thật ngu ngốc!! Anh không muốn làm nữa, buông anh ra!!"

"Vợ ơi..anh nỡ để em vì nghẹn mà chết ư?"

"..."

"Nhưng...nhưng bé con trong bụng..." Takemichi thầm mắng mình, lại vì dăm ba cái vẻ đẹp mã này làm xao động mãi...

Hắn hun chùn chụt khắp mặt Takemichi, tay hư hỏng luồng ra phía lỗ nhỏ chưa qua sử dụng đằng sau: "Còn chỗ này mà.."

Từ hôm đó trở đi, tháng ngày Takemichi vẫn không yên được khi hằng ngày bị bạo cúc một cách tàn nhẫn!!

..

Seishu vẫn có thể động dục với thai phụ gần tám tháng thai kỳ!!

"Vợ, rõ là đang mang thai mà anh vẫn dâm đãng như vậy nhỉ?" Hắn nằm sau lưng Takemichi, hạ bộ nhịp nhàng ra vào cúc huyệt căng chặt.

"Ah...ưm...không có mà..ư..hah...hah..." Takemichi nằm nghiêng người bảo vệ bụng to của mình, phía sau dòng khoái cảm không ngừng dày vò tâm trí anh. Mấy tháng cuối cùng trong kỳ mang thai anh không quá ham muốn đến tình dục như ba tháng giữa thai kỳ nữa nhưng mà vẫn bị Seishu 'dạy dỗ' cho cơ thể mẫn cảm trở nên dâm dục hơn bao giờ hết. Tuyến sữa nhiều gấp mấy lần số lượng trước đây anh có, hằng ngày đều phải nhờ Seishu hút bớt mà nhẹ người.

Tay hắn bóp nắn bầu ngực to tròn sau khi mang thai kia, sữa vì lực tay hắn mà trào ra rất nhiều, hai bên đầu vú dửng dưng phun sữa xuống giường.

"Ha..anh lại bóp lấy 'thằng bé' của em rồi này.." Seishu trùng mắt gầm gừ, cự vật to lớn gia tăng tốc độ hơn.

"Ức...!! Nhanh quá...nhanh quá...ư...anh bắn...anh muốn bắn..." Nói xong bao quy đầu trên dương vật anh liền xuất ra chất nhờn lỏng lỏng, không còn đậm đặc vì hầu như cách mấy ngày là bị đè ra làm.

Bắn xong Takemichi đã nằm xụi lơ, dù tay vẫn ôm khư khư cái bụng to tròn của mình nhưng sức lực anh bị hút cạn kiệt khiến anh mơ màng nằm đó vểnh mông cho người phía sau đâm thọc liên hồi. Hồi sau Seishu cũng xuất ra, hắn thở nặng nề ôm lấy vai anh mà hôn.

"Hah...được rồi..em rút ra đi.."

Seishu chậm chạp rút cự vật thô cứng ra khỏi hậu huyệt sưng tấy, ngồi dậy tháo vỏ bao cao su chứa đầy tinh dịch ra thắt lại rồi bỏ vào thùng rác cạnh giường, nơi có chi chít vỏ bao chứa ngập tinh khác đang yên vị trong đó.

Dọn dẹp một chút bãi chiến trường hai người bày ra Seishu mới yên vị nằm ôm người ấy, ngậm trong miệng là bờ ngực tròn mà hút sữa mới ngủ.

Hai tháng cuối thai kỳ Takemichi cấm tuyệt Seishu động dục trên người mình, hắn cũng hiểu ý mà cố gắng kiềm chế không làm càn, thuận buồm xuôi gió tới ngày Takemichi được đẩy vào phòng sinh sản.

Nghe tiếng hét vọng ra, lòng Seishu bộp chộp không yên. Khuỷu tay hắn chống lên đầu gối, mắt nhắm chặt biểu hiện cho sự căng thẳng tột độ. Mẹ Inui ở bên an ủi bả vai hắn: "Không sao, không sao, con đừng quá lo lắng, mẹ biết Takemichi là đứa nhỏ mạnh mẽ nên thằng bé sẽ ổn thôi mà."

Nói thì nói vậy chứ tay bà Inui vẫn run lên bần bậc, tiếng Takemichi hét quá lớn và quá cao giống hệt như bà ngày trước - bị khó sinh. Phải chịu vô vàn đau đớn, còn suýt chút nữa mà bỏ mạng để sinh đứa bé ra. Khi ấy động lực duy nhất để bà cố gắng chính là vì sinh mệnh bà và ông nhà quá khát khao có được này, cũng là vì bà muốn được nhìn thấy gương mặt tràn đầy hạnh phúc của chồng bà...

Bà nghĩ, Takemichi sẽ như mình thôi nên thằng bé nhất định sẽ không sao!

Tầm mấy tiếng sau, tiếng hét bên trong dừng lại, thay vào đó là tiếng khóc oa oa của đứa trẻ non nớt. Cả nhà Inui hồi hộp cùng lo lắng bắt vội bác sĩ bước ra từ phòng sinh, hỏi:

"Con/Vợ tôi sao rồi bác sĩ?"

Cô bác sĩ hiền từ cười mỉm: "Chúc mừng gia đình, hai cha con đứa nhỏ
bình an!"

.

Seishu ôm chầm lấy Takemichi ngồi trên giường, nước mắt không ngừng rơi: "Cảm ơn anh, em cảm ơn anh.."

Bốn người trong căn phòng hồi sức đều mang vẻ mặt hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

Việc Takemichi là người song tính tất cả bạn bè anh điều biết, họ không những không ghê tởm anh mà còn chúc mừng cho anh đã có được gia đình hạnh phúc mỹ mãn như vậy.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, Takemichi vẫn là một kiến trúc sư tài ba, Seishu vẫn học nốt chương trình đại học còn đang dang dở. Khác biệt ở chỗ, mỗi khi về đến nhà đều có một người bế đứa bé nhỏ nhắn trên tay mỉm cười chào mừng.

"Về nhà rồi đấy à? Vào ăn cơm thôi!"

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro