Chap 3: Anh sẽ cứu em.
Nắng chiếu lung lịnh muôn hoa vàng, hai đứa trẻ ngu lăn lóc trên chiếc giường nhỏ chật chội. Nói là ngủ lăn lóc chứ Takemichi y rằng giữ nguyên tư thế từ lúc bắt đầu ngủ tới khi dậy, như một bức tượng. Mirai ngủ hỗn khỏi bàn, em nằm ngược với cậu, chân trái gác ngang ngực cậu, chân phải gác lên thành cửa sổ cạnh giường. Em vặn xương ôm hết chăn vào người, nước miếng thẫm ướt một mảng.
Đồng hồ báo thức mới cất nửa tiếng gọi đầu, bàn tay nhẫn tâm cầm nó dập mạnh. Takemichi vò loạn tóc, chống tay ngồi dậy nhìn quanh. Căn phòng sạch sẽ nay thêm một con nhóc trở nên bừa bộn khó tả. Gối ôm nằm vương vãi dưới sàn, Mirai ngáy o o, chẳng có gì giống giống cái.
Kì lạ thay, cậu không quá bất mãn với em.
Lặng lẽ rời khỏi giường bỏ lại con nhóc lộn xộn ngủ tùy thích, Takemichi đánh răng, thay quần áo rồi di chuyển ra phòng bếp. Đứa trẻ tóc đen đeo tạp dề lên thân, đun một ấm trà nóng, nướng sáu lát bánh mì, hai cho nó và bốn cho em gái, bắc chảo chiên hai cái trứng ốp la và xúc xích còn thừa trong tủ, bày biện hoàn hảo một bữa sáng tiêu chuẩn.
Lau trán, liếc nhìn đồng hồ điểm bảy giờ sáng, Takemichi cởi tạp dề, quay về căn phòng ngủ chứa con heo béo.
'' Mirai, dậy nào.''
Con nhóc lăn long lóc vào góc giường cự tuyệt, em úp mặt vào đống chăn, chân quơ loạn xạ chống chế. Dễ dàng bắt lấy hai chân em, cậu dốc ngược chân em lên, mặc con nhóc lung lẳng như bó lạp xưởng mà mang vào nhà vệ sinh. Toàn bộ quá trình một tay Takemichi trủ trì, Mirai chỉ cần tự đứng vững và tận hưởng sự thiết đãi vô điều kiện từ anh trai.
Vác em xuống và đặt hẳn hoi lên ghế, đúng lúc bánh mì nướng bật nảy. Mùi hương thơm phức của đồ ăn khiến đầu óc vốn mơ hồ của em tỉnh táo. Mirai mở to mắt, hào hứng ngắm một vòng bàn ăn ngon lành.
'' Phần nhiều của mày.'' Rót li trà xanh nóng cho bản thân, Takemichi vừa nói vừa đổ nước nóng vào cốc bột ngũ cốc của Mirai.
Con nhóc chưa đủ tinh tế để nhận ra sự yêu quý từ anh trai, hai mắt em sáng trưng, em chắp hai tay vào nhau mời to:'' Mời cả nhà cũng ăn!!" Và bắt đầu động đũa.
Mirai mới mấy tuổi bọ, quả thật cậu thương con nhóc.
Takemichi đặt cốc ngũ cốc ở vị trí không đụng tay Mirai, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chậm chạp thưởng thức. Những món ăn đơn điệu ngon lạ thường, có lẽ do có người ăn chung chăng? Cậu cho miếng xúc xích vào miệng, vị ngọt của thịt tràn ngập vị giác, Takemichi rũ mi, môi cong lên thành nụ cười nhẹ nhàng.
Không tệ.
Bảy rưỡi sáng, hai anh em nấm lùn khóa cửa rồi dắt tay nhau ra ga tàu điện. Nhà người kia ở tít Yokohama, chẳng hiểu sao mọi
lần đều ở vị trí gần với cậu mà lần này lại xa vậy. Quẹt thẻ cho cậu và em gái, Takemichi tranh thủ chen vào nơi có ghế trống, chủ động bế Mirai đưa lên chỗ trống ấy.
'' Mày ngắn cũn một mẩu. Tao sợ người ta không để ý giẫm choẹt mất.''
Phồng má giận dỗi, con nhóc vùng vằng tay chân phản ứng.'' Anh Takemichi hơn em mỗi một tuổi!''
'' Ừ ừ, tao hơn mày mỗi một tuổi. Nhưng tao cao hơn mày nhé.'' Máu khịa nổi dậy, Takemichi chọc khoáy, cười khanh khác khi thấy con nhóc đỏ ửng mày mặt vì giận.
'' Cao hơn chút xíu à!!!''
Người ngoài nhìn vào không khỏi cười mỉm, hai anh em bé tíu tiu như nhau nô đùa một góc. Người anh rất cẩn trọng, chắn những hành động nào của em gái ảnh hưởng tới người kế bên, kết hợp trêu đùa và khuyên nhủ một cách khéo léo, một đứa trẻ trưởng thành trước tuổi.
Tàu bắt đầu lăn bánh, Mirai háo hứng ngó ra ngoài cửa kính, từng tòa nhà cao tầng biến mất hút trong chớp mắt. Em nhún nhún hai vai, chỉ chỏ tùm lum và í ới gọi cậu.'' Anh Takemichi anh Takemichi! Nhanh quá!''
Tay bận liên lạc với người sắp gặp, Takemichi không rảnh rỗi ậm ừ đáp lại.'' Nhanh, nhanh.''
'' Anh phải nhìn mới biết nó nhanh hay không chứ!'' Mirai phấn khích nắm tay cậu kéo giật, anh trai cứ cắm mặt vào điện thoại ngờ ngạc cho qua.
'' Bé gái, cháu nhỏ tiếng một chút nhé. Em bé nhà cô khóc này!'' Người phụ nữ dịu dàng vỗ vai Mirai, tay cô nhịp nhịp cái bọc vải hoa có đứa trẻ sơ sinh nhăn nhó mặt mũi. Là người hiểu chuyện, em ngay lập tức ngồi xuống nghiêm chỉnh, tay vẫn giữ chặt ống áo anh trai.
'' Cháu có em gái ngoan nhỉ?'' Con đã ngủ say trở lại, người phụ nữ mở lời nói chuyện. Takemichi nghe thấy giọng của nữ giới, tắt điện thoại đi rồi cười mỉm.'' Cháu mừng vì khi thức nó ngoan ạ.''
Câu trả lời không trực tiếp giải đáp nhưng vừa đủ để những người nghe bật cười và Mirai ngại muốn độn thổ. Đánh nhẹ vào tay cậu, em uất ức hạ giọng.'' Anh phải giữ chút hình tượng cho em gái mình đi!''
Cười cợt nhéo má em, Takemichi đáp.'' Mày có ư?''
Hành khách bởi câu nói bông đùa mà cười lớn, khoang tàu nhộn nhịp hẳn, hai đứa trẻ ở trung tâm cãi nhau qua lại, nội dung chính không đáng để tâm nhưng quan trọng là khả năng đối đáp chất lượng của đứa trẻ tóc đen.
'' Yokohama. Yokohama. Xin nhắc lại. Yokohama.''
'' Đến ga của chúng ta rồi.'' Takemichi một tay nắm đầu Mirai, một tay mở điện thoại kiểm chứng thông tin.
'' Anh bỏ tóc em ra coi!!''
Không buồn trả lời, cậu nắm đầu em gái lôi ra khỏi tàu, lượn lờ thêm vài vòng hỏi han bảo vệ mới buông đầu em. Ngồi nghỉ trên ghế đá, vuốt đuôi tóc bù xù, Mirai chu môi hờn dỗi, mắt ghim chặt trên người anh trai đang đọc bản đồ chi chít kí hiệu em không hiểu. Em níu chặt mép váy, thầm tưởng tượng vài người bạn tưởng tượng chơi cùng.
Phút chốc, cậu xoay người, không ngoảnh mặt mà đi thẳng. Mirai vì hốt hoảng nhảy xuống mà xứt đầu gối, nhưng em nào quan tâm. Dùng đôi chân rỉ máu đuổi theo cậu, cổ họng khô khan của em không thể phát ra âm thanh. Nước mắt nhòe đi hai mắt, Mirai bất lực với tay, bằng tất cả sức lực gào to một hơi xé toạc không khí:
'' ANH TAKEMICHI, ĐỪNG QUÊN EM!!''
Người trước mặt em khựng hẳn, cậu quay lại, đôi mắt xanh thẳm mở căng, hình ảnh em rõ nét hơn thảy. Tâm Mirai phút chốc thảnh thơi lạ thường. Đầu gối rướm máu mất hết sức lực, em khụy ngã, cơ thể vô lực sẵn sàng chạm mặt đất bẩn thỉu. Chờ mãi nhưng cơn đau nơi da mặt chưa tới, Mirai hé mở mắt, chiếc áo phông xanh biển ngắn tay đập vào thị giác em đầu tiên, không phải của Takemichi.
'' Tokumei!'' Takemichi thét lên, vội vã chạy đến bên hai đứa trẻ. Tokumei đỡ vai Mirai, tàn nhẫn giáng mạnh nắm đấm xuống đỉnh đầu đứa trẻ tóc đen vừa đến.
'' Thằng ngốc! Để em gái đuổi theo tới kiệt sức thế này!''
Ôm đỉnh đầu u một cục, Takemichi chu mỏ không dám cãi lời. Cậu đúng là vô ý bỏ quên Mirai, trước đây cậu đâu có người nào khác đi cùng ngoài Tokumei.
Vươn tay chạm nhẹ vào má em, cậu cụp mắt, rõ ràng rất hối lỗi." Tao xin lỗi, Mirai."
Lời xin lỗi dài bốn từ ấy người khác nghe sẽ nghĩ rằng cậu chẳng khó khăn, nhưng là kẻ chơi cả trăm màn chơi cùng Takemichi, Tokumei biết cậu đã chật vật lắm mới phát ra được bốn từ thật lòng. Đòi hỏi lời xin lỗi từ Takemichi vô cùng khó, vì cậu căn bản hiếm khi phạm lỗi để xin.
Hắn nhớ kĩ lần đầu tiên Takemichi nhuốm máu người. Màn chơi thứ ba, hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ của mục tiêu giết bỏ. Takemichi khi đó còn tràn trề sức sống và dũng cảm. Tuy nhiên sau khi tự tay đâm nát thanh quản của em gái, cậu đã sang chấn tâm lý một khoảng thời gian, sau đó thành bộ dáng lạnh lùng này.
Cũi xuống vuốt ve tóc của con nhóc cứ núp vào lòng mình, Tokumei cười không ra nước mắt.
'' Mirai, anh trai em thương em lắm. Chẳng qua nó đãng trĩ muốn chết nên ban nãy quên mất em thôi.
'' Tokumei!''
'' Nhưng.'' Hắn nâng gương mặt non nớt ấy lên, ngắm nhìn bầu trời trong xanh không nhiễm bụi trần đã lâu hắn chưa thấy. Mirai mở to mắt nhìn bạn của Takemichi không rời, người này sở hữu tóc đen, con ngươi xanh lá hiếm có, nụ cười dịu dàng tựa làn gió xuân giúp tinh thần hỗn loạn của em được bình ổn phần nào. Con nhóc chớp mắt, tay vô thức tăng lực giữ trên gấu áo hắn. Tokumei ngày càng yêu thích Mirai hơn, hắn híp mắt, từ tốn nói tiếp.
'' Takemichi không ghét em đâu. Khoảnh khắc nó hoảng loạn quay lại nhìn em, chứng tỏ nó đã coi em là người nhà đấy.''
Lần này cả Takemichi và Mirai cứng đờ người. Em ngơ ngác nhìn hắn rồi nhìn cậu, đứa trẻ tóc đen ngượng ngùng cúi đầu, tay đánh nhẹ vào người Tokumei.
'' Thật ư anh Takemichi?'' Em hỏi, như muốn khẳng định lời của Tokumei.
'' Chứ còn gì nữa ngốc!'' Takemichi sau hồi lâu đã lấy lại được bình tĩnh, cậu giương mắt đáp lại ánh nhín và nói. Thấy em gái đã nở hoa bung bét trở lại và hơn hớn bám tay Tokumei kết thân, Takemichi bị bỏ ra chuồng gà uống nước có phần bất mãn. Chủ động tiến tới và xoa đầu em, Takemichi khẽ liếc xuống đôi đầu gối rướm máu, trong đáy đại dương hơi gợn sóng.
'' Đau không?''
Lúc này Tokumei và Mirai mới để ý đến đầu gối của em. Dù Tokumei hoảng hốt chạy đi tìm đồ trị thương, Mirai chỉ thẫn thờ ngồi đó nhìn chằm chằm vào đống máu đã chuyển màu vì oxi hóa.
'' Em đang chảy máu ạ?''
'' Ừ. Mày đang chảy máu.''
Cố ý co chân để chỗ máu đông vỡ tung và máu tươi chảy ra, Mirai từ đầu mặt không biến sắc, em chỉ nhìn nó không nói gì thêm.
'' Tại sao mày không hoảng loạn?''
Tầm nhìn của em chuyển sang cậu, con ngươi xanh ấy mơ hồ, nó mờ mịt không rõ. Takemichi nhận ra đôi mắt ấy từng là của cậu, một đôi mắt vừa tưởng nhớ quá khứ đau khổ của bản thân. Cậu định nói em không nhất thiết tiết lộ, Mirai đã mở lời.
Em giơ chân trái lên, rũ mi, em chậm chạp cử động bàn chân nhỏ nhắn, rồi đặt xuống. Em lại giơ chân phải lên, co duỗi, rồi lại đặt xuống. Em cứ lặp đi lặp lại hành động vô nghĩa này ba lần, sau đó em bắt đầu nói, vừa hay Tokumei cũng về đến nơi.
'' Màu đỏ này giống màu đỏ nhuộm thẫm cả váy mẹ em. Bà đã chết, vì bị chính bố em giết. Nó cũng giống màu sắc em thường phải nhìn thấy khi phạm lỗi và bị bố phạt. Một căn phòng đỏ, đen xen lẫn, em chắc chắn nó là màu máu.''
Mới về đã nghe được sự thật tàn nhẫn về con nhóc đáng yêu, tim gan Tokumei bị dày xéo vô cùng. Xét về khả năng chịu đựng thì Tokumei hơn Takemichi vì hắn lớn tuổi hơn, nhưng xét về lương tâm thì Takemichi luôn luôn thắng, cậu tuy không biểu hiện trên mặt, nhưng bàn tay siết chặt tới nổi gân đã tố cáo sự phẫn nộ của cậu.
'' Quá khứ của mày. Kể cho tao nghe.'' Trong giọng nói run rẩy ấy thể hiện toàn bộ cơn tức giận của cậu. Takemichi trân quý những đứa trẻ ngây thơ như Mirai, vì em chưa bị vấy bẩn như cậu.
Quỳ xuống một chân và nâng chân trái của Mirai đặt lên đùi mình, Tokumei cẩn thận sát trùng, tai lắng nghe từng từ từng chữ con nhóc phát ra. Mirai kể rất nhiều, em kể về tội ác của bố, sự tàn bạo của bố, những đòn roi hai mẹ con gánh chịu, những tủi nhục khi bị xâm phạm. Và trên hết, sự vỡ vụn khi người bố ấy bỏ em ở Nhật Bản một cách vô tâm.
Điều đau lòng nhất chính là em kể bằng chất giọng đều đều, trên mặt em không hề biểu lộ cảm xúc gì khác, tựa như em đang kể một câu truyện nhạt nhẽo vô vị chứ chẳng phải cuộc đời của mình. Từng người đi ngang qua nghe được phần nhỏ câu truyện của em đều nhăn nhó hoặc tiếc thương, nhưng em chẳng để tâm, vì sẽ không ai giúp em đâu.
Họ chỉ khó chịu, chứ không ai cứu em. Chẳng có ý nghĩa gì cả.
'' Muốn trả thù bố không Mirai?''
'' Takemichi?''
'' Dạ?''
Đứa trẻ tóc đen từ bao giờ đứng trước mặt em, cậu cúi xuống, hàng lông mi dài che hết thảy những loại sóng trào trong đại dương tăm tối. Cậu chạm vào má em, hỏi lại.'' Muốn trả thù bố không Hanagaki Mirai?''
Tokumei bị chen giữa không khó chịu, hắn ngồi phịch xuống nền bê tông, đưa mắt chờ đợi câu trả lời từ con nhóc tóc nâu hạt dẻ. Nắm lấy bàn tay trên má mình, dòng cảm xúc mãnh liệt như đợt sóng trào dồn đập phá hỏng bức tường lí trí của em, để rồi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.
Cuối cùng, anh hùng của em.
'' Không... Em không muốn...'' Trong tiếng nói ấy xem lẫn tiếng nức nở đau đớn, em lắc đầu, lắc đầu thật mạnh gạt phăng suy nghĩ tăm tối của hai người kia.
'' Nguyên nhân? Gã hành hạ em rất nhiều.'' Trán đứa trẻ tóc đen nổi đầy gân xanh, sát khí nồng đượm lan tỏa trong không khí, thật đáng sợ. Tokumei nhìn quanh, khẽ giật giật ống quần cậu nhắc nhở. Takemichi chậm rãi nén cơn tức giận xuống sâu, cậu nhìn con nhóc khóc sướt mướt kia, quẹt đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt đỏ au.
'' Các anh không thể... chống lại ông ta. Ông ta có quyền lực, có nữ nhân, có tiền bạc, có tất cả! Chúng ta thì có gì chứ....'' Càng về sau giọng em càng thu nhỏ, em nấc lên, lí nhí trong họng.'' Với cả. Nếu các anh chiến thắng, hậu quả ắt rất tồi tệ. Em không muốn các anh vì em mà đánh mất tương lai.''
Không ngờ em đã tính toán đến nhường ấy, Tokumei thoáng kinh ngạc, sau đó hắn cụp mắt, môi cong lên thành vòng bán nguyệt vặn vẹo.
'' Tao sẽ cứu mày. Chúng ta sẽ giúp mày trả thù gã đàn ông cướp đi cuộc đời mày.''
'' Takemichi, anh có biết mình đang--'' Mirai không ngờ Takemichi vẫn cố chấp, em gần như hét lên. Nhưng nửa sau câu nói đã trôi xuống thanh quản.
Đối phương ở trên trán em hạ nhẹ một nụ hôn thuần túy. Tokumei huýt sáo, được Takemichi hôn là đặc biệt lắm đấy.
'' Mirai, không bây giờ thì mai sau. Chúng ta có nhiều thời gian mà.'' Takemichi nói.
Tokumei tiếp lời cậu. '' Em muốn đúng không? Đừng lo, tương lai sau này nhất định sẽ bắt gã trả giá. Nhé?''
Dường như luồng không khí giữa hai người rất hòa hợp, sự hiền hòa của Tokumei cân bằng sự lạnh lẽo của Takemichi. Kẻ tung người hứng, tưởng không hợp lại hợp không tưởng.
Con nhóc ngỡ ngàng trước sự quyết tâm của hai người, đôi mắt trong veo lần nữa điểm tô bởi giọt lệ. Em mếu máo không nói thành lời, xúc cảm mạnh mẽ đánh vỡ sự kiên cường ngày xưa.
Mạnh bạo chà xát mặt mũi, Mirai nức nở.'' Liệu... các anh sẽ cứu em chứ?''
'' Đương nhiên rồi, em gái ạ.''
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro