Chap 4: Meet the Akashies(1)
Chuyện Mirai nín khóc và Takemichi dịu xuống đã là chuyện của một tiếng trước. Ban đầu thì ba đứa trẻ nối đuôi nhau lần về nhà Tokumei. Quãng đường không quá xa, nhưng do em út trong nhóm muốn ghé qua công viên nên hiện tại cả ba đang ngồi thẫn thờ ngoài công viên.
Takemichi ngửa cổ lên trời, tay cầm hờ gói khoai tây chiên ăn được một nửa.
'' Anh ấy đang nhìn gì vậy?'' Con nhóc tóc nâu ngồi giữa đung đưa cặp chân trắng hồng được băng kĩ lưỡng, nó vừa cắn một miếng kem socola bạc hà lớn vừa giật nhẹ tay áo phông của người bên cạnh hỏi. Tokumei đang uống nước theo lời em cũng liếc qua, sau đó xoa đầu con nhóc.
'' Nó đang suy nghĩ vu vơ thôi.''
'' Thay vì tốt bụng nghĩ cho tao thì mày nên quan tâm đến đồ ăn của mình đấy. Kem rơi rồi kìa.''
Đứa trẻ tóc đen khép mi, lời cậu vừa dứt đồng thời phần kem trên que của Mirai rơi bộp xuống đất. Hai người mở to mắt bất ngờ, đặc biệt hơn là Tokumei. Hắn còn chưa để ý tới!
'' Rơi mất tiêu rồi... Giờ sao?'' Con nhóc từ vụ kia đã mở lòng hơn, sụt sịt cái mũi nhỏ đáng yêu đầy tiếc nuối. Takemichi bị một màn làm nũng của em gái làm cho tan chảy tim gan, tâm cậu mềm nhũn thành bãi nước. Vươn tay chọc vào má em, cậu cười nhẹ.'' Ngốc, đi mua cái khác đi.''
'' Không được chọc má em!'' Dù gay gắt, song em vẫn ngồi ngoan mặc cậu phá. Đan đôi bàn tay búp măng mềm mại của mình với nhau, Mirai ngập ngừng liếc sang Takemichi như đang xin xỏ. Cậu đương nhận ra ánh mắt, nhưng cậu cố tình ép em phải nói ra yêu cầu.
'' Muốn gì nào?''
Con nhóc thoáng phản ứng, nó đỏ ửng mặt mũi, ấp úng không dám nhìn thẳng người anh trai kia. Tokumei nhận thấy ý muốn của em, lại nhìn Takemichi, hắn cười khẩy, rút tay khỏi túi quần và cùng cậu chờ đợi.
Mirai cần có chính kiến, và em cần phải tự quyết định bằng con tim và lí trí của mình. Tương lai khi họ rời xa em, phải chắc chắn em đã đủ lông đủ cánh để tự bay lượn.
Đắn đo hồi lâu, cuối cùng em cũng đã nói ra được yêu cầu của mình.'' Takemichi... Cho em xin ít tiền.''
Đứa trẻ tóc đen khà khà cười hài lòng, cậu giơ tay trước mặt em. Bàn tay trống không. Mirai nghiêng cổ thắc mắc, song em chọn im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của cậu. Tokumei nheo mắt, hắn đã sớm biết tờ tiền được giấu sau tai Mirai. Cậu đã biết em sẽ rơi kem, và biết em sẽ xin mình nên đã lén cài tờ tiền sau tóc em từ đầu. Xảo quyệt.
Lật bàn tay lại, mu bàn tay trống không. Lật tay lại, lòng bàn tay trống không. Takemichi híp mắt, cười tươi hỏi.'' Đố mày biết, tờ tiền ở đâu?''
Con nhóc tập trung sờ nắn bàn tay cậu, sau đó em gãi tóc. Khuôn mặt của Takemichi đã có chút biểu hiện mờ nhạt, tờ tiền kia rơi mất tiêu rồi. Tuy thế mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, vì cậu có trợ thủ.
Tách!
'' Ửm?'' Quả nhiên Tokumei để ý, hắn ngoảnh mặt nhìn sang đồng đội mình. Nhân lúc Mirai đang cúi đầu nghiền ngẫm, Takemichi dùng thủ ngữ giao tiếp với Tokumei.
[ Cầm tờ tiền rơi đặt về chỗ cũ giùm tao.]
Khẽ phì cười vì sự tỉnh bơ của đối phương, hắn bụm miệng cố giữ yên lặng nhất có thể, từ tốn cầm tờ tiền mỏng gắn lại chỗ cũ. Nào ngờ công đoạn thực thi của họ bị một con nhóc khác cắt đứt giữa chừng.
'' Mấy anh chơi xấu!''
Mirai theo hướng giọng nói quay lại, vừa hay thấy tờ tiền trên tay Tokumei. Hắn thoáng kinh ngạc, chưa ngờ đến vụ có người ngoài can thiệp.
'' Aaaaa, hai anh chơi em!!'' Con nhóc nhảy dựng lên, phồng má đánh đánh vào người Takemichi và Tokumei. Takemichi giả vờ đau để em vui, cậu giơ tay đỡ lấy nắm đấm hều hợt, trong đầu không khỏi thắc mắc với đứa trẻ kia. Tóc hồng nhạt buộc gọn, mắt xanh lục, quần áo tím chăng? Lai giữa hồng và xanh nhạt.
'' Nhóc con phá đám, mày là ai?''
'' Em không có phá đám!!''
'' Mày phá hỏng chuyện tốt của tao, không phá thì là gì hả?''
'' Chuyện tốt gì chứ! Em chỉ đơn thuần nói sự thật!'' Đứa nhóc tóc hồng rít lên, đôi mắt xanh lục to tròn long sòng sọc. Rõ hẳn nó là một đứa nhóc nóng tính, mới động xíu đã dựng hết cả.
Takemichi ôm ngang con nhóc quậy dưới thân, chống cằm nhìn thẳng vào mắt nó. Đứa nhóc hơi sợ sệt, song nó cũng căng thẳng trừng lại. Vò loạn tóc Mirai lên, cậu chỉ về phía đứa nhóc dũng cảm, nở nụ cười giễu cợt với em.'' Nhìn mà học hỏi, người ta biết nói ra chính kiến kìa.''
'' Không được chọc em!!!!'' Mirai gào ầm ĩ, em vùng vẫy quẫy đạp hai hai thằng anh khốn khổ chặn đứng. Công nhận thể lực của em khủng bố, Tokumei lớn hơn Takemichi 2 tuổi cũng phải gớt nước mắt.
'' Rồi rồi, không chọc được chưa?'' Thủ phạm chọc Mirai ngang nhiên cười, hiếm lắm cậu mới chịu cười thật lòng đấy. Đứa nhóc nhìn một màn thân thiết, tay nó níu chặt gấu quần, đôi mắt nó láo liên quan sát, sự ghen tị lộ ra không giấu diếm.
Thành công dịu xuống cơn nóng của Mirai, Tokumei thay Takemichi ôm em, vừa xoa dịu vừa ngó qua đứa nhóc cô đơn kia, hắn chủ động mở lời:'' Nhóc tên gì?''
Đứa nhóc lúc này mới bừng tỉnh, nó nhìn hắn, sau đó ấp úng nói nhỏ: Dạ... Akashi Senju ạ.''
'' Senju?'' Takemichi bất ngờ đè đầu Mirai xuống, mắt ghim thẳng lên người đứa nhóc. Bảo sao cậu thấy quen, đây chẳng phải nhân vật xuất hiện phần lớn nhiệm vụ của cậu ư?
'' Mày quen?'' Tokumei khẽ ghé sát miệng lại tai cậu thì thầm. Tại sao hắn không nhớ?
'' Tao gặp con nhỏ mấy lần khi thực hiện nhiệm vụ liên quan đến bất lương. Khá mạnh nhưng không có nhiều đất diễn. Tổng trưởng Phạm, Akashi Senju.''
'' Nhiệm vụ lần này là gì vậy? Tao không được ổng thông báo.'' Mấy nhiệm vụ liên quan tới bất lương căn bản Tokumei tránh, hắn thường mặc cậu hành động một mình, bản thân tấn công vào đầu não lớn hơn. Hai người ít khi làm loại nhiệm vụ này, lần này coi bộ phiền phức.
'' Tiêu diệt mục tiêu và cứu những người cần cứu. Chưa rõ có phải bất lương không.''
'' Hể?... Nhiệm vụ kép kiểu này hiếm nha! Nó trước đây có nằm trong danh sách cứu không?''
'' Chẳng nhớ. Hình như mục tiêu cứu là bạn cũ của nó. Cái thằng tóc vàng kem bị bản năng hắc ám xâm chiếm ấy.''
'' À à... Thế giới này khá giống lần nhiệm vụ ấy, vậy chúng ta tiếp cận thử ha? Nếu không liên quan thì dẹp bỏ.''
'' Ừ.. cứ thử đi, cũng không mất mát gì.''
Trong lúc ''người lớn'' bàn bạc chuyện đại sự thì hai con nhóc đến làm quen với nhau. Mirai cao ngang hàng Senju, nó lần đầu thấy những người đồng tuổi giống mình nên có chút bỡ ngỡ. Senju cũng ngượng, những nó gặp nhiều người hơn Mirai nên tự tin cũng cao hơn.
'' Akashi Senju. Bạn tên gì?''
Ngỡ ngàng nhín bàn tay giơ trước mặt, Mirai mím môi, rụt rè nắm lấy.'' Hanagaki Mirai, hân hạnh gặp mặt...''
Với vẻ ngượng ngập của Mirai, Senju rất tinh tế dẫn em đi mua kem. Ông cha ta có câu: ''Con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim chính là thông qua dạ dày'' mà!
'' Senju chơi một mình à?'' Lấy tờ tiền Takemichi cho, con nhóc tò mò ngó sang bạn mới của mình hỏi. Từ đầu đến cuối em không hề thấy nó đề cập tới người nhà.
Bấm vào nút ghi vị kem mình muốn, Senju thoáng khựng người, rồi nó cúi gằm mặt.
'' Các cậu có muốn đi cùng không? Gặp hai anh nhà tớ ấy.''
.
Tokumei và Takemichi bàn bạc chán chê thì chờ Mirai quay lại. Hai người có chết cũng phải gặp anh trai Senju- Haruchiyo. Ở màn chơi thứ 178, gã đóng vai trò rất quan trọng trong đầu não của boss chính. Tiêu diệt gã cực kì phiền, cơ bản gã quá điên và khỏe. Chẳng biết do vị thần hết ý tưởng hay gã cố tình nhét những nhân vật cũ vào game nhưng tốt nhất cứ tiếp cận.
'' A, về rồi kìa!'' Tokumei lên tiếng gọi đồng đội đang xúi mặt suy nghĩ. Takemichi chậm chạp ngẩng đầu, khi chắc chắn Senju không gây thương tích cho Mirai mới lén thở phào.
'' Takemichi! Tokuchan!''
'' Tokuchan?'' Tokumei kinh ngạc, quay phắt sang đập liên hồi vào vai Takemichi.
'' Đúng là em gái mày! Biệt danh mày hay gọi tao cũng giống!''
'' Giống? Tao từng gọi mày là Tokuchan á?''
Hắn gật đầu lia lịa, tưởng chừng muốn gãy cổ.'' Đúng đúng! Mấy màn chơi đầu!''
Cậu chợt nhớ ra đúng là cậu từng gọi hắn như thế, đứa trẻ tóc đen nghiêng cổ cười.'' Thích tao gọi là Tokuchan nữa không? Tao ngừng gọi vì mày không thích mà.''
'' Thôi thôi, không thích thật.'' Hắn vẩy vẩy tay khước từ.
'' Takemichi, chúng ta đến nhà Senju chơi đi!'' Mirai nắm tay Senju chạy tới hò to. Hai mắt hai đứa nhóc sáng trưng, như thể đèn pha oto. Tokumei bất ngờ phì cười ngặt ngẽo, ngả người lên Takemichi mà thản nhiên thông báo.'' Kế hoạch thành công bước đầu.''
Takemichi-người vừa tính đủ trò dơ bẩn để tiếp cận Senju:'' ...''
Thôi kệ, tạm chấp nhận.
'' Nhà tao để bữa khác ghé. Qua nhà Senju chơi trước nhỉ?''
Lẽ ra sẽ đến nhà Tokumei bàn việc, nhưng kế hoạch vạch ra được kha khá rồi, cứ tập trung vào mục tiêu trước mắt đã. Đứa trẻ tóc đen gật nhẹ đầu thay câu trả lời, hai đứa nhóc loắt choắt thấy thế mừng rỡ ôm nhau, bộ dáng tròn ủm như hai con hamster.
Nhảy xuống đất, Takemichi chậm chạp phủi quần rồi đút hai vào túi áo, theo thói quen ngày xưa mà hất cằm.'' Đi.''
Tokumei cười trừ, hắn quả nhiên quên mất tính cách ngạo kiều của cậu. Nhẹ nhàng xoa hai mái tóc một nâu một trắng, hắn giải thích.'' Các em đừng để ý thái độ của nó nhé. Takemichi trước giờ vẫn luôn hơi vô tâm.''
Tuy nói thế, nhưng khi hắn thấy vẻ mặt của hai đứa nhóc, sự lo lắng liền bay màu theo gió. Mirai khỏi nói, con ngươi xanh sáng như đèn pha oto. Tokumei nghĩ bụng, có khi Takemichi xiên chết ai thì em cũng thấy ngầu. Còn Senju, khoang miệng nhỏ há hốc ra, hai má đỏ ửng bởi sự phấn khích, nó rõ ràng đang có hứng thú với Takemichi.
Nhìn người đồng đội quay lưng lại với mình, Tokumei cong mắt, khẽ liếm môi một cái.
Mai sau hứa hẹn sẽ có nhiều drama để hắn húp đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro