1 - ChifuTake: Us
Title: Us
Link: https://archiveofourown.org/works/32628871/chapters/80940163
Warning: Soft ~
Trans: Gấu
------
Chifuyu mỉm cười ngái ngủ ngay khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, tiếng gầm rú của chiếc moto thân yêu trong lúc nó đang lao nhanh trên con đường và đang đến gần nhà anh hơn.
Một tiếng càu nhàu khó chịu có thể nghe thấy từ bên ngoài ngay khi nó dừng lại, và sau đó là Hanagaki Takemichi đang trèo qua cửa sổ phòng ngủ đang mở của anh, lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu với bản thân khi bị vấp bởi giày của Chifuyu, khiến cậu ta ngã xuống sàn cùng với một tiếng kêu thảm thiết, có vẻ đầu gối cậu ấy đã đập mạnh xuống thảm.
Không chút phản ứng, Chifuyu nhìn sang bên giường và nhướng mày với người bạn thân vụng về của bản thân.
"Tao không thể nhìn thấy," anh nghe thấy Takemichi càu nhàu dưới hơi thở, "nhưng tao biết rằng hiện tại mày phán xét tao với đôi lông mày đó, vậy nên hãy dừng nó lại đi. " Takemichi gầm gừ.
Bật người khỏi sàn với một tiếng rên rỉ rồi ngã xuống giường Chifuyu, cùng lúc đó cũng gần như thúc cùi chỏ vào mặt bản thân trong quá trình.
Chifuyu bật cười thích thú trước sự vụng về của Takemichi.
"Mày còn làm gì ở đây vào cái giờ này vậy hả?" Chifuyu hỏi trong khi Takemichi đang cố gắng tìm một vị trí thoải mái hơn, ngồi xổm xuống, cuộn người và rồi lăn lộn trên giường Chifuyu. "Đã 2h sáng rồi đó."
Takemichi dừng lại trong sự bối rối và thở dài.
"Ồ," Chifuyu thốt lên đầy thấu hiểu. Vậy là lại một cơn ác mộng khác khiến Takemichi trắng đêm.
Những cơn ác mộng dường như trở nên tồi tệ hơn trong những tháng sau khi Takemichi chia tay Hinata.
Anh quay người về phía Takemichi.
"Mày có thể thôi lộn xộn được không?" Anh chộp lấy tấm chăn từ bên dưới Takemichi khiến cậu khua khoắng và lăn lộn một lần nữa rồi lại nhét cả người vào trong chăn. Để cậu đối lưng với bản thân, Chifuyu vòng qua ôm lấy thân trên của người bạn thân nhất của mình.
"Tại sao tao luôn phải làm thìa nhỏ chứ?" Takemichi cằn nhằn, lùi sát lại gần Chifuyu cho đến khi ngực và lưng họ chạm nhau.
Chifuyu cố gắng để không rên rỉ, từng tế bào não phải cố gắng giữ vững lí trí lắm để không áp sát vào mông Takemichi. Anh thở ra một hơi. "Bởi vì mày thích nó" anh trả lời một cách thành thật, rúc vào tóc Takemichi hít hà mùi hương ngọt ngào của dầu gội đầu.
Họ nằm đó một lúc, hơi thở ấm áp của Chifuyu quanh quẩn trên cổ Takemichi. Nhịp tim thất thường của Takemichi dần chậm lại thành tiếng đập mềm mại, ổn định hơn, thình thịch.
Họ nằm đó thư giãn cùng nhau, cả hai đang trên bờ vực để va vào giấc ngủ cho đến khi Takemichi thì thầm, "Tao xin lỗi."
Chifuyu mở trừng đôi mắt xanh lam của mình, "Cái gì? "
Anh nghe thấy Takemichi hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự căng thẳng như thể đang gồng mình lên của cậu. "Vì cần điều này," cậu trả lời, bàn tay chạm vào vòng tay đang ôm lấy bản thân. Cậu dừng lại một chút, "Cần chúng ta." Và Chifuyu có thể nghe thấy cổ họng mình đang hoạt động, lồng ngực thắt lại với một tiếng nấc khó kìm nén.
Những lời của Takemichi giống như một lời thừa nhận rằng cậu cần người bạn thân nhất của mình và Chifuyu biết điều đó. Anh biết rằng nếu anh mở mắt và nhìn vào Takemichi, chúng sẽ tràn đầy những cảm xúc giống hệt nhau xoáy vào trong lồng ngực anh.
Họ đã luôn là bạn thân kể từ ngày định mệnh đó sau khi Baji gia nhập Ba Lưu Bá La. Luôn đùm bọc lẫn nhau, giúp đỡ nhau vượt qua những khó khăn của thời cấp ba và cuộc sống băng đảng. Vượt qua khó khăn để cố gắng cứu mọi người mà họ yêu quý. Cộng sự cả cuộc đời.
Và ở một nơi nào đó dòng chữ Takemichi và Chifuyu đã dần bị mờ thành TakemichiChifuyu.
Anh cảm thấy như thể họ đang lội vào phần lãnh địa chưa bao giờ được khám phá, thú vị và mới mẻ, nhưng cũng vô cùng đáng sợ.
Chifuyu mỉm cười và siết chặt Takemichi, đặt lòng bàn tay lên ngực Takemichi. "Tao cũng cần chúng ta" anh thì thầm, đôi môi như có như không chạm lên gáy của Takemichi, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Takemichi rên lên một tiếng nhỏ, "Chifuyu," cậu thì thầm, giống như một lời khẩn cầu và một lời cầu nguyện, tất cả chỉ gói gọn trong một từ đơn giản.
Chifuyu buông tay, để Takemichi ngồi dậy và quay lại đối mặt với anh.
Takemichi đặt bàn tay run rẩy của mình lên Chifuyu và cắn chặt môi dưới đầy lo lắng, ngại ngùng và không chắc chắn.
Chifuyu vươn tay lên và vòng tay qua cổ Takemichi. "Như này, được không?"
Takemichi gật đầu, lo lắng nghịch gấu áo ngủ của Chifuyu. Sau đó Chifuyu chồm tới, đến gần môi Takemichi đến mức cả hai chỉ cách nhau một khoảng bằng sợi tóc, đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc và tò mò. Anh không chắc, nhưng ngay cả khi chìm trong bóng tối của căn phòng, anh vẫn cảm thấy được ánh mắt của Takemichi nhìn vào mắt mình.
"Thế còn -"
Takemichi cắt đứt anh bằng một nụ hôn dồn dập.
Họ đã đợi đủ lâu.
Chifuyu kéo cậu lại gần và hôn xuống mạnh bạo hơn ngay khi vòng tay của Takemichi ôm lấy anh. Những nụ hôn của Chifuyu thật nhẹ nhàng và ngọt ngào. Sau đó, anh nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của Takemichi và khi Takemichi hé môi trong hơi thở hổn hển, Chifuyu luồn lưỡi vào đùa nghịch trong không gian ẩm ướt và ấm áp bên trong miệng Takemichi, tận hưởng sự ngọt ngào và thích thú của anh trong từng tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi cậu.
Takemichi rên rỉ, cố dứt khỏi nụ hôn của họ, choáng ngợp bởi sự thoải mái và rồi áp sát mặt mình vào cổ Chifuyu. Tay chân nhanh chóng quấn lấy thân thể người thiếu niên đối diện, kéo anh lại lại gần nhất có thể, và trong chốc lát, họ cứ giữ như vậy. Áp sát vào nhau, ôm lấy nhau cùng với những trái tim đang loạn nhịp, Chifuyu tiếp tục đặt những nụ hôn lên má và trán Takemichi, xoa dịu cậu một cách nhẹ nhàng.
"Cảm ơn, Chifuyu. Vì mọi thứ." Takemichi khẽ nức nở," Tao sẽ không thể ở đây nếu không có mày. "
Takemichi vén những cọng tóc trên mặt Chifuyu khi cậu nói chuyện, tông giọng mang theo cảm xúc nhẹ nhàng và trầm ấm. Cậu có thể cảm thấy cổ họng mình đang thắt lại, không chắc liệu người thiếu niên tuyệt vời trước mặt cậu có bao giờ thực sự hiểu được anh quan tâm đến cậu đến nhường nào không.
Chifuyu cau mày, khuôn mặt dần đỏ bừng khi nghe những lời tuôn ra từ miệng người cộng sự của mình.
"Nhưng -- bây giờ, chúng ta có lẽ nên đi ngủ một chút thôi" Takemichi nói với giọng trêu chọc, "Chúng ta phải đi học vào buổi sáng mai và nếu tao lại đến trễ, giáo viên sẽ yêu cầu tao trực lớp cho đến khi chúng ta tốt nghiệp mất. "
Biểu cảm của Chifuyu dịu lại, trước khi cúi xuống hôn lên Takemichi một cách nhẹ nhàng cùng với một lời ngâm nga. Nó bắt đầu là thứ gì đó nhẹ nhàng, và chậm rãi, trước khi tan vào trong một thứ gì đó nhiều hơn, một thứ gì đó mang theo sự yêu thương và đam mê. Takemichi khẽ rên rỉ trong nụ hôn của họ, cầu nguyện rằng Chifuyu có thể cảm nhận được cảm xúc đang bùng lên từ lồng ngực cậu. Chifuyu lùi ra xa, đôi mắt dịu dàng và khuôn mặt đỏ bừng khi nói ra những lời mà anh đã kìm nén sâu thẳm trong lòng suốt thời gian qua.
"Takemitchy, tao yêu mày" anh nói nhẹ nhàng đến mức Takemichi khó có thể nghe thấy. Lồng ngực Takemichi siết chặt lại, vòng tay ôm lấy Chifuyu và kéo anh vào một cái ôm chặt.
"Tao cũng yêu mày, tao yêu mày rất nhiều," Takemichi nói, mặt vùi vào cổ Chifuyu.
"Ta-ke-mitchy, ta- tao không thể thở được! " Chifuyu càu nhàu, vùng vẫy trước sự siết chặt của cậu thiếu niên đối diện.
"Xin lỗi, Chifuyu," Takemichi nói, cười nhẹ với người kia.
Chifuyu kéo đôi tay nọ xuống và nhét chúng dưới tấm chăn, đôi mắt nhắm nghiền khi anh đưa tay ra ôm Takemichi vào gần sát ngực mình. Takemichi không chút phàn nàn, mắt chặt hai mắt lại khi chúi mũi vào cổ Chifuyu.
Cậu chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, trái tim chìm trong cảm thấy ấm áp và đủ đầy.
------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro