2 - [R18] DraTake: Your Burning Touch

Title: Your Burning Touch

Link:
https://archiveofourown.org/works/33392674

Warning: R18, pool sex.

Trans: Gấu

---------

Nóng quá đi mất.

Takemichi chắc chắn rằng mình sắp chết nóng rồi. Nhiệt độ thì quá gắt, độ ẩm lại quá cao, cảm giác như thể cậu đang rơi xuống giữa sa mạc vậy. Cây kem mà cậu đã ngu ngốc mạo hiểm ra khỏi nơi ở bán mát mẻ của bản thân để mua đang dần tan chảy trong tay, và lưỡi cậu đang cố dành hết thời gian để hứng lấy từng giọt ngọt ngào cuối cùng. Hầu như không có ai bên ngoài cả khi cậu lê bước về nhà, mỗi bước ngày càng chậm hơn khi về đến mái ấm thân yêu. Những tiếng càu nhàu và rên rỉ khó chịu nhẹ lướt qua môi chàng trai tóc vàng.

“ Má nó chứ, chuyện này tệ thật…” cậu tự lẩm bẩm, đưa tay vuốt tóc.

Takemichi ước gì mình có thể được sống bên bờ biển, bơi trong làn nước biển mát lạnh, tung tăng cùng bạn bè, biết đâu lại được nhìn thấy Hina trong bộ bikini siêu đáng yêu. Cậu rũ bỏ ý nghĩ dâm dục khỏi đầu với một nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt. Vẻ mặt cũng dịu đi đôi chút.

"Có lẽ, mình nên gọi Hina..."

"Ồ, mày đây rồi, Takemitchy."

Takemichi dừng lại trước cửa nhà của mình, phần kem còn sót lại cuối cùng rơi xuống đất gần sát chân cậu. Vì lý do nào đó, khuôn mặt của cậu càng trở nên nóng hơn so với lúc đó. Không, cậu biết chính xác lý do là gì. Trước cửa nhà, một thân ảnh cao ráo đứng đó không mặc gì ngoài chiếc quần đùi màu xanh đậm ngang gối và một đôi dép tông đen không ai khác chính là Ken Ryuuguuji.

Nếu Takemichi là một tên bất lương bình thường thì cậu đã nhanh chóng quỳ xuống đất một cách tôn trọng. Và mặc dù cậu không chỉ là một tên bất lương bình thường trước anh, nhưng đôi chân của cậu vẫn cảm thấy rất yếu ớt. Trái tim bắt đầu đập loạn xạ trong lồng ngực, đến nỗi cậu lo lắng Draken có thể thật sự nghe thấy nó. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn trước, và cổ họng cậu trở nên khô khốc hơn mặc dù vừa mới ăn kem cách đây vài phút. Tuy nhiên, sự nặng nề đột ngột đè nặng lên cậu không phải là nỗi sợ hãi. Takemichi đã không còn sợ Mikey hay Draken trong một thời gian dài. Cảm giác bên trong cậu như thắt lại, tim đập loạn, và đôi chân sẵn sàng quỵ xuống là điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua với bất kỳ ai khác ngoài Hina.

“Draken-kun…” Cái tên bật ra khỏi miệng Takemichi trước khi cậu kịp ngăn nó lại. Draken ngay lập tức nhếch mép cười với cậu, hơi lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

“Tao đang đợi mày đó, Takemitchy,” anh nói bằng giọng nam trung tuyệt đẹp của mình.

"T-Tao?" Takemichi lắp bắp. "T-Tại sao?"

"Tại sao ư? Câu hỏi ngu ngốc gì vậy. "Draken sau đó quàng tay qua vai Takemichi, khiến sự khác biệt về kích thước của họ một lần nữa trở nên rõ ràng đến khó tin đối với Takemichi."Nghe này Takemitchy, trời đang nóng muốn chết, và tao thì ghét cái nóng. Nó làm tao muốn điên máu lên đây này. Vì vậy, chúng ta sẽ đi thư giãn một chút. "

"T-Thư giãn?"

"Ừa, giờ thì lên đường thôi ”

Không nói thêm một lời nào, Takemichi ngay lập được đặt lên vai Draken một cách dễ dàng. Ngay cả khi không nhìn thấy mặt của chính mình, Takemichi cũng biết mặt cậu đang đỏ bừng.

“Draken! Chờ đã, đ-đặt tao xuống! ”

"Không. Đừng có lộn xộn nữa Takemitchy, nếu không tao sẽ đánh rơi mày đó. ”

Draken siết chặt vọng tay trên cậu với không chút áp lực. Takemichi thừa nhận thất bại một cách dễ dàng và để bản thân bị người lớn hơn vác đi. Cậu không biết họ sẽ đi đến đâu, và Draken có vẻ không quá quan tâm đến chuyện trò chuyện.

Chúa ơi, tên này luôn làm theo ý mình, Takemichi nghĩ. Hắn và Mikey giống nhau ở điểm này.

Tuy nhiên, điều đó khá buồn cười đối với cậu. Draken và Mikey giống nhau về nhiều mặt, nhưng Mikey chưa bao giờ khiến trái tim của Takemichi loạn nhịp như Draken đã làm. Chỉ cần ở bên anh thôi cũng đủ khiến đầu Takemichi trở nên trống rỗng. Tất cả mọi thứ về anh ấy đều gói gọn trong một từ - choáng ngợp.

"Chúng ta tới rồi, Takemitchy."

Khi Draken nói điều này thì cuối cùng anh cũng để Takemichi về với mặt đất thân thương. Đôi chân của cậu đã mất cảm giác một lúc nên có chút nhũn ra, loạng choạng một hồi lại trở về trong vòng tay của Draken, má cậu nhanh chóng ửng đỏ lên. Cậu nhìn lên điểm đến của họ: một hồ bơi. Takemichi chớp mắt. Cậu đã bị đắm chìm trong những suy nghĩ của mình quá lâu mà thậm chí cậu còn không nhận ra. Niềm vui và sự phấn khích tràn ngập trong cậu, những ngôi sao và ánh sáng lấp lánh sáng rực toả lên trong mắt cậu khi kéo lấy Draken như một đứa trẻ hai tuổi đầy phấn khích. Chàng trai tóc vàng lớn hơn nở một nụ cười toe toét với cậu.

"Đây không phải là bãi biển, nhưng chúng ta sẽ khiến nó trở thành một thứ tương tự đúng không Takemitchy?"

"Đúng!" Cậu tạm dừng sự háo hức của mình một lúc và nhìn xung quanh. "Draken, chỉ có chúng ta ở đây thôi sao?"

"Ờ"

Thật luôn? “Mikey-kun…?”

“Không có ai ở đây ngoài mày và tao” Draken nói với cậu, nhướng mày. "Có vấn đề với điều đó à Takemitchy?"

Takemichi giơ tay lên với một tiếng cười gượng gạo. “K-Không, không, không hề! Tao chỉ là thực sự rất vui vì mày muốn đưa tao đi cùng. "

“Nó không thực sự lạ lắm đâu” Draken nói, đặt tay lên đầu Takemichi. “Tao đã luôn có những khoảng thời gian tuyệt vời khi ở bên mày mà Takemitchy.”

“Draken-kun…”

Nó đã xảy ra, trái tim của cậu mất một hoặc năm nhịp. Ngước nhìn vẻ mặt dịu dàng của Draken và cảm nhận bàn tay to lớn của anh đang vò rối những lọn tóc của mình, Takemichi không biết phải nghĩ gì, ngoại trừ việc cậu sẽ chiến đấu với mười ngàn tên du côn và côn đồ để ở lại bên cạnh Draken.

Bên dưới chiếc quần đùi của Draken là chiếc quần bơi màu đen có in hình rồng trắng. Takemichi không có bất kỳ loại đồ bơi nào trên người, nhưng trước khi cậu có thể nói điều đó, Draken đã ném một chiếc túi giấy vào tay cậu. Anh không nhìn thẳng vào mắt Takemichi khi trả lời.

"Tao đã ước lượng thử kích thước của mày nên hy vọng chúng không quá lớn" Sau đó anh ấy gửi một nụ cười tới Takemichi. “Tao đã cố gắng chọn ra thứ gì đó phù hợp với mày vậy nên nhớ biết ơn đấy ”.

Draken đã mua cái này cho mình? Takemichi không nói nên lời, thò tay vào túi. Đây là...

Vẻ mặt của cậu trở nên khó ở ngay lập tức. Đó là chiếc quần bơi màu xanh ngọc lam có hình những con vịt vàng với chiếc kính râm bự chà bá in trên đó. Takemichi gầm gừ và bắn một ánh mắt không chút đe dọa về phía người đang cười khẩy kia.

“Thằng quỷ, ý mày là sao vậy hả ?!” cậu quát.

"Gì? Nó làm tao nhớ đến mày mà Takemichy ”, Draken cười.

"Mày…!"

Takemichi bực bội càu nhàu nhưng vẫn miễn cưỡng đi thay đồ, cảm ơn bất cứ điều gì Chúa đã làm với cuộc sống trong quá khứ và hiện tại của cậu để không ai khác ở xung quanh nhìn thấy bản thân trong bộ dạng này. Sau khi thay đồ, cậu và Draken lặn xuống vùng nước mát. Takemichi hét lên sung sướng khi cơ thể được bao bọc trong làn nước mát lạnh. Cảm giác như là ở trên thiên đường vậy thật sảng khoái. Cậu không cử động trong vài phút, tận hưởng cảm giác mát mẻ dễ chịu làm vơi đi hơi ấm từ cơ thể.

"Takemitchy!"

"Hở?" Cậu quay lại nhưng không thấy Draken ở đâu cả. “ Mình tưởng đã nghe… Draken-kun-uwaaa!”

Những cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng ôm lấy thân hình nhỏ bé, và cậu bị Draken kéo xuống dưới mặt nước. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể vạm vỡ của Draken đang dựa vào lưng mình, những bàn tay trên người khẽ mò mẫm cơ thể cậu như thể chúng biết rằng chúng có thể siết chặt lấy cậu, nhưng không. Trong khi đang chìm nghỉm, Takemichi cố gắng hất tung ra khỏi tầm tay của Draken và trườn lên trên mặt nước, hít một ngụm khí lớn. Draken bật cười theo sau, một lần nữa đu bám vào Takemichi.

"Mày có thấy sợ không Takemitchy?" anh hỏi với một giọng vui tươi.

“Tất nhiên rồi, đồ ngốc này” Takemichi nói sau khi nín thở rồi cười toe toét. "Mày sẽ phải trả giá cho điều đó, Draken-kun!"

Trước khi Draken kịp phản ứng, Takemichi đã tập trung toàn bộ sức lực của mình và tung một làn sóng nước lớn bắn ngược về phía Draken, gần như đánh chìm anh. Cậu phá lên cười lớn trước cái nhìn sửng sốt và ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Draken. Sau đó, người lớn hơn nở một nụ cười nhếch mép đầy quỷ dị.

"Tao hy vọng mày đã chuẩn bị sẵn sàng Ta-ke-mi-tchy!"

Takemichi không biết họ đã ở đó bao lâu. Cậu bị cuốn đi trong niềm vui của khoảnh khắc này đến nỗi cậu thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, giữa làn nước trong tuyệt đẹp của hồ bơi, cùng với Draken, cậu hạnh phúc tột cùng với sự ngốc nghếch này.

Cuộc ẩu đả trên mặt nước của họ dừng lại khi Takemichi cố gắng tấn công lén lút từ dưới nước nhưng cuối cùng lại bị Draken bắt và giam giữ trong vòng tay cho đến khi cậu đầu hàng. Takemichi rõ là một kẻ ngốc bướng bỉnh vậy nên tất nhiên là câuh từ chối bỏ cuộc. Nhưng sau đó, thực tế ập đến đập vào đầu cậu một cú đau đớn. Cậu tựa lưng vào lồng ngực cường tráng của Draken, cánh tay của người con trai tóc lớn hơn ôm lấy cơ thể cậu, và hơi thở của Draken liên tục phả vào gáy khiến cậu rùng mình. Khuôn mặt của Takemichi một lần nữa trở nên nóng bừng và sự phản kháng của cậu cũng giảm dần, kéo theo một chút quan tâm từ Draken.

“Takemitchy? Mày có sao không?" anh hỏi.

“ Ư-Ừm… Tao không sao,” Takemichi nói dối, cố gắng phớt lờ sức nóng đang bốc lên trong cơ thể. "Draken, tao có thể hỏi mày một điều được không?"

Gọng kìm của Draken bị nới lỏng chỉ trong giây lát. "Hỏi đi"

"Mày... có thích ai hay không?"

"Hửm? Sao tự dưng lại hỏi tao câu đó? "

“A, ahaha! X-Xin lỗi! ” Takemichi vội vàng cố gắng sửa lời chỉ để bản thân tiếp tục nói vấp nhiều hơn. “Tao không biết bản thân đang nói gì nữa. Và dù sao thì, mày đang ở cùng Emma nên rõ ràng mày thích cô ấy nhỉ. Xin lỗi…"

Draken trở nên im lặng trong giây lát rồi hỏi. "Mày có thích ai đó không, Takemitchy?"

“ Sao lại hỏi những điều như vậy… Tất nhiên là...tao thích Hina.” Mình thích Hina rõ ràng là có thích. Vậy cảm giác của cậu đối với Draken là gì? Là-

"Takemitchy."

Cánh tay của Draken di chuyển trên cơ thể nhỏ hơn của Takemichi, xoay cậu lại đối mặt với Draken. Vẻ mặt của anh hiện tại là một cái gì đó không thể diễn tả được nhưng nó như kích lên cảm giác mà Takemichi có trong lòng. Khi bím tóc được gỡ xuống, những lọn tóc vàng của Draken rơi xuống quanh khuôn mặt anh tựa như một bức màn tuyệt đẹp. Takemichi bất giác đưa tay ra để gạt chúng lại, không nhận ra bản thân đã làm như vậy cho đến khi Draken nắm lấy tay cậu. Hình ảnh vết sẹo lởm chởm ở trên đó gợi lại những ký ức Takemichi đã chọn cách quên đi. Cơn sốt trong cậu lại dâng lên khi Draken vuốt ve lòng bàn tay cậu, lướt chúng qua môi anh cùng vết thương đã lành với một sự dịu dàng đến mức Takemichi gần như bật khóc một lần nữa.

“Takemitchy,” Draken bắt đầu nói. "Tao sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mày không muốn, mày biết điều đó, phải không?"

Takemichi gật đầu. Bởi vì Draken luôn là người như vậy. Bất chấp vẻ ngoài của anh ấy như thế nào, anh rất tốt bụng và quan tâm đến người khác… Anh ấy thật tuyệt vời.

“Nếu mày không thích điều này, hãy đẩy tao ra. Hiểu rồi chứ?"

Làm sao tao có thể chứ.

Khuôn mặt của Draken dần đến gần. Tim Takemichi bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực. Cậu không biết nên dựa vào hay ngả ra sau, gần như đóng băng tại chỗ. May mắn thay, Draken đã trả lời điều đó cho cậu. Kéo Takemichi về phía trước, anh để môi họ gặp nhau trong một nụ hôn dài. Nó không là gì cả ngoài một cái hôn môi chạm môi. Cậu có thể nếm được vị nước clo trên môi Draken khi chúng nhẹ nhàng áp vào môi mình. Draken rời đi không lâu sau đó, chớp mắt với Takemichi rồi cười thầm.

“Takemichi,” anh nói, giọng anh trầm một cách lạ thường và pha thêm chút gợi cảm. "Mày biết đấy, khuôn mặt hiện tại của mày thật con mẹ nó ngon miệng, và tất cả những gì chúng ta làm chỉ là hôn thôi đấy."

Takemichi nuốt nước bọt. Cậu thậm chí còn không muốn biết mình đang làm một biểu cảm xấu hổ đến thế nào, và điều đó khiến cậu càng bối rối hơn khi Draken nhắc lại sự thật rằng họ chỉ hôn nhau.

Draken sau đó di chuyển hai người họ, đẩy lưng Takemichi xuống thành bể. Cậu hít vào một ngụm khí khi chân của Draken tự nhiên đẩy vào giữa chân cậu, đầu gối của người lớn hơn áp vào đáy quần khiến cậu phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, tiếng rên rỉ đó đã bị Draken nuốt chửng khi đôi môi của cậu một lần nữa bị anh chiếm lấy.

“ Này, mở miệng ra, Takemitchy,” Draken thì thầm, giữ một tay trên cằm Takemichi.

Takemichi nghe theo, hé môi để cho lưỡi Draken xâm nhập vào miệng mình. Cảm giác đó kéo theo một tiếng rên rỉ nặng nề từ cậu trai nhỏ bé tóc vàng. Lưỡi của Draken rất tham lam, nóng lòng muốn khám phá và làm ô uế lãnh thổ mới. Takemichi không thể làm gì khác hơn là phục tùng. Cánh tay cậu đưa lên ôm lấy bờ vai rộng của Draken, móng tay hằn sâu vào làn da trắng khi hai tay Draken đặt lên hông cậu, cọ sát phần dưới của họ vào nhau một cách nhịp nhàng. Sự ma sát khiến Takemichi rên rỉ trong nụ hôn, cậu có thể cảm thấy cậu nhỏ của mình bắt đầu trồi và căng lên trên lớp vải quần. Và cậu không phải là người duy nhất.

Họ tách nhau ra để có chút không khí, cả hai đều thở hổn hển và hút khí điên cuồng. Vẻ mặt đỏ bừng của Takemichi càng tăng lên khi Draken cúi đầu xuống, môi và lưỡi của anh dính chặt vào khuôn ngực của người nhỏ hơn. Takemichi đưa tay lên che miệng để kìm lại tiếng rên rỉ của mình. Draken rất tỉ mỉ, đầu lưỡi mềm mại liếm đi những giọt nước trên cơ thể Takemichi, môi anh bao quanh đầu tiên là hạt đậu bên trái rồi đến bên phải. Anh dành cho chúng nhiều sự chú ý bằng miệng và các ngón tay, mút và xoay chúng cho đến khi chúng cứng lại, sưng lên và ướt đẫm nước bọt của anh.

Takemichi cố giữ lại tiếng rên rỉ của bản thân trong lòng bàn tay nhưng nụ cười xấu xa của Draken nói với cậu rằng anh vẫn có thể nghe thấy chúng, ngay cả khi chúng bị bóp nghẹt. Sau đó, Draken ngẩng đầu lên và xích lại gần Takemichi. Cậu trai trẻ tóc vàng hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy có thứ gì đó dài và cứng cọ vào người.

“ M-Mẹ kiếp, to thật đấy…” cậu nói to.

Draken cười tự mãn với cậu. "Mày đang tâng bốc tao đấy à Takemitchy ?"

Takemichi đỏ mặt, thậm chí còn hơn thế khi Draken nắm lấy tay cậu và trượt nó xuống dưới nước. Cậu giật nảy mình khi tay chạm vào cậu nhỏ đã cứng ngắc của Draken. Ngay cả trong làn nước lạnh giá, nó vẫn rất ấm áp. Takemichi nuốt nước bọt với sự chờ đợi.

“Draken-kun…”

" Chạm vào tao đi Takemitchy…”

Bàn tay của Draken rời khỏi Takemichi và di chuyển vào giữa hai chân cậu, thuần thục ôm lấy phần dưới của cậu qua chiếc quần bơi. Takemichi rên nhẹ nhưng cậu không để tay mình dừng lại. Thậm chí còn táo bạo hơn, cậu để ngón tay của mình dạo chơi dọc theo gấu quần của Draken cho đến khi cậu kéo phần trước xuống, để ống quần của Draken rơi xuống nước. Tay cậu gần như không thể vừa vặn ôm lấy nó trong khi tay Draken dễ dàng bao bọc lấy cậu nhỏ của cậu.

“ Bé con của mày cũng giống như chủ nhân nó Takemitchy à ” Draken nói đùa bằng một giọng trầm. "Thật nhỏ bé... và cũng thật dễ thương."

Takemichi bắn cho anh ta một cái nhìn đẫm nước mắt. “I-Im đi, đừng có trêu tao…”

Một tiếng cười nhẹ phát ra từ Draken trước khi anh rơi vào im lặng. Tay của họ cử động đồng thời, hông cọ sát vào nhau. Draken có vẻ rất tập trung, Takemichi cảm thấy những gợn sóng của niềm vui không rõ đang chạy khắp cơ thể mình. Bàn tay của Draken cho cậu cảm giác thật tuyệt. Cậu ưỡn lưng với một tiếng rên nhẹ, nhích hông theo nhịp vuốt ve của Draken. Nhiều hơn nữa, cậu muốn nhiều hơn nữa. Nước bắn nhẹ xung quanh họ, những gợn sóng nhỏ chao đảo trên mặt hồ bơi.

“ Ồ có vẻ như mày đang rất tận hưởng điều này nhỉ Takemitchy,” giọng nói của Draken kéo lí trí của cậu lại.

“ M-Mày cũng vậy…” Takamichi cố gắng nói trong sự lắp bắp và thở ra một cách đột ngột, run rẩy. “Draken thả tao ra đi... làm ơn…”

"Hở?" Hơi thở của Draken có phần không ổn định. "Tại sao?"

Nó đến rồi, Takemichi thầm nghĩ. "M-muốn..ra..."

"Ồ? Thật là trùng hợp- ”Draken ghé sát vào với nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt. "Tao cũng đến giới hạn rồi, Takemitchy."

“A-A…! Nước… nó sẽ bẩn mất! ”

"Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó sau."

“Mmmm…!”

Mọi sự phản đối còn lại đều đã chết trên lưỡi của Takemichi. Động tác của Draken trở nên nhanh hơn và Takemichi đang rất cố gắng để theo kịp, nuốt xuống những hơi thở gấp gáp khi cảm thấy cao trào đang tiến rất gần.

“Draken…!” cậu hét lên.

"Takemitchy ... Takemitchy!"

Cả hai ngả vào nhau khi cùng nhau xuất ra. Chất màu trắng đặc, nhớp nháp trào ra trên tay họ, những dòng trắng đục trôi xuống dòng nước. Tinh dịch của Draken dính đầy trên tay Takemichi, cậu không thể tin được. Cơ thể cậu và Draken chùng xuống, hơi thở của họ gần như đồng bộ. Takemichi cảm thấy đôi chân của mình, không, toàn bộ cơ thể cậu bắt đầu run lên. Cảm giác trước đó dường như mạnh mẽ đến mức Takemichi tự hỏi liệu mình có chết chìm trong đó không. Tuy nhiên, đó có phải là một điều tồi tệ như vậy hay không? Rốt cuộc là Draken...

Mình biết mà. Takemitchy nhận ra, cắn môi dưới. Cảm giác này…

"Takemitchy?"

"Không đủ-"

"Ah? Ý mày là gì- ”

"Thế là chưa đủ!" Takemichi bắt đầu nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra trên đôi mắt và rơi xuống má trước khi cậu có thể ngăn chúng lại. “Vẫn chưa đủ, Drake! Tại sao? Tại sao tao lại muốn nhiều hơn nữa? Cảm xúc này là sao?!"

“Oi, oi, Takemitchy,” Draken cố gắng an ủi cậu. “Không sao đâu nếu mày cảm thấy bị dồn ép và choáng”

"Không phải vậy!" Takemichi hét lên trong nước mắt. “Tao muốn nhiều hơn ở mày, Draken! Cơ thể của mày, trái tim của mày, chỉ là một người bạn thôi đã không còn đủ nữa! Draken, tao thật sự rất muốn mày đến mức tao không biết phải làm thế nào nữa! Tao xin lỗi, xin đừng ghét bỏ tao…! ”

Sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nức nở của Takemichi. Sau đó Draken thở ra một hơi dài, đưa tay lên ôm lấy mặt Takemichi. Ngón tay cái của anh gạt đi vài giọt nước mắt trên má người đối diện.

“ Mày đúng là một đứa mít ướt mà, thiệt tình” anh nói.

Takemichi khịt mũi khó chịu, đảo mắt. “I-Im đi…”

“ Mày biết không Takemitchy, tao không mấy khi được tỏ tình,” anh bắt đầu nói, nâng Takemichi lên khỏi mặt nước. "Nhưng lời vừa nãy bằng cách nào đó đã khiến tao rung động rồi đấy"

"D-Draken-kun?"

Takemichi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ chặt Draken khi anh kéo cả hai lên khỏi mặt nước. Âm thanh của làn da ướt vỗ vào bê tông ngắn ngủi trước khi Draken thả mình xuống chiếc ghế dài gần đó với Takemichi đang nằm trên đùi anh. Anh mỉm cười với Takemichi, người cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Takemithchy mày thực sự biết cách bắt lấy trái tim một chàng trai phải không?"

"Hở? Ý mày là gì?"

"Tao đang nói là tao sẽ là của mày đó đồ ngốc."

"Chờ đã, cái gì ?!"

“Đừng 'đợi đã, cái gì' với tao! Đừng nghĩ rằng mày là người duy nhất cảm thấy sợ hãi khi tỏ tình ”

Takemichi chớp mắt, quay cuồng với những lời nói của Draken. " Mày đã...sợ hãi sao?"

“Tao sợ nhiều thứ hơn mày nghĩ rất nhiều, Takemitchy.” Draken tựa đầu vào vai Takemichi, giọng anh trầm xuống để chỉ Takemichi có thể nghe thấy. “Tao không muốn mất mày. Tao không muốn xen vào giữa mày và Hina, và cũng vô cùng sợ hãi khi nghĩ rằng mày có thể ghét tao. "

“Nhưng, tao đang chen giữa mày và Emma,” Takemichi phản đối.

"Emma và tao đã nói về điều này một thời gian trước rồi, bọn tao đã đồng ý đi theo con đường riêng của bản thân."

“Ồ…” Takemichi không nói nên lời. Cậu cảm thấy thật tệ vì đã quá vui mừng nhưng làm sao cậu có thể kiềm được? Draken không từ chối cậu, thậm chí anh còn đáp lại tình cảm này. Cậu còn hạnh phúc hơn những gì mà bản thân từng mơ ước. Takemichi nép vào vòng tay của Draken, không thể ngăn được nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt.

“Tao sẽ không bao giờ có thể ghét mày, Draken ”, cậu thì thầm với sự chắc chắn không chút nao núng.

Draken cười khẽ. “Ừ… Chắc là tao sẽ không phải lo lắng gì cả.”

“Chắc vậy,” Takemichi cười khúc khích.

“Vậy thì, sau khi xong chuyện với mấy thứ tình cảm ngu ngốc, ủy mị thì-” Takemichi hét lên một tiếng khó chịu khi cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt và nhầy nhụa đột nhiên tiến vào phía sau của mình. “ Giờ thì trở lại với món chính nào ~”

“Đợi đã, đợi đã, đợi đã! Draken, không thể được! ”

"Ah? Sao thế?"

"Không thể được! Nó sẽ không vừa đâu, nó chắc chắn sẽ không vừa! ”

Takemichi chỉ thẳng xuống cậu nhỏ của Draken vẫn đang dựng đứng đầy kiêu hãnh. Draken nở một nụ cười nham hiểm.

“Cố gắng lên, Ta-ke-mi-tchy ~”

"Hieeeee!"

Cậu chắc chắn nó sẽ không vừa, cậu khẳng định nó sẽ không vừa. Chỉ riêng những ngón tay của Draken đã khiến cậu cảm thấy mình bị kéo căng đến giới hạn rồi. Chúng miết theo viền ngoài của hậu huyệt màu hồng của cậu trước khi cẩn thận luồn vào bên trong. Takemichi bám chặt lấy Draken, cắn chặt môi dưới khi các ngón tay di chuyển ra vào trong cậu. Nó bắt đầu với một, một ngón tay từ từ được đẩy vào trong. Lúc đầu nó rất đau nhưng chỉ một chút sau cơn đau đó nhanh chóng bị cuốn đi bởi một dòng chảy của khoái cảm.

Cơ thể cậu không ngừng run rẩy khi một ngón tay khác được đưa vào bên trong. Sức nóng bùng phát trở lại, mọi thứ như bốc cháy kể cả mông cậu. Các khớp tay cọ xát vào vách tường mền mại, mở rộng cậu một cách nhẹ nhàng để thích ứng dần với một hình dạng mà chẳng bao lâu nữa sẽ là cậu nhỏ của Draken. Những tiếng động chói tai bắn phá màng nhĩ của Takemichi, những âm thanh rên rỉ và tiếng khóc của chính bản thân khiến cậu thật sự muốn chui vào một cái lỗ để trốn.

“Takemitchy. Tao nghĩ là mày đã gần như sẵn sàng ”, Draken ngay sau đó thì thầm vào tai anh. "Mày có cảm nhận được nó không? Hiện tại tao đang đưa ba ngón tay vào bên trong mày đó ? "

Takemichi thút thít đáp lại, khiến Draken cười nhẹ.

" Mày dễ thương quá đó Takemitchy. Ồ, đúng rồi, nó chắc là sẽ xung quanh ở đâu đó- ”

"H-Hả?"

“A… đây rồi!”

Takemichi hét lên một tiếng cao vút. Những ngón tay của Draken chạm vào một điểm khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu như phát điên, cậu gần như choáng váng vì cảm giác sung sướng bất ngờ, không rõ ràng này.

“Mẹ kiếp…!” Takemichi thở hắt ra, cảm thấy một chút nước dãi chảy xuống cằm. “D-Draken, nó là…?”

"À, đó là tuyến tiền liệt của mày." Cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của Draken nhưng Takemichi thì chắc chắn rằng anh đang nhếch mép. “Cảm giác thế nào? Cá là mày đang muốn phóng thích cậu nhỏ lắm đúng chứ ? "

“Mhm…!” Takemichi sốt sắng gật đầu.

“Tệ quá ~” Draken cất lên tiếng ngâm nga, đột nhiên bỏ ngón tay ra. "Takemitchy, mày không muốn ra từ đây sao?"

Anh đặt mông của Takemichi trên đầu cậu nhỏ của mình. Takemichi rùng mình khi cậu cảm thấy nó cọ xát vào lỗ nhỏ đang nới lỏng của mình, chuẩn bị tinh thần để tiến vào cậu ngay tại nơi đó. Cậu đặt tay lên vai Draken và ngắm nhìn thật tốt người lớn hơn đang tràn đầy dục vọng ôm lấy anh. Anh trông giống như muốn ăn tươi nuốt sống Takemichi, nhưng anh sẽ không bao giờ ép buộc nếu cậu hoàn toàn không muốn. Takemichi… thực sự yêu thích điều đó ở anh.

“Draken…” Takemichi nghiêng người về phía trước và áp môi mình vào Draken trong một nụ hôn ngọt ngào. "X-xin hãy nhẹ nhàng, làm ơn ... Đây là lần đầu tiên của tao."

"Ừm…"

Draken ôm chặt cậu như thể cậu đang nâng niu một thứ gì đó quý giá và trân quý. Takemichi nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng các cơ khi cậu nhỏ của Draken chạm vào hậu huyệt của cậu. Cậu cảm thấy nó căng ra khi người lớn hơn xâm nhập vào trong cậu và chiến đấu hết sức để không bị siết chặt. Takemichi nghe thấy Draken gầm gừ từ sâu trong cổ họng.

"Takemitchy chết tiệt, mày thực sự rất chặt đáy... Bộ mày đang cố gắng bẻ gãy đứa nhỏ của tao sao?"

Cậu không thể trả lời tốt, giọng nói của cậu  không thể phát ra được. Cậu bám lấy Draken, cố giữ cho nhịp thở ổn định là một công việc thật sự rất khó khăn. Cảm giác đau đớn này khác hẳn với khi chỉ có những ngón tay của Draken, cảm giác như đang bị chẻ làm đôi vậy, từ từ xé cậu thành hai.

“Takemitchy,” giọng nói của Draken ở ngay bên tai cậu, khàn khàn và gợi cảm. "Tao đã vào hết rồi. Tao có nên di chuyển không?"

“C-Chưa…!” Takemichi sợ hãi kêu lên. “Làm ơn, đợi đã…”

Draken đặt tay lên lưng giúp cậu cảm thấy ấm áp và yên tâm. “Ừ, tao sẽ không di chuyển cho đến khi mày sẵn sàng…”

Không mất nhiều thời gian để Takemichi củng cố lại tinh thần của mình. Khi cảm giác run rẩy, khó chịu đã giảm bớt, cậu thì thầm để ra hiệu cho Draken di chuyển, từ từ. Draken mê đắm cậu. Từng cú thúc của anh đều đặn, dồn dập vào trong Takemichi, người đang rên rỉ lớn tiếng, cong lưng và các ngón chân lại trong khoái cảm. Một điều gì đó mới mẻ ập đến trong anh: một cảm giác hạnh phúc hoang dại. Với mỗi cú thúc, Takemichi cảm thấy lòng tham đang đột ngột trỗi dậy trong cậu. Hông cậu bắt đầu tự nhún nhảy, đón nhận những cú vuốt ve mạnh mẽ của Draken với vẻ say mê khiến người lớn hơn cười toe toét.

“Có vẻ như mày đã quen với việc này rồi, Takemitchy,” anh gằn giọng. "Ai có thể nghĩ rằng cảnh mày cưỡi trên cậu nhỏ của tao lại ngon mắt đến thế chứ?"

“D-Draken… Mmm, ah!”

"Cảm giác thế nào, Takemitchy?"

“A-Thật tuyệt vời…!” Takemichi kêu lên. “Cảm giác, cảm giác thật sự rất tuyệt, Draken!”

“ Này, này thôi nào. Đừng la lớn vậy, Takemitchy, ”Draken cảnh cáo cậu. "Chúng ta vẫn đang ở một nơi công cộng đó hãy chú ý nào."

Takemichi nuốt nước bọt và nói lắp. "V-Vậy thì, mày có thể giữ cho tao im lặng được không?"

“Ồ. Tao rất vui lòng giúp mày hoàn thành nguyện vọng đó. "

Bàn tay anh dịu dàng ôm lấy sau đầu Takemichi, và đưa người đối diện vào một nụ hôn nồng nàn, ướt át khác khi những cú thúc của anh trở nên nhanh và thô bạo hơn. Tay còn lại của anh đặt chắc vào mông Takemichi, đánh thật mạnh và khiến Takemichi phải thắt lại bất cứ khi nào anh làm như vậy. Takemichi hiện tại là một mớ hỗn độn của những giọt nước mắt hạnh phúc và những tiếng rên rỉ ngây ngất không thể dừng lại. Cậu nhỏ của Draken đã đâm vào sâu bên trong cậu đến mức cậu có thể cảm nhận được nó trong bụng mình. Nó cảm giác có chút vô thực nhưng cũng như đang ở trên thiên đường cùng lúc đó.

“Chết tiệt, Takemitchy…” Draken đột nhiên thốt lên trên nụ hôn. "Tao sắp ra rồi…"

“Draken… t-tao cũng vậy! Tao sắp rồi ! ”

Trong khoái cảm tột độ Takemichi đã bắn ra trước, rải một dòng trắng đục khác lên ngực Draken. Tinh dịch nhớp nháp lăn dài trên khuôn ngực mạnh mẽ, nhưng Draken vẫn chưa xong. Anh lật Takemichi nằm ngửa trên băng ghế, nghiêng người về phía anh. Anh rút ra khỏi Takemichi và tay sờ soạng nắm lấy cậu nhỏ của bản thân, sục nó một cách tức giận. Lông mày anh cau lại và hít một hơi thật mạnh khi xuất tất cả lên mặt và ngực Takemichi, để phần còn lại chảy xuống đáy quần. Takemichi nặng nề thở dốc. Cậu cảm thấy nóng hơn trước khi gặp Draken nhưng đồng thời cũng hài lòng một cách khó hiểu.

“Xin lỗi về điều đó,” Draken lầm bầm, lấy một chiếc khăn hơi ẩm khi nó chạm vào da của Takemichi. "Tao không muốn ra bên trong mày, tránh khiến mày đau bụng sau lần đầu tiên."

Takemichi mặt đỏ bừng, nằm im để Draken lau người cho cậu. Mặt trời đã lặn xuống khi cuối cùng họ cũng quay trở lại nhà của Takemichi. Lần này Draken cõng cậu trên lưng, tay ôm lấy đùi Takemichi. Takemichi yên lặng, tựa đầu vào lưng Draken. Đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ và quay cuồng với những gì họ đã làm. Mông và phần dưới của cậu đau nhức, chân thì cảm thấy vô lực, nhưng một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ đè nặng lên ngực cậu.

"Draken."

"Hửm?"

"Bây giờ mày là của tao, phải không?"

“Tao đã nói là tao sẽ như vậy rồi mà. Mày có muốn phàn nàn về nó không? "

“Không…” Chàng trai tóc xoăn đỏ bừng, giấu mặt vào lưng Draken. "Ừm, sau này hãy chăm sóc tao, Draken."

Draken bật ra một tiếng cười nhẹ. "Ừ. Mày cũng vậy nha Takemichi. ”

----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro