3 - [R18] DraTake: When temptation knocks, Draken answers.
Title: When temptation knocks, Draken answers.
Tác giả: carriejack03
Link: https://archiveofourown.org/works/33188929
Warning: R18, Takemichi mặc váy, Blowjob.
Trans: Gấu
---------
Như mọi thứ sáu hàng tuần, Takemichi lại quanh quẩn ở cửa hàng xe đạp của Draken, nhìn Draken làm việc và đưa ra một vài nhận xét về chỗ này hay chỗ kia nhưng không bao giờ anh cảm thấy nó phiền phức cả. Draken không bận tâm đến sự hiện diện của Takemichi ở đây, anh rất vui khi thấy khuôn mặt quen thuộc luôn ở xung quanh, một người luôn giữ cho nơi này ngăn nắp và luôn mang đồ ăn nhẹ cho anh và Inupi mỗi khi họ có một ngày làm việc đặc biệt khó khăn. Takemichi có một nụ cười rất ngọt ngào, đôi mắt sáng như đại dương xanh và một tiếng cười gòn tan luôn làm Draken mềm lòng mỗi khi anh nghe thấy nó.
Nhưng có một sự thật khá gây mất tập trung về Takemichi.
Draken đã sống ở tại khu đèn đỏ cả đời, anh đã từng nhìn và nghe qua mọi kiểu khiêu dâm trên quả đất này, nhưng trong lần đầu tiên anh nhìn thấy Takemichi trong chiếc váy ngắn, anh đã suýt ngã khỏi chiếc xe đạp và chết vì đau tim. Không phải vì Takemichi trông kỳ lạ hay gì cả, chỉ là Draken khó có thể che giấu sự cương cứng đến đau nhức của mình và khao khát muốn được cho ai kia biết về nó.
“Em không thể ăn mặc như thế này ở ngoài kia, dù sao em cũng không muốn có những tin đồn khó chịu về mình.” Takemichi nói, không để ý đến việc Draken đang cố nhích chân ra sao. “Nhưng ở đây sẽ không ai nói gì với anh và Inupi hết! Anh có thấy phiền không…?"
Draken liếc nhìn Inupi, người đang ở trong tình trạng không khác gì anh. Chấp nhận sẽ là điều ngu xuẩn đối với cả hai người, họ sẽ không thể hoàn thành công việc gì cả khi mắt họ cứ dõi theo cặp đùi trắng nõn của Takemichi, làn da màu kem đó trông thật mềm mại và ngon lành, nó như đang sẵn sàng được để được điểm thêm vài dấu đỏ.
Đáng buồn thay, cả hai đều không thể từ chối Takemichi bất cứ điều gì.
Vì vậy Takemichi ngày càng trở nên táo bạo hơn với vẻ ngoài của mình, sự tự tin ngày càng lớn và sự ham muốn của Draken cũng đang đạt đến một tầm cao mới. Anh thậm chí còn phải trừng mắt về phía một vài khách hàng đang nhìn Takemichi với sự quan tâm quá mức cho phép. Nhưng Draken không thể nói với Takemichi bất cứ điều gì, anh sẽ không bắt cậu ngừng mặc thứ mà cậu thấy yêu thích một cách rõ ràng nhưng phải giữ chúng như một bí mật.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Draken không đau khổ. Tất cả những gì anh ấy có thể làm là đổ lỗi cho cái hoocmon tuổi teen của mình.
"Em đã để cà phê đá của anh trên bàn rồi đó!" Takemichi nói với Draken trong khi cậu đang lật qua một trong những quyển tạp chí xe đạp của anh một cách uể oải, chân cậu gác trên chiếc ghế dài của Draken, ngả lưng trên một trong những chiếc đệm mềm. Draken đã gần như mất đi một ngón tay tận ba lần khi Takemichi di chuyển, để lộ nhiều hơn đôi chân xinh đẹp của mình trước đôi mắt thèm khát của anh ta.
Chiếc váy cậu mặc hôm nay là loại vải nhẹ, màu đen với họa tiết hình tam giác ở bên cạnh. Mitsuya đã may nó cho cậu, Takemichi đã để lộ việc này cho Draken với một biểu cảm ngại ngùng. Draken không biết mình nên tức giận hay ghen tị với Mitsuya, người đã được chạm vào Takemichi một cách quang minh chính đại mà không bị nhìn giống một kẻ biến thái.
Nhưng Draken đã quá mất tập trung bởi những chiếc thắt lưng chết tiệt được buộc quanh đùi Takemichi để chú ý đến bất cứ thứ gì khác. Chúng làm bằng da đen đắt tiền với một trái tim bằng sắt nhỏ ở giữa giúp giữ chúng kết nối với nhau. Draken khá chắc rằng Inupi có liên quan gì đó với chúng, việc tên đó thả lại cho anh một vẻ mặt tự mãn trước khi rời đi là đủ hiểu rồi, nhưng bây giờ Draken không có thời gian để đi xử tên đồng nghiệp chết bầm của mình, không thể nào khi nhìn thấy hình ảnh đầy tội lỗi của một Takemichi mang vẻ mặt vô hại trên ghế của anh. Anh sẽ tẩn tên Inupi đó sau.
"Draken? Anh có nghe em nói không đấy?" Takemichi lớn giọng một chút, kéo Draken ra khỏi suy nghĩ của mình.
"Hửm? À... Ừ, cảm ơn Takemitchy." Draken lấy khăn lau tay, quyết định nghỉ làm trong ngày hôm nay. Dù sao thì anh cũng không thể hoàn thành được việc gì và anh thực sự muốn giữ lại các ngón tay của mình.
Dầu xe dính vào đồng phục và bím tóc của anh, chúng vương khắp nơi, Draken không thể đợi để được thay đồ, nhưng đôi mắt vẫn tiếp tục hướng về chiếc ghế dài, một lực vô hình nào đó đang kêu gọi anh. Hoặc có thể đó chỉ là do cơn nắng cực đang làm trò.
Takemichi đang ngâm nga một bài hát dưới hơi thở của mình, chân của cậu bắt chéo lại, cùng lúc đó cũng di chuyển bàn chân của mình theo nhịp điệu. Nếu Draken đủ tập trung, anh sẽ có thể nhìn thấy loại đồ lót mà cậu đang mặc. Điều đó còn nguy hiểm hơn.
Vội vàng quay lưng lại, Draken đi đến bồn rửa nhỏ trong cửa hàng của mình và tức giận cọ rửa tay. Draken chà xát làn da của mình cho đến khi nó đỏ lên và nghiến chặt răng, không muốn gì hơn là nhấn chìm chúng trong làn da trắng nõn đã kêu gọi anh suốt cả ngày.
"Draken, anh đang đóng cửa à? Có cần giúp gì không?" Draken quay lại đủ để thấy Takemichi đã vứt tạp chí lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh mình, chân không bắt chéo nữa mà đang dang rộng đủ để ai đó - như chính Draken chẳng hạng - chui vào giữa chúng.
Sau đó, có một thứ gì đó sượt qua trong đầu anh.
Takemichi im lặng nhìn anh khi Draken bước tới và dừng lại trước mặt cậu, vẻ mặt u ám như thể đang muốn đấm một cái gì đó.
Takemichi nở một nụ cười lo lắng với Draken và cậu nhấc khuỷu tay lên xoa nhẹ cổ anh. "Draken...? Anh có sao không?"
Draken chặn Takemichi lại bằng cách tựa một cánh tay vào đầu Takemichi trong khi ấn một đầu gối vào giữa hai chân cậy. Lưng của Draken cong về phía trước, giống như một kẻ săn mồi đang sẵn sàng vồ lấy con mồi. Anh bao phủ toàn bộ phía trên Takemichi, khiến chàng trai nhỏ hơn không có cơ hội trốn thoát. Nếu trước đó quần của Draken cảm thấy không thể chật hơn được nữa thì bây giờ nó như đã sẵn sàng để phát nổ vậy.
"Em cố tình làm điều này?" Giọng của Draken phát ra khàn khàn và trầm đục hơn anh dự định, nhưng với cảnh tượng hấp dẫn trước mặt thì anh không thể không bị ảnh hưởng được.
"Cố tình làm gì cơ chứ ?" Takemichi nhích người một chút và Draken chợt nhận ra hai cúc áo sơ mi của cậu đã được cởi ra từ lúc nào, để lộ xương quai xanh quyến rũ trước đôi mắt thèm thuồng của anh. Takemichi đã thực sự đang cầu xin để được chiếm lấy.
Và Draken cũng không ngốc đến vậy, anh đã nhìn thấy tia hứng thú lấp lánh trong ánh nhìn của Takemichi.
"Takemitchy ... Em rất tệ trong việc quyến rũ." Draken thì thầm, nghiêng đầu sang một bên. Bây giờ khuôn mặt của họ gần nhau đến mức không thể tin được, Draken có thể đếm được Takemichi có bao nhiêu lông mi và tàn nhang, nhưng đôi môi tội lỗi đó khiến anh không thể phân biệt được bất cứ thứ gì khác.
"Em không nghĩ vậy." Takemichi móc hai chân của mình quanh hông Draken và buộc hai người dính sát vào nhau. Draken rên rỉ trong hơi thở. Nếu trước đó anh không nứng thì chắc chắn bây giờ cũng phải cứng lên mất.
Takemichi chớp mắt và ánh mắt cậu nhìn xuống giữa hai chân họ. “...Anh giấu súng ở đó sao? Nó không thể lớn đến như thế này được… ”
Draken cười phá lên. "Cảm ơn vì lời khen của em."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Takemichi khi cậu nhìn chằm chằm vào Draken với đôi mắt nóng bỏng, chân siết chặt lấy eo Draken, đóng chặt vào người anh như một cái khóa, nhốt anh lại ở đó. Mà Draken cũng chẳng có ý định trốn thoát.
Với điều này, chút liêm sỉ cuối cùng của Draken đã bay ra khỏi cửa sổ.
Draken nắm lấy cằm Takemichi và ngửa nó lên, ngoáy cổ cho đến khi mắt họ chạm nhau. Có rất nhiều điều Draken muốn nói, rất nhiều câu trả lời mà anh muốn Takemichi đưa ra, nhưng thay vì nói, Draken lại khóa môi mình bằng miệng Takemichi, cắt đứt hơi thở của cậu chỉ trong một khoảnh khắc.
Một nụ hôn mang theo đam mê cháy bỏng và thèm khát tột cùng. Takemichi bám lấy Draken như thể anh là hy vọng duy nhất, là tia sáng hướng tới sự cứu rỗi của cậu. Draken nhận thấy rằng cậu có vị rất ngọt, có lẽ vì tất cả những viên kẹo mà cậu thích ngậm khi đang đọc sách và cả Draken hay Inupi đều không có ý định nói với Takemichi rằng chúng ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của cậu. Nó trên cả tuyệt vời và Draken nếm bao nhiêu cũng không đủ.
Chiếc lưỡi tham lam của anh luồn vào giữa hai hàm răng của Takemichi, chạm vào mọi góc độ mà anh có thể chạm tới để đốt cháy mọi suy nghĩ trong tâm trí anh. Takemichi phát ra một âm thanh nho nhỏ bị bóp nghẹt từ phía sau cổ họng, nhưng thay vì đẩy Draken ra, hai cánh tay lại vòng qua cổ anh, khiến người cao hơn không ngừng lại gần cho đến khi miệng họ bắt đầu đau vì ma sát.
Cho tới khi đã sắp tắt thở, cả hai đồng thời kéo ra, một sợi chỉ bạc nối hai đôi môi lại với nhau. Đôi mắt của Takemichi long lanh với những giọt nước mắt, đôi môi hồng thuận và sưng húp, đôi má ửng đỏ ngon miệng. Draken xoa ngón tay cái của mình lên môi dưới của Takemichi, bôi nước bọt của họ lên đó giống như là một lớp son bóng.
Takemichi quay đầu sang một bên và hôn vào lòng bàn tay Draken, lưỡi cậu gom lấy những giọt mồ hôi đã đọng lại ở đó và nuốt chúng, trong khi Takemichi nhìn chằm chằm vào Draken qua đôi mắt khép hờ.
Đầu óc Draken quay cuồng với ý nghĩ chiếc lưỡi đó có thể làm gì với những bộ phận khác trên cơ thể anh, nhưng anh cũng nhanh chóng thoát khỏi nó. Dù cho anh có muốn Takemichi quỳ gối vì mình bao nhiêu thì hôm nay là đến lượt anh. Anh vẫn nên để lại cảm giác từ đầu lưỡi của Takemichi cho sau này.
“Takemitchy…” Một tiếng gầm gừ xé toạc cổ họng Draken khi anh cố tình rút tay ra khỏi miệng nhỏ tội lỗi của Takemichi. Chết tiệt ai mà biết cậu lại làm tốt đến mức này chứ.
"Draken." Takemichi khẽ mỉm cười với Draken, ngón tay luồn sâu vào tóc Draken để làm rối bím tóc của anh. Draken cũng không quan tâm lắm, Takemichi có thể kéo nó bao nhiêu tùy thích và anh sẽ không bao giờ tức giận.
Hít sâu một hơi, Draken đặt tay lên đầu gối Takemichi và vắt chéo chân cậu ra khỏi eo anh. Takemichi phát ra một tiếng kêu khó chịu nhưng Draken đã nhanh chóng bịt miệng cậu lại bằng một nụ hôn nhẹ nhàng trên đôi môi căng mọng.
Đôi bàn tay rộng của anh lang thang trên chân Takemichi cho đến khi chúng tìm thấy đùi cậu. Draken hít vào thật mạnh khi anh chạm vào những chiếc thắt lưng da đang bọc quanh chúng, bóp vào da thịt mềm mại và để lại trên đó những vết đỏ. Những ngón tay khô ráp đắm chìm trong làn da non nớt. Anh gần như rên rỉ thành tiếng khi cảm nhận được Takemichi mềm mại đến như thế nào.
Draken dùng sức để kéo chân Takemichi ra xa hơn trước khi anh bình tĩnh khuỵu gối xuống. Takemichi nhìn anh ta với đôi mắt long lanh, tay vẫn vuốt tóc Draken khi anh quan sát khung cảnh thú vị giữa hai đùi cậu.
Những ngón tay của Draken vuốt ve làn da của Takemichi và không bỏ lỡ cái cách mà cậu rùng mình dưới những cái chạm nhẹ đó. Anh nắm lấy chiếc váy giữa các ngón tay và xoa ngón tay cái lên lớp vải trong suốt đắt tiền trước khi nâng nó lên để xem kỹ thứ ẩn dưới nó.
"Mẹ kiếp! " Draken không thể che giấu nụ cười của mình ngay cả khi anh muốn. "Em thực sự đã cố gắng hết sức với điều này, hửm ?"
“I-Im đi…” Takemichi lúng túng lầm bầm và điều duy nhất ngăn cậu khép chân lại là việc Draken đang ở giữa chúng.
“Sao em lại tỏ vẻ ngại ngùng thế này? Người quyết định mặc chiếc quần lót dễ thương này là em không phải sao ~ ”. Draken cười khúc khích, dùng ngón tay trêu chọc sợi dây quần lót của Takemichi. Chúng có màu hồng đáng yêu, hoàn toàn phù hợp với màu đỏ trên má Takemichi. Draken chắc chắn rằng nó vô cùng vừa vặn với Takemichi, nhưng chiếc lều nhỏ phía trước đang làm chúng biến dạng nên Draken không thể nhìn thấy điều đó.
Mà anh cũng chẳng bận tâm quá nhiều về nó.
Draken nắm chặt lấy đùi cậu để đảm bảo Takemichi sẽ không chạy thoát, sau đó anh cúi đầu về phía trước để ấn những nụ hôn nhỏ lên lớp vải mỏng. Takemichi thở hổn hển, vết ửng đỏ trên mặt kéo dài đến tận cổ khi những cơn rùng mình của sự sung sướng chạy dọc sống lưng. Cậu trông thật nhỏ bé trong tay Draken, tưởng như anh có thể dễ dàng đánh gãy cậu, nhưng Draken không muốn gì hơn là tôn thờ cậu cho đến hơi thở cuối cùng.
Lưỡi anh đu đưa giữa môi trước khi anh liếm một đường dài trên đầu khấc của Takemichi. Draken nếm thử vị mặn chát thấm đẫm qua chiếc quần lót của cậu và cảm thấy miệng mình cong lên thành một nụ cười nhếch khi nghe thấy tiếng rên rỉ lớn phát ra từ cậu.
“Draken…” Ngón tay Takemichi siết chặt bím tóc của anh. “ Làm ơn… ”
Draken ngước mắt lên, một tia trêu chọc bùng cháy bên trong chúng. “Làm ơn gì cơ? Em đã có được niềm vui mà em muốn và bây giờ anh không thể có của anh sao? Điều đó không công bằng, Takemitchy. ”
Takemichi lại rên rỉ, nghe như một chú cún đang giận dỗi. Thật sự là rất đáng yêu, nếu không phải do Draken đã bỏ đói bản thân quá lâu, thì có lẽ anh đã rơi vào cám dỗ và trêu chọc Takemichi cho đến khi cậu khóc lóc xin tha.
Lần sau vậy.
Không để mất thêm giây nào, Draken kéo quần lót của Takemichi xuống và tham lam nuốt trọn cậu nhỏ của cậu. Anh nghe thấy Takemichi thốt lên một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, nhưng người lớn hơn quá bận rộn để suy nghĩ về thực tế rằng cuối cùng anh đã có thể nếm Takemichi thay vì chú ý đến bất cứ điều gì khác.
Takemichi có một bé con rất dễ thương, Draken chưa nhìn thấy nhiều thứ này ở gần như vậy, nhưng anh chắc chắn rằng không có cậu nhỏ nào có màu hồng và làn da mịn màng như này. Draken cũng nhận thấy Takemichi dường như không có bất kỳ sợi lông nào xung quanh và cố gắng không hỏi liệu đó có phải là do chúng chưa mọc hay do Takemichi đã dành thời gian để cạo sạch chúng.
Anh di chuyển lưỡi của mình quanh đầu khấc, hút lấy những giọt chất lỏng trắng đục đang thoát ra khỏi đầu lưỡi và cảm nhận một chút hương vị của những gì sắp xảy đến. Draken phát hiện ra chúng không ngon lắm, nhưng vì đó là của Takemichi nên anh sẵn sàng tiếp nhận ngoại lệ này.
“D-Draken… chết tiệt… cảm giác thật tuyệt…!” Takemichi thút thít, đôi mắt rơm rớm nước mắt. Đầu cậu nghiêng sang một bên để lộ cần cổ trắng mềm không tỳ vết của cậu. Draken muốn gặm cắn trên đó cho đến khi màu kem ngọt ngào kia không còn nữa.
Cảm thấy cậu nhỏ của Takemichi co giật trong miệng, Draken chú ý trở lại việc đang dang dở. Anh di chuyển đầu lên xuống và thả lỏng hàm hết mức để không thể sượt qua làn da nhạy cảm. Anh đã không làm điều này trong một thời gian, nhưng với những tiếng rên rỉ lớn mà Takemichi đang phát ra, có vẻ như Draken vẫn chưa lụt nghề.
“Draken… nhanh, làm ơn… gần đến nơi rồi…!” Takemichi đang đạt đến đỉnh điểm của mình khá nhanh, nhưng Draken thậm chí không thể trêu chọc cậu về điều đó. Anh cảm thấy bản thân cũng sắp sửa cao trào dưới lớp đồng phục dù cho cậu chưa làm gì, anh thực sự không có tư cách để nói bất cứ điều gì cả.
Lưỡi Draken cuốn lấy mặt dưới của cậu nhỏ của Takemichi, di chuyển trên chiều dài nóng bỏng một cách vừa phải khiến Takemichi không thể giữ vững bản thân được nữa.
Móng tay của cậu cứa vào da đầu Draken một cách đau đớn, ngay chỗ hình xăm của anh và phát ra một tiếng rên lớn rồi phóng thích xuống cổ họng Draken. Takemichi ngửa đầu ra sau, hai chân khép lại quanh vai Draken khi cơ thể rung lên vì cơn cực khoái mạnh mẽ đang xâm chiếm.
Draken nuốt nước bọt một cách thèm thuồng, anh phớt lờ phản xạ bịt miệng và vị đắng nơi đầu lưỡi của mình, thay vào đó anh chỉ kiên nhẫn đợi Takemichi. Người nhỏ hơn chỉ mất vài giây trước khi trở nên mềm nhũn, giống như một con rối bị cắt dây, và cậu ngã ngửa trên chiếc ghế dài với một tiếng huỵch nhỏ .
Takemichi hít một hơi thật sâu, cơ thể cậu vẫn còn đang run rẩy trong ánh sáng rực rỡ và làn da cậu ửng hồng từ đầu đến chân một cách ngon lành. Đôi mắt Draken trở nên nặng trĩu vì dục vọng khi anh nhìn chằm chằm vào Takemichi, quần lót của cậu bị kéo xuống nửa đùi và váy thì được vén lên để lộ cậu nhỏ mệt mỏi đang nằm giữa hai chân.
Takemichi trông giống như một cô gái xinh đẹp mới được âu yếm và yêu thương .
Draken đẩy người lên và kéo quần xuống bằng những động tác vội vàng. Anh nắm lấy vật đanh cương cứng đến đau nhức của mình và sục nó một cách thô bạo. Ánh mắt anh cứ chuyển động trên xuống từ những vết bầm tím nhỏ trên đùi Takemichi đến khuôn mặt cậu, mùi tình dục khiến đầu óc anh choáng váng vì thèm muốn.
Sự tỉnh táo trở lại trong mắt Takemichi khi cậu nhìn chằm chằm vào Draken đang tự xử mình trên người anh. “Draken…” Giọng cậu khàn khàn, nhưng Draken có thể nghe thấy một nốt nhạc dụ hoặc trong lời nói của cậu. “Sau đó… hãy để em nếm thử… làm ơn?”
Điều đó đã làm được.
Với một tiếng rên rỉ, Draken xuất trên đùi và thắt lưng của Takemichi. Một số trong chúng bắn lên luôn cả chiếc váy đắt tiền, nhưng Draken đã định mua cho Takemichi rất nhiều cái khác, nên nó sẽ được bỏ qua. Hoặc có thể anh có thể hối lộ Mitsuya để làm một thứ hoàn toàn phù hợp với sở thích của mình, Draken có rất nhiều thời gian để suy nghĩ về mấy điều đó.
Kiệt sức, Draken áp người vào chiếc ghế dài và hít thở sâu, mắt không rời khuôn mặt Takemichi.
"Chà kế hoạch dụ dỗ của em đã thành công rồi." Draken nhếch mép cười và nhìn khuôn mặt của Takemichi càng rực rỡ hơn.
“Em chỉ… muốn anh chú ý đến em…” Takemichi lầm bầm, giấu mặt vào tấm đệm êm ái. "Nhưng sau đó em thực sự bắt đầu thích mặc như thế này."
“Ồ tin anh đi, anh thích nó. Thích chết đi được ”. Draken áp môi mình vào vầng trán đẫm mồ hôi của Takemichi và cúi đầu trìu mến. "Đừng ngại phá banh cái tài khoản của anh."
Takemichi rên rỉ, nhưng quay đầu lại đủ để trao cho Draken một nụ hôn nhỏ trên miệng trước khi cậu úp mặt vào cổ Draken. Ồ, điều đó không tốt chút nào. Draken có thể cảm thấy cậu nhỏ của mình đang hứng lên một lần nữa.
Chà, Takemichi đã nói rằng em ấy muốn nếm thử anh phải không nào?
Khi Draken sẵn sàng ôm lấy Takemichi một lần nữa, một phần nhỏ trong tâm trí anh hy vọng anh đã nhớ đóng cửa cửa hàng.
(Anh ấy đã không nhớ.)
.
.
.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro