6 - MiTakeMit : I want to make a skirt for you

Title: I want to make a skirt for you

Tác giả: carriejack03

Link: https://archiveofourown.org/works/32626102

Warning: MiTake, MitTake, có chút AllTake, hài :D

Trans: Gấu

------

Người bạn mới của Mikey thật kỳ lạ.

Mitsuya không biết Mikey tìm thấy gì ở Takemichi, nhưng anh đang bắt đầu thấy hối hận khi nói với người bạn cũ của mình "hãy làm quen với những người mới". Takemichi là một chàng trai nhỏ bé với mái tóc xoăn mềm của màu vàng xấu xí nhất mà Mitsuya từng thấy, nhưng ít nhất chúng có vẻ mềm mại và được chăm sóc đúng cách. Takemichi cũng có một vấn đề nhỏ là chạy theo từng nắm đấm mà cậu ta nhìn thấy, điều này khiến cậu luôn bị bao phủ bởi những vết bầm xanh và vàng từ đầu đến chân. Mitsuya không thể tin được câu chuyện Mikey và Takemichi gặp nhau lần đầu như thế nào, nó có vẻ như nhảm nhí cho đến khi Mitsuya tận mắt chứng kiến ​​cảnh Takemichi bị đánh bởi một số tên côn đồ mà Mitsuya phải chạy tới giải cứu.

Nhưng Mikey vẫn coi cậu như một người bạn, Takemichi là người đáng tin cậy và đầy can đảm, vì vậy Mitsuya miễn cưỡng nhận người tóc vàng vào đội của mình khi Mikey ra lệnh cho anh.

Và sau đó là cái váy.

Mitsuya gần như không nhận ra nó vào lần đầu tiên Takemichi mặc nó vào. Anh đang bận rộn cố gắng để không ngủ quên khi Mikey phát ra một tiếng động kỳ lạ, giống như một con voi bị siết cổ trong sa mạc cô đơn. Mitsuya ngước mắt lên và nhận thấy Mikey trông hoàn toàn bị sốc và sẵn sàng khuỵu gối khi nhìn thấy Takemichi.

Sự bối rối của Mitsuya sớm được giải thích khi anh nhận ra chiếc váy đen đang ôm lấy vòng eo khá nhỏ và dài tới đầu gối của cậu nhóc tóc vàng. Và chết tiệt, Mitsuya nguyền rủa trong tâm trí, cậu ấy cũng có một cặp tất đùi cao quấn quanh đôi chân trắng mịn của mình.

Giờ thì anh đã có lời giải thích cho biểu hiện ngớ người của Mikey.

"Takemitchy..." Mikey nhìn Takemichi từ trên xuống dưới làm cho cậu nhóc trở nên lo lắng. "Váy đẹp lắm."

Takemichi chớp mắt trước khi mỉm cười với Mikey, xoay người. "Cảm ơn! Nó cho cảm giác rất nhẹ thoải mái! "

Đó là thời điểm Mitsuya nhìn thấy Manjirou Sano, Mikey bất khả chiến bại, va vào con đũy tình yêu lần đầu tiên. Takemichi có thể yêu cầu có cả thế giới và Mikey sẽ đưa nó cho cậu trong tích tắc. Mitsuya không biết phải làm gì với thông tin này.

Tất cả các thành viên của Toman đều quyết định giả vờ như không có gì xảy ra. Việc tổng trưởng của họ để mắt đến một anh chàng mới quen thích mặc đồ nữ tính là chuyện bình thường.

Không ai muốn đối phó với cơn đau đầu của Mikey trong tình yêu.

(Trên thực tế, một số thành viên đã cười nhạo Takemichi, nhưng ánh mắt mà Mikey dành cho họ và cú đánh sau đó khiến cả chân của Mitsuya run lên vì sợ.)

Nhưng sau đó Mitsuya thấy mình có vấn đề.

Kể từ hôm đó, Takemichi bắt đầu mặc váy thường xuyên hơn và Mitsuya cảm thấy ngón tay mình giật giật mỗi khi nhìn thấy tấm vải đen bay phấp phới trước mắt mình.

Đó là thứ gì đó được sinh ra từ sâu bên trong anh, một sự thôi thúc mà anh đã không cảm thấy trong nhiều năm kể từ khi anh bắt đầu may quần áo cho các em gái của mình, một cảm giác vẫy gọi tay anh phải di chuyển, để tạo ra gì đó .

Mitsuya muốn may váy cho Takemichi.

Đúng vậy, màu đen là một màu trung tính, nhưng Mitsuya chắc rằng Takemichi cũng trông rất tuyệt với các màu khác. Có rất nhiều thứ anh có thể chọn, có thể là màu xanh để phù hợp với đôi mắt của cậu ấy? Hay một màu đỏ tươi sẽ thu hút sự chú ý của mọi người? Mitsuya nên đi theo mẫu trang trí nào nhỉ? Một bông hoa? Hoặc có lẽ anh ta nên chọn một cái gì đó táo bạo hơn, như hình tam giác hoặc hình vuông?

Mitsuya đã dành nhiều thời gian hơn những gì anh ấy muốn thừa nhận để suy nghĩ về nó, phác thảo tất cả các ý tưởng của mình trên sách học, cắn nát bút chì vì anh ấy luôn tìm thấy một lỗ hổng trong ý tưởng của mình. Càng nghĩ về nó đầu anh càng đau, nhưng anh không thể ngăn tâm trí và tay mình hoạt động.

Sau đó, ý tưởng đó ập đến với anh.

Và, không ai ngạc nhiên, tất cả là lỗi của Baji.

.

.

.

Takemichi đã một lần nữa mặc váy đến buổi họp mặt của Toman. Mọi người đã quen với nó đến nỗi không còn ai để mắt đến nữa. Tất nhiên, ngoại trừ Mikey, người không thể rời mắt khỏi Takemichi. Nhưng đó cũng đã trở thành một cảnh tượng bình thường.

Tuy nhiên, không ai tính đến Baji.

"Nè, Takemichi!" Giọng nói đanh thép của hắn vang lên trong sân họp, đủ lớn để làm cho một số người quay đầu. "Tao có một câu hỏi cho mày."

Takemichi ngước mắt lên và chớp mắt, một vòng xoáy sợ hãi sáng lên trong mắt cậu. Người nhỏ hơn vẫn chưa quên cú đấm mà Baji đã giáng vào cậu mà rõ ràng là không vì lý do gì cả.

"Uhm... vâng? Tao có thể giúp gì cho mày, Baji-san? " Takemichi căng thẳng nhấc chân, răng tìm đến làn da mềm mại trên đôi môi nhỏ. Mitsuya không hề bỏ lỡ cách mà ánh mắt của Baji lướt xuống đùi Takemichi.

Nhưng không có gì có thể chuẩn bị cho Mitsuya cho cái địa ngục mà Baji sẽ tung ra trên trái đất vài giây sau đó.

"Tao muốn biết... mày có mặc quần đùi bên dưới không? Hay thứ gì đó còn đẹp hơn? " Baji chỉ vào váy của Takemichi, môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười toe toét. Một vài cái đầu hướng về phía Baji và Takemichi, tất cả đều im lặng nhưng rõ ràng là họ đang lắng nghe.

Mitsuya cảm thấy mồ hôi lạnh đổ xuống lưng trước ánh mắt quan tâm, tối tăm của Mikey đang hướng về họ.

"Uhm..." Sức nóng bừng lên trên má Takemichi, luôn luôn không để ý đến sự chú ý hướng vào mình. "Tao không... mặc quần đùi... Tao đoán là quần lót? Chúng cho cảm giác dễ chịu hơn với một chiếc váy ".

Mitsuya thấy nhiều đứa con trai xung quanh mình vừa hóa sói khi nghe Takemichi lẩm bẩm những lời đó. Họ trông có vẻ đói và đó là miếng thịt ngon nhất trước mặt họ với dấu hiệu "hãy ăn tươi nuốt sống tôi" trên đầu. Mikey có vẻ như đã sẵn sàng để xây một bàn thờ cho các vị thần và cảm ơn họ mãi mãi trước khi tóm lấy Takemichi và chạy khỏi nó.

Mitsuya khẽ cầu nguyện cho Takemichi, phớt lờ cơn nóng kỳ lạ đang hình thành trong dạ dày của chính mình trước những hình ảnh đột ngột xẹt qua trong não anh.

Nhưng nụ cười của Baji ngày càng rộng hơn, những chiếc răng nanh tỏa sáng dưới ánh nắng khi ánh mắt anh trở nên nặng nề và nóng bỏng hơn.

"Tao có thể xem qua được không?"

Nếu Mitsuya ném một đồng xu, âm thanh của nó sẽ được vang cho tới hàng dặm với cái sự im lặng đang bao trùm lên họ. Không ai dám thở mạnh, mắt nhìn chằm chằm vào màn biểu diễn trước mặt. Mitsuya nhìn bằng khóe mắt Draken đang tóm lấy Mikey để tránh anh ta dùng chân đập vào mặt Baji.

"Ồ!" Takemichi cười khúc khích và nắm lấy gấu váy giữa hai ngón tay, không để ý đến sự im lặng bất thường xung quanh họ. "Được chứ!"

Sinh ra với tất cả sự vô tư trên đời, Takemichi không nhận ra những nguy hiểm xung quanh mình và vén váy lên.

Mitsuya tròn mắt khi nhìn thấy chiếc quần lót đẹp nhất mà anh từng thấy. Chúng có màu hồng nhạt với những bông cúc trên khắp chúng, nó giống như của trẻ con nhưng chúng vừa khít với Takemichi một cách hoàn hảo như một lớp da khác vậy.

Đó là thời điểm Mitsuya tìm thấy nguồn cảm hứng của mình.

Và sau đó anh ta mất hai giây để nhận thấy sự hỗn loạn xung quanh mình. Mikey trông đã sẵn sàng để lấy máu Baji và sau đó cảm ơn hắn ta vì cảnh tượng tuyệt vời. Draken đang gặp khó khăn trong việc kiềm chế Mikey, nhưng Mitsuya nhìn thấy một lớp bụi màu hồng bám trên tai tên đó. Cặp song sinh bất động như những bức tượng sẵn sàng vỡ vụn bất cứ lúc nào. Hakkai đã sẵn sàng cho lễ tang của chính mình, có lẽ Mitsuya nên bắt đầu chuẩn bị bài phát biểu của mình vì linh hồn của anh thằng này vừa rời khỏi thể xác rồi.

Lần đầu tiên trong đời Baji không nói nên lời. Miệng anh há hốc và có vẻ như anh không thể rời mắt khỏi chiếc quần lót xinh xắn của Takemichi. Hắn chỉ thoát ra khỏi nó khi Takemichi kéo váy của cậu xuống một lần nữa.

"Hy vọng tao đã thỏa mãn sự tò mò của mày." Takemichi bật cười như thể cậu không có vừa đùa giỡn với hàng trăm kích thích tố của mấy thằng con trai chỉ bằng một cái búng tay.

"Chà..." Baji liếm môi, ngón tay co giật ở hai bên. "Thực ra, nếu mày muốn thỏa mãn tao, mày có thể để tao chạm vào cái khác như-"

" Baji ."

Mọi người giật bắn mình khi nghe thấy tiếng gầm gừ của Mikey. Draken cuối cùng đã mất đi sự kìm hãm của bản thân với tổng trưởng và Mikey đang lao đến như một con quỷ về phía Baji, toàn bộ khí chất của tên này hét lên sự chết chóc.

Ôi chết thật, không có ai ngăn cản tên này bây giờ hết.

Mitsuya ngay lập tức nhảy lên và nắm lấy vai Takemichi trước khi mọi thứ trở nên đẫm máu trước mặt cậu.

"Takemichi, tao có việc cho mày, đi thôi."

"Uh? Ồ, vâng, tất nhiên rồi đội trưởng...? " Biểu cảm của Takemichi rất dễ thương, giống như một chú mèo con mới sinh chưa hiểu gì về thế giới xung quanh. Nhưng Mitsuya không thể đánh giá cao nó ngay bây giờ, tâm trí của anh ấy đang làm việc cho dự án quần áo tiếp theo của mình trong khi bỏ qua những âm thanh của trận chiến phía sau anh ấy.

"Takemichi... Tao có thể lấy số đo của mày không?"

"Uh?"

Tuần sau đó, Mitsuya đưa cho Takemichi chiếc váy mới màu hồng nhạt với họa tiết hoa trên đó. Chất liệu vải mềm mại nhưng chắc chắn và Mitsuya đã chú ý rất nhiều đến khóa kéo để đảm bảo nó sẽ luôn cố định. Mitsuya khá tự hào về công việc của mình.

"Cho mày đó."

Nụ cười mà Takemichi dành cho anh thật chói mắt. "Cảm ơn đội trưởng!"

Khi mặc nó đến buổi gặp mặt Toman tiếp theo, Mitsuya chắc chắn Mikey sẽ nhảy vào Takemichi ngay lập tức. Và tên đó không phải là người duy nhất, bởi những cái nhìn đói khát xung quanh cậu.

Chà, Takemichi thực sự trông rất đẹp trong bộ váy mới, Mitsuya thực sự không thể trách họ được.

Những ngón tay của anh đã rất ngứa cho dự án tiếp theo của mình. Và anh đã có sẵn một thiết kế trong tâm trí rồi.

.

.

.

Link: https://twitter.com/yusani_9/status/1439515554260258816?s=20

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro