Chương 38
Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra thi cuối kỳ, thành bại của Baji quyết định tại đây. Trước kỳ thi, hắn đã đánh cược với mẹ mình, nếu lần thi này thành công vượt qua đội sổ, mẹ hắn không thể ngăn cản hắn đi họp của Toman, nhưng ngược lại, nếu không được, hắn đành phải rời khỏi Toman, chú tâm học hành. Đây là ván cược lớn của Baji, đồng thời cũng cho mẹ hắn thấy, hắn có thể kiêm cả hai cùng một lúc.
Thấy tên ngốc Baji cứ đứng lẩm bẩm một mình, cậu tiến đến vỗ bả vai Baji, nói nhỏ:
-Mày cứ bình tĩnh làm, đến đâu hay đến đó, dù sao mày cũng học hành chăm chỉ những ngày qua, cứ thế mà triển thôi.
“ Tao biết rồi, mày cũng nhanh về phòng thi đi, chỗ này khá xa phòng của mày, đi lẹ đi.” Baji hối Takemichi rồi tự mình đi vào phòng thi.
Thấy tình hình cũng ổn, cậu theo Hinata và Emma đi về hướng ngược lại. Chuông báo hiệu giờ thi đã đến, tất cả lật đề bài lên. Căn phòng chìm trong im lặng, chưa đầy 30 phút, cả Takemichi lẫn Hinata đều hạ bút và nộp bài. Cả hai sánh bước ra ngoài, là người đầu tiên ra khỏi phòng thi khiến cho những thí sinh khác phải lén lút nhìn ra, thầm chửi thề trong lòng ‘ Bọn họ là quái vật à, đề thi lần này khó gấp 2 lần đề thi trước, vậy mà hai người đó mới qua nửa thời gian thi đã làm xong và nộp bài?’
Mặc kệ những ánh mắt oán giận của người khác, hai người vẫn thong dong bước ra ngoài hành lang và ngồi ở ghế chờ đợi. Takemichi mệt mỏi vì dạo gần đây chỉ bài và soạn câu trả lời cho tên ngốc kia khiến cho một ngày cậu chỉ ngủ được vài tiếng. Nằm lên đùi Hinata, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng chuông hết giờ làm bài kết thúc, học sinh nhao nhao bước ra khỏi phòng thi. Emma ra khỏi phòng thi đi đến chỗ Baji, nhìn vào thấy anh ấy đang ôm trán mệt mỏi, liền chạy lại hỏi thăm:
“ Đừng lo, còn mấy môn lận anh Baji, môn này không được thì mấy môn sau cố gắng được điểm cao, kéo điểm lên. Dù sao anh cũng không giỏi mấy môn này, mấy môn học bài chắc chắn có thể kéo điểm lên.” Emma cố gắng nghĩ cách an ủi, đột nhiên thấy hắn ngẩng đầu lên, cười lộ răng nanh của mình:
“ Tao hiện giờ cực kỳ vui, những câu hỏi trong bài kiểm tra đó, thằng Takemichi đều dạy đi dạy lại cả chục lần, nếu mà tao vẫn đội sổ thì tao đi chân bằng đầu, họ tên tao cũng đảo ngược luôn”
Emma ngớ người nhìn anh bạn thân của anh trai mình đi vọt ra ngoài như tên lửa mà câm nín. Chợt nhớ ra nơi mà Baji-san đi là chỗ nghỉ ngơi của anh Takemichi, Emma cũng liền phi như bay. Ở hành lang, mọi người đều nhao nhao nhìn hai con ngựa,... à không, hai con người đang thi đua chạy như tên lửa vượt qua người khác.
Khi cả hai đến nơi, họ nhìn thấy được một khung cảnh nên thơ. Người con trai với mái tóc vàng, gương mặt tựa thiên thần đang ngủ say dưới ánh nắng nhẹ của buổi sáng. Nhìn hình ảnh này, ai cũng thấy thật bình yên, nhưng một người khác lại không nghĩ vậy. HInata đang mải mê đắm chìm trong không khí lãng mạn nhưng tiếng động dồn dập kia khiến anh khẽ nhíu mày, nghĩ thầm: “ Có nên diệt luôn những kẻ gây rối không nhỉ?”
Takemichi nghe tiếng bước chân từ xa liền tỉnh. Hiện tại dù chỉ có tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cậu giật mình tỉnh dậy, thấy người tới không có ý xấu nên cậu cũng không vội mở mắt, giả vờ chưa tỉnh. Baji và Emma giật mình khi thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của anh, bất giác lùi lại. Không khi giương cung bạt kiếm dừng lại khi Takemichi giả vờ ngủ dậy, đôi mắt mông lung nhìn hai người khiến trái tim đập liên hồi bọn họ như bị điện giật. Cậu lơ đãng hỏi:
Sao mày với Emma ở đây vậy? Bài làm như nào? Có khó không?
Nhắc tới bài kiểm tra, hắn thu lại ánh mắt bất mãn, vui vẻ lại gần Takemichi như chú cún, nếu như có thêm đuôi chắc sẽ vẫy như quạt chong chóng liên hồi:
“ Tao cảm giác tao có thể vượt qua cái mác đội sổ. Những câu mày chỉ tao đều có trong bài kiểm tra. Mày đúng là vị cứu tinh của tao đó Takemichi, từ giờ mẹ tao sẽ không thể cằn nhằn tao được nữa.”
Đừng có vui mừng quá sớm, chưa công bố điểm thì mày cứ tận hưởng niềm vui đi. Lỡ như tính số đúng mà điền lộn thì chỉ có nước ăn cám thôi.
Nghe cậu dọa, sắc mặt hắn tái mét, vội vàng lắc đầu hoảng hốt. Phía sau, Hina khẽ cười khinh bỉ. Bất chợt, anh cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình, liền quay phắt lại tìm kiếm. Nhân tiện, anh cũng đứng chắn trước cậu, che đi ánh nhìn đó, rồi lạnh lùng liếc về phía bụi rậm đằng xa.
Bọn chúng nhìn Takemichi như những kẻ săn mồi phát hiện con mồi béo bở. Nhưng khi chạm phải sát khí toát ra từ người tóc màu đào kia, chúng lập tức chùn bước, vội vàng thu mình lại.
Anh ghé vào tai cậu nói nhỏ:
“ Cần xử lý tụi nó không, anh Takemichi?”
Không cần đâu Hina, em không cần làm bẩn tay mình, chuyện này anh sẽ xử lý.
Hinata cảm thấy ấm áp, dù Takemichi có bao nhiêu người vây quanh thì anh ấy sẽ luôn quan tâm anh đầu tiên.
Nhìn hai người ghé sát đầu nói chuyện, trong lòng Baji và Emma thầm ghen tỵ với Hinata.
Emma liền chen vào giữa, ôm chặt cánh tay cậu, vừa chuyển chủ đề:
Anh Takemichi, em nghe bảo sau kỳ thi sẽ tới lễ hội trường. Năm nay nhà trường chơi lớn mời các phóng viên và nhà tài trợ trường đến tham gia
“ Hmmm, không ngờ năm nay trường mình chơi lớn nhỉ. Không biết đến làm gì nhưng chắc nhắm vào các học sinh với thứ hạng cao. Anh nghe tin tức nói viện nghiên cứu đang thiếu người, nên bây giờ họ đang tìm kiếm người tài.” Takemichi ngạc nhiên
“Mày quan tâm mấy chuyện đấy làm gì, mấy người bên đó mắt cáo hơn đầu.” Baji bực dọc.
Đúng đúng đúng, anh bạn của chúng ta không nghĩ vài viện nghiên cứu, chỉ muốn mở một tiệm cà phê chó mèo hoặc làm bác sĩ thú y thôi, quan tâm chỉ cho mệt nhỉ. -Cậu cười trêu.
Bốn người trò chuyện một lúc thì tiếng chuông vàng lên. Cả bốn quay về lớp học, trên đường vào lớp, Emma và Baji tách nhau ra. Đến lúc này, Takemichi mới lạnh lùng hỏi:
“ Bọn hồi nãy nhìn lén mình, em có biết là ai không Hina?”
Em không biết, em chỉ chắc chắn không phải người trong trường. Chắc là tàn dư bọn Moebius không?
“ Anh đoán không đây, bọn chúng còn trong trại tạm giam, Osanai thì đang trốn ở đâu đó rồi.” Cậu cười đáp
2 người về chỗ người, nhưng tâm trí đều đặt vào chuyện khác. Sau kỳ thi, nhà trường cho học sinh nghỉ buổi chiều, Takemichi và Hinata tách nhau ra, cậu nhờ anh điều tra vài chuyện, Emma và Baji thì có việc ở băng nên về trước. Ra tới cổng, không bất ngờ mấy khi thấy mái tóc vàng kim kia, cậu thư thản đi đến bên cạnh, quăng cặp cho Sanzu cầm giúp. Hắn cũng không có ý kiến, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, ai nhìn vào cũng tưởng Takemichi là cậu thiếu gia kiêu căng còn Haruchiyo là tùy tùng của mình.
Bước trên con đường quen thuộc, cậu bất ngờ ném thứ gì đó cho Sanzu. Hắn chụp được, mở ra xem. Thì ra là viên kẹo bạc hà, vỉ ngoài trùng với màu mắt hắn. Sanzu trừng mắt nhìn:
Tao không phải trẻ con, đưa tao kẹo làm gì.
“ Đây là quà cảm ơn vì đã giúp tao những ngày qua.” Takemichi quay đầu nhìn hắn cười vui vẻ.
Ánh nắng chiều hắt lên hai con người đang đi, nụ cười của cậu luôn là liều thuốc an thần tốt nhất đối với hắn. Một tên sống dưới sự dằn vặt của quá khứ, nhìn ánh mắt của thiếu niên đối diện, những bóng tối trong lòng như được gột rửa.
Miệng thì mắng mỏ, nhưng Sanzu vẫn không nỡ bỏ viên kẹo mà thanh niên ấy tặng cho anh.
Khoảnh khắc Takemichi quay đi, cậu đã không thấy ánh mắt si mê lẫn chiếm hữu đang nhìn mình.
_________________
Ngày hôm sau, trường cho nghỉ, Takemichi rủ Sanzu cùng đến Roppongi tìm một người quen. Cả hai đều đeo khẩu trang, nhưng vẫn khiến người đi đường ngoái nhìn. Sanzu mang nét đẹp có phần nữ tính, không ẻo lả mà toát lên vẻ lạnh lùng, cuốn hút. Còn cậu trai với mái tóc vàng óng như nắng kia thì đang chăm chú nhìn điện thoại, vừa dò đường vừa khẽ nắm lấy góc áo của chàng trai tóc dài. Khung cảnh ấy, tựa như một thước phim lãng mạn giữa đời thường.
Vì đang phải vừa đi vừa nhìn bản đồ nên cậu không nhận thấy bộ dạng lúng túng của mình lại đáng yêu đến lạ, khiến ai đi ngang cũng phải mỉm cười. Người con trai tóc dài nhìn về phía cậu trai thấp bé hơn, tay cầm kem còn tự nhiên đưa đến trước môi người kia, chàng trai kia cũng thản nhiên ăn quê kem ấy.
Khi Takemichi ngước mắt lên đã thấy người đi đường ai cũng đứng lại nhìn hai người bọn họ. Cậu cảm thấy hơi ngại ngùng, bèn kéo Sanzu đi nhanh hơn thoát khỏi ánh nhìn người khác.
Cả hai đi qua nhiều hẻm mới đến được nơi cần tìm. Khi tính đi ra, cậu liền bị Sanzu kéo lại, ẩn nấp sau con hẻm. Có một nhóm người đang đến gần, chính giữa có một tên bị đánh bầm dập, sưng vù mặt mày. Cậu nhíu mày, hình ảnh này thật khó chịu, làm cậu nghĩ về quá khứ khi còn là một thằng ất ơ không biết đánh đấm. Cả ngày làm bao cát cho người ta rồi bị đánh đến không thể đứng dậy, xung quanh còn vang lên những tiếng cười cợt đầy khinh bỉ. Đi đến tòa nhà bỏ hoang, đám người đẩy cửa bước vào trong, bên trong chật kín người, chính giữa đám người có hai người ngồi ngang nhiên trên chiếc ghế cũ kỹ kia.
Takemichi có chút bất ngờ, cậu còn nghĩ Roppongi rộng lớn như này thì ít nhất chuẩn bị tâm lý tìm họ tới sáng chứ. Ông trời giúp cậu rồi. Cậu càng lùi về phía sau tránh đám kia, không để ý tư thế hai người cực kỳ ám muội.
Sanzu chưa kịp định thần đã thấy Takemichi dựa sát lưng mình vào lòng hắn. Lúc này hắn mới phát hiện, Takemichi thật nhỏ bé, vòng eo thon đến nỗi một tay hắn có thể ôm trọn lấy người trước mặt. Tim hắn đập càng lúc càng nhanh, hô hấp dồn dập, nếu lúc này cậu ngẩng đầu lên sẽ thấy hơi thở và gương mặt ửng đỏ khác thường của Sanzu, nhưng cậu không để ý. Sự tập trung của cậu để hết vào hai thân ảnh kia, 2 người mà cậu luôn muốn gặp để nói lời xin lỗi. Cậu khẽ lẩm bẩm:
Ran-nii, Rindou-nii…
Như có thần giao cách cảm, cả hai người quay về hướng nơi Sanzu và Takemichi ẩn nấp. Hên cậu và hắn nhanh mắt lẩn trốn vào phía sau, ánh mắt của Ran như con mồi nhìn chằm chằm nơi đó khiến cậu sởn hết da gà. Sau một lúc, gã mới thu hồi ánh nhìn, chuyển về hướng tên bị bắt kia.
Gã đứng dậy, tiến tới nắm tóc của tên kia, bắt hắn ngẩng đầu lên:
“ Một tên chuột nhắt đi bán thông tin vặt vãnh như mày kiếm lời bao nhiêu từ những chuyện đó, hửm? “
“Nii-chan, mau giết tên đó đi, bán thông tin của chúng ta cho băng đối thủ, suýt chút nữa hại hai anh em không lết được về nhà đấy.”
Rindou nhíu mày không kiên nhẫn. Hôm kia khi đang trên đường về thì bị đánh úp bất ngờ, hên là có kinh nghiệm nhiều năm chạy trốn cảnh sát nên mấy góc hẻm không ăn thua gì, chỉ duy nhất lối dành cho thành viên cũng bị bọn chúng chặn đường, đủ hiểu trong băng nhóm có kẻ tuồn thông tin bọn hắn cho người khác.
Ran giáng từng cú trời giáng vào mặt têN phản bội kia. Đến lúc hắn thoi thóp mới ngừng tay. Gã đứng dậy rồi quay sang nhìn em trai mình:
Mày quên tao với mày từng hứa với bé con rồi sao? Không giết người, chỉ khi có người động đến gia đình mới vượt qua rào cản ấy.
Rindou nghe Ran nói cũng khựng lại đôi chút, thầm hối lỗi:
Xin lỗi, em quên mất vụ đó. Mà cũng mấy năm rồi không gặp em ấy, em có chút nhớ
Hai anh em người nói kẻ đáp lại, ai trong khu này cũng biết hai anh em Roppongi có một người em trai mất tích. Họ không ngừng tìm kiếm người em trai đó đến phát điên.
Takemichi nhìn hình ảnh đó cũng chạnh lòng, nhưng thấy hai người vẫn sống tốt cũng an tâm đôi chút. Cậu tính giải quyết xong việc mình rồi sẽ đi chào hỏi anh em Haitani sau . Để lại lời nhắn ở nơi dễ thấy rồi cùng Sanzu bắt tàu điện ngầm về lại Shibuya.
Sanzu quen cửa quen nẻo mở nước tắm rồi bắt tay vào nấu ăn trong khi cậu vào phòng tắm.
Có một chuyện mà cả hai không ngờ đến là hai tên vừa mới gặp nhau ở Roppongi lại đột nhiên xuất hiện ở trước nhà Takemichi.
Nhìn căn nhà được bật sáng đèn bên trong, Rindou nhíu mày:
Thằng Sanzu vẫn ở trong nhà này như chó chờ chủ quay về vậy.
Tao với mày cũng chả khác nhau đâu, nó là chó chờ chủ, vậy tao với mày là hai hòn vọng phu chờ chồng đấy.
Ran mỉa mai, nhưng gã thay đổi vai trò cho nhau trong lòng.
Chưa kịp mở cửa, hai người hắn đã nghe thấy tiếng của một cậu con trai khác. Đó là giọng mà bọn hắn luôn mơ thấy bấy lâu nay.
_____________
Takemichi sau khi ngâm mình trong dòng nước ấm, tắm xong cậu mới chợt nhớ ra, mình quên mang theo đồ thay. Cậu bèn nói vọng ra bên ngoài:
Haruchiyo ơi, tao quên mang đồ thay rồi, mày lấy giúp tao với.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cậu nghĩ chắc Sanzu ở trong bếp nên không nghe được, bèn lấy khăn tắm quấn quanh hông rồi bước ra ngoài. Cùng lúc đó, bóng dáng hài người Takemichi vừa thấy ở Roppongi cũng vọt vào trong.
Điều này khiến Takemichi giật mình, chiếc khăn chưa được cậu cột chắc từ từ rơi xuống sàn. Cảnh này như thước phim quay chậm, hai người bọn họ đã nhìn thấy Takemichi không một mảnh vải che thân.
Chưa để cậu kịp định thần đã thấy Sanzu như tia chớp bước qua chế chắn, nắm lấy chiếc khăn rồi cấp tốc quấn lại quanh eo cho Takemichi, sau đó đẩy cậu bước vào nhà tắm cùng bộ đồ ngủ.
Tình cảnh lúc này phải nói là cực kỳ kỳ lạ. Trước khi vào lại nhà tắm, Takemichi liếc thấy tình trạng của hai anh em. Rindou đã xỉu ngày khi thấy thân thể cậu, con Ran thì chảy máu mũi ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu rồi cũng ngất như thằng em mình.
Takemichi thử ló đầu ra liền bị Sanzu nhấn đầu vào bên trong rồi đóng cửa “ Rầm” một cái.
Cậu thầm cậu nguyện cho hai anh em Haitani, nhìn kiểu nào cũng thấy Haruchiyo điên lên rồi, chắc phải ngồi ở trong đây Sanzu giải quyết bên ngoài xong rồi mới dám bước ra
Cậu cũng tự nhìn lại bản thân rồi nghĩ thầm: ‘ Con trai trần truồng với nhau riết, sao phải ngại ngùng nhỉ?’ Đầy dấu chấm hỏi trong đầu nhưng cậu không dám hỏi. Thấy gương mặt tên đầu hồng điên tiết tới nơi, Takemichi cũng không ngu dại gì chọc vào một núi lửa sắp phun trào đâu.
Bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ đầy đủ, cậu thấy Sanzu đang chuẩn bị khiên hai người kia vứt ra khỏi nhà, thấy vậy Takemichi liền ngăn cản:
Haruchiyo, hiện giờ bên ngoài nhiệt độ đang giảm, cậu để hai người kia ở căn phòng cũ đi, dù sao cũng dọn dẹp phòng hết rồi mà.
Căn phòng Takemichi nhắc là phòng cho khách, nhưng trước kia là phòng của hai người bọn họ, tưởng họ chẳng về nữa nên Takemichi liền tận dụng biến thành phòng kho. Ít nhất cho họ ngủ trên giường, chứ nếu không, Harichiyo chắc chắn sẽ ném xác hai tên biến thái mới nhìn cơ thể Takemichi một chút mà đã chảy máu mũi như thế kia.
Cơ thể và tâm trí của cậu hiện giờ đã cạn kiệt, mất một lúc lâu mới khuyên được tên đầu bạch kim đó. Vừa chạm đầu vào gối liền chìm vào giấc ngủ ngay, một ngày mệt mỏi đã trôi qua.
____________________
Ngày đăng: 09/05/2025
Xin chào cả nhà của Cáo, em đã trở lại sau nửa năm mất tích đây. Tặng cho mọi người một chương hơn 3k từ thấy cho sự xin lỗi của mình ạ
Và mị cũng đăng vào giờ linh thiêng đây. Nếu có lỗi chính tả mọi người nói mình nha, mình sẽ sửa lại
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro