3(R18)

Tác giả:DreamyWilliam
_____________

Chú ý: Truyện có chi tiết phản cảm, thô tục, yếu tố tình dục xuất hiện thường xuyên, tác giả lần đầu viết R18, non tay, cưỡng ép, nhiều người, đồ chơi, nhiều người ngồi xem người khác bị cưỡng ép, ai không ăn được mời đi cho.

_____________

Địt con mẹ chúng mày.

Takemichi ngồi trên ghế, mặt thì cười nhưng trong thâm tâm thì đang chửi.

Sau sự xuất hiện của bộ ngũ Mizo và Hinata thì Takemichi đã chuyển chỗ sang chỗ khác ngồi, cậu giờ ngồi giữa Akkun và Hinata, cố gắng hết mức để né cái tụ Draken ra càng xa càng tốt.

Tập lần này mở đầu không có gì đặc biệt, khá bình thương là đằng khác, nãy giờ mười lăm phút rồi mà chưa thấy động tĩnh gì nên Takemichi cũng bớt lo.

Có khi chỉ có mỗi tập đầu lỏ thôi, mấy tập sau bình thường thì sao?

Là một người còn lạc quan hơn bệnh nhân ung thư, Takemichi vừa xem phim vừa tự an ủi chính bản thân mình, cái hệ thống này có thể biến thái, nhưng có Hinata ở đây chắc nó sẽ kiềm chế bớt nhỉ....nhỉ??

【 Hiệp sĩ thánh thần Hanagaki Takemichi, người đã rút được thanh đại báo kiếm truyền thuyết trong hang tối. Vì nhận được lời cầu cứu từ dân làng nên mò vào rừng sâu để tiêu diệt hai con quái thú đã ám quẻ dân làng mấy tháng qua.

Mò mò kiểu gì, Takemichi chui luôn vào trong hang ổ của hai con quái thú, vô tình nhìn thấy những hành động kinh hoàng mà mấy tên này đang làm.

Hai con quái thú, nửa người nửa rắn, con đầu vàng con thì đầu xanh. Con đầu vàng tay cầm sợi mì ý chưa nấu, dứt khoát bẻ nó ra thành đôi, con đầu xanh cầm lên những miếng dứa được cắt rất chuẩn, nhẹ nhàng từ tốn bỏ nó lên cái bánh Pizza.

Takemichi sốc đến nổi không cử động được, mặt cậu trắng mét khi nhìn thấy những hành động 'vô nhân tính' này.

Quyết tâm hôm nay phải bắt bọn này trả giá, Takemichi rút kiếm ra khỏi vỏ, lấy đà rồi nhảy lên, cảm tử lao về phía hai con quái vật, hét:"Chịu chết điii!!!"

....

Và đấy là lý do vì sao Takemichi bị bắt.

Hai con quái vật tự nhận mình là 'Haitani', đầu vàng là Ran còn đầu xanh là Rin, hai con rắn người có kích thức nhỉnh hơn Takemichi một chút xíu.

Bọn nó dùng cái đuôi dài, dễ dàng siết chặt Takemichi lại, không cho cậu cơ hội để di chuyển hay phản công.

Rin dựa đầu lại gần Takemichi, ngửi ngửi vài cái sau đó ghét bỏ quay đầu sang chỗ anh trai, nói:"Cái tên này yếu quá, ăn vào cũng không tăng được ma lực, hương vị có vẻ không ngon, hay là đem nó ném xuống núi đi?"

Takemichi nghe bị chê thì giãy dụa, ra sức chửi hai con rắn không có mắt nhìn, nguyên văn câu chửi là 'Mấy thứ sinh vật không có nổi một cái chân như tụi bây thì biết gì về ngon hay dở, mấy đứa mà cả đời không thể nhảy hip hop thì chỉ là con gà dưới...#####'.

Mặc kệ Takemichi ở đằng sau la hét như thằng điên, hai con rắn chỉ lo việc cá nhân, hai người nói qua nói lại cũng không biết nên ném Takemichi ở chỗ nào, ăn thì không được tại vì vị của Takemichi có vẻ không ngon, còn mà ném đi xuống núi thì lỡ như Takemichi sống được rồi lôi 7749 anh em bạn dì qua chỗ ở của bọn họ kiếm chuyện thì sao?

Nghĩ một lúc, Ran búng tay, vui vẻ nói:"Hong ấy hai anh em mình 'chơi' nó luôn đi, đằng nào cũng không ăn được!"

Rin nghe anh trai nói cũng có chút chần chờ, hai con rắn quay sang mở to mắt nhìn Takemichi. Bị hai cặp mắt tím nhìn chằm chằm làm Takemichi đang hét cũng phải nín lại, cậu chảy xuống một giọt mồ hôi, cười ha hả nói:"Hai anh rắn đẹp trai bình tĩnh, có gì từ từ thương lượng được không? Em biết mấy phương pháp hấp trứng ngon lắm, hay là em hấp trứng cho mấy anh ăn nha?"

Ran và Rin liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Takemichi: A, chết mẹ rồi.

.....

"Khoan..từ từ...đừng."

Ran và Rin ở trong hình dạng con người, một người nắm eo, một người nắm cẳng chân Takemichi mà một phát đút luôn hai cây dương vật vào bên trong.

Lần đầu làm tình mà bị ép ăn hai cây cùng một lúc làm Takemichi quá tải, cậu muốn phản kháng nhưng toàn bộ cơ thể cậu bây giờ tê liệt, không thể làm gì khác ngoài run rẫy xin thua.

Câu giờ mãi mà chưa đút vô nổi một phần ba, Rin có chút nôn nóng, không thèm mở rộng hay dạo đầu chi cho nó rườm rà, Rin mạnh mẽ nắm eo của Takemichi kéo xuống, dùng trọng lực ép buộc cậu nuốt một nửa chiều dài dương vật vào bên trong.

Cảm giác bị xé rách ra thành hai làm Takemichi đau đến nổi hoa cả mắt, cậu ngửa đầu lên trời, kêu lên những tiếng rít đau đớn, tựa như những âm thanh mà mèo con phát ra khi nó bị thương.

Takemichi mở to miệng, cố gắng hít thở không khí để giảm bớt cảm giác đau, cái miệng nhỏ phía dưới cũng vì vậy nên khít chặt lại, bên trong ấm áp nhỏ xinh, ngoan ngoan mút lấy hai cây dương vật một cách chặt chẽ, cảm giác tê tê khi bị hút làm cả Rin và Ran đều sung sướng thở hắt ra một hơi.

Chưa để Takemichi làm quen, Ran và Rin đã song kiếm hợp bích, nắm lấy bắp chân và eo của Takemichi, bất đầu dập tới tấp vào lỗ hậu của cậu.

Bọn họ nâng Takemichi lên cao rồi thả xuống bằng một tốc độ rất nhanh, âm thanh bạch bạch bạch khi trứng dái đánh vào đùi cùng tiếng nước chóp chét làm cho bầu không khí xung quanh bị quét lên một màu hồng phấn.

Takemichi bị tốc độ ra vào này dập cho không kịp thở, cậu lên xuống lên xuống nhanh còn hơn chơi thú nhún, ngoài phát ra những âm thanh 'ê ê a a' không rõ ràng thì gần như Takemichi không thể làm gì.

Theo bản năng, mỗi khi cảm thấy không an toàn thì Takemichi sẽ vung vung tay loạn xạ để tìm chỗ bám, lần này cũng vậy, cậu ôm chầm lấy Ran ở trước mắt mình, hai chân quấy lấy eo anh ta, run rẫy vừa khóc vừa cầu xin bọn họ tha cho mình.

Tư thế này trùng hợp giúp dương vật dễ dàng ra vào, hai cây dương vật được đà thục mạnh vào trực tràng của Takemichi, cọ mạnh qua điểm nhô lên bên trong, thế là hậu huyệt được một phen siết chặt lại, cắn cho Rin và Ran vui vẻ tận hưởng, một chút cũng không muốn chia xa mà bắt đầu tấn công mạnh bạo vào vị trí mà bọn họ biết là sẽ khiến cho Takemichi siết vào càng chặt hơn nữa.

Các vị trí nhạy cảm liên tục bị bạo hành khiến Takemichi sướng đến rên rỉ loạn xạ, dương vật nhỏ xinh ở đằng trước đã bắt đầu ngẩn lên, lần đầu tiên trong đời Takemichi bị chơi hậu huyệt mà còn có thể hứng lên, cậu nhìn vào tình cảnh của bản thân hiện tại, trần chuồng cưỡi trên hai tên đàn ông, bị hai con cặc thúc vào đít mà còn có thể rên rỉ sung sướng, thậm chí còn hứng tình, nhìn cậu bây giờ không khác gì một con kỹ nữ vô liêm sĩ, cả ngày không nghĩ được gì ngoài bị đàn ông chơi.

Nghĩ tới đây nước mắt không biết khi nào đã trào ra lũ lượt, Takemichi dù cho có nỗ lực đấu tranh nhưng khi hai con cặc đồng loạt đâm tới vị trí sâu nhất bên trong, Takemichi ngay lập tức lè lưỡi, cậu bắn, bị đàn ông dập lỗ đít đến bắn tinh.

"Aaa~~!!"

Takemichi bắn xong một lần thì đã rất mệt nhưng hai con rắn kia thì chưa, bọn chúng thậm chí còn chưa bắn.

Đổi tư thế, Takemichi bị Rin thục cặc từ đằng sau trong khi đang bị Ran nhấn đầu bắt mút cặc.

Cặc của Ran vừa to vừa hôi, Takemichi phải cố lắm mới nuốt hết nó vào trong họng của mình được, Rin ở phía sau thì chăm chỉ đâm, Ran ở phía trước nắm tóc của Takemichi, dựt đầu cậu lên xuống như món đồ chơi.

Bọn họ giã cậu như giã gạo, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, tất cả những gì bọn họ quan tâm chính là cảm giác thỏa mãn của riêng bọn họ mà thôi.

Không biết cuộc tra tấn này kéo dài bao lâu, đối với Takemichi, mỗi giây mỗi phút đều như một ngàng năm, sung sướng trộn lẫn với đau đớn, làm người rất khó để phân biệt.

Takemichi bị chơi đến mất ý thức rất nhiều lần, mỗi lần mơ hồ tỉnh dậy, cậu đều sẽ thấy mình đang bị hai người bọn họ sử dụng không một chút thương tiếc, làm liên tục bất kể cậu có đang tỉnh táo hay không.

Nhiều lúc Takemichi còn hoài nghi bọn này lấy tinh trùng đâu ra mà bắn nhiều quá trời quá đất, Takemichi được 'bón' cho ăn mà bụng căng phồng cả lên, không cẩn thận chắc cũng nhầm lẫn Takemichi đang mang thai.

Mơ màng tỉnh dậy từ trong phế tích, Takemichi đưa tay lên xoa vào cái mũi đang chảy nước của mình, sau đó cậu quẹt một đường ngay má, trên ngón tay có cảm giác ương ước, nước mắt đang chảy xuống không ngừng bên má cậu.

Takemichi từ từ ngồi dậy, cả cơ thể cậu đau ê ẩm, cổ họng rát đến không thể phát ra tiếng, dù vậy quần áo vẫn còn nguyên trên người cậu, thanh kiếm vẫn ở đó, hai con rắn thì không thấy đâu hết.

Gãi gãi đầu, Takemichi hoang mang loạng choạng đứng dậy, nhìn ngó xung quanh, gần như không có ai ngoài cậu, chỗ này vắng lặng yên bình đến lạ thường.

Là mơ sao? Takemichi tự hỏi.

Cậu lê bước chân mệt mỏi, từng bước từng bước hướng về phía ngôi làng mà đi, một chút cũng không nhận ra có hai đôi mắt đang nhẹ nhàng quan sát cậu từ trong bóng tối.

Câu truyện đến đây là kết thúc. 】

Lại một lần nữa, sự yên lặng quét ngang rạp chiếu phim.

Haitani Ran chương trước còn cười nhạo Takemichi và Draken bây giờ câm nín, trầm mặc, một câu cũng không nói. Rin thì khoải phải bàn, trực tiếp chết ngồi tại chỗ.

Takemichi vẻ mặt trắng bệt không còn một giọt máu, đã làm tình mạnh bạo thì thôi đi lại còn làm với Haitani, Takemichi nghe Yamagishi kể về lai lịch của hai em này mà đứng ngồi không yên, cả người cứ run run, sợ hãi hai anh em này giết người diệt khẩu.

Akkun thì từ lúc cảnh H bắt đầu đã chọn con đường giống Kakuchou, anh cầm gạch lên muốn tự phan vô đầu mình một cái, cũng may mà Takuya ở kế bên cứu kịp, không bây giờ trong rạp sẽ có hai thằng bất tỉnh.

Draken, với tư cách là nạn nhân đầu tiên, nhìn qua phía hai anh em nhà Haitaini với ánh mắt đồng cảm như người gặp chung hoạn nạn.

Mikey ôm cánh tay, bĩu môi, mất kiên nhẫn lầm bầm:"Ken-chin, Haitaini...rồi định khi nào chiếu Sano Manjirou đây chứ? Rạp phim làm ăn thiếu chuyên nghiệp!!"

Baji ở kế bên nghe Mikey lẩm nhẩm mà tự giác né xa một chút, một ánh mắt cũng không thèm cho.

Đừng nhìn, gay lay lan qua đường tình bạn được đấy đừng đùa.

Hinata cúi đầu, không nói một lời nào, tóc mái màu nâu đỏ che khuất biểu tình trên mặt cô, dù vậy điều này chỉ khiến Takemichi càng thêm lo lắng, cậu liên tục đảo mắt qua kiểm tra biểu cảm của Hinata, mồ hôi chảy ròng ròng.

Dù người trong phim không phải cậu nhưng Takemichi cảm giác giống như mình mới phản bội Hinata xong, cậu lo lắng, luống cuống, ú ớ muốn nói cho Hinata là cậu vô tội, cậu không biết gì hết, là cái thứ hệ thống chết tiệt này hãm hại cậu.

Makoto, cái thằng chuyên đi xem các tác phẩm manga đồi trụy, nay được tận mắt chiêm ngưỡng thằng bạn thân mình thành nhân vật chính trong tác phẩm, anh không biết nói gì hơn, chỉ đành ngập ngùi giả vờ như mình không thấy gì hết.

T.b.c
__________

Hiện đang là giờ thiên (12h đêm) và tôi, một người thường xuyên ngủ vào 9h tối để sáng 8h dậy đang phải ngủ muộn cày chương cho mọi người (chủ yếu vì sắp tới tôi tập trung nhiều hơn vào bộ chính cho nên sợ không có thời gian cho bộ này).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro