Chương 4. Búp bê tóc đen mắt xanh

Lúc bị ba nữ sinh kéo tay nhất quyết mời đi ăn, Takemichi vì mãi suy nghĩ mà chẳng thể từ chối được. Cứ thế anh mơ mơ hồ hồ mà đi cùng ba cô nàng để rồi đứng ở đây, nghe ba nữ sinh cùng đám nhóc và một ông bác "tranh luận" về đẩy thuyền trong phim?

Mọi người còn muốn đi ăn không? Takemichi có nên lên tiếng để nhắc nhở họ không?

Vì bị Sonoko che lại cộng với chiều cao của một đứa nhóc tiểu học, Takemichi chỉ biết trước mặt là một đám nhóc có nam có nữ và một ông bác lớn tuổi. Ngoài ra trong họ mập ốm tròn méo ra sao anh không thể nhìn được.
Takemichi cứ thể nhảy lên rồi lại nghiêng đầu khắp nơi, khiến mái tóc đen bông xù vốn bị che khuất lọt vào tầm mắt của cậu thám tử.

Thật ra Conan đã để ý đến cậu nhóc này từ đầu rồi. Nhưng vì mọi người đều đắm chìm trong việc tranh luận, dường như bỏ quên luôn cậu ấy nên trừ Conan ra không ai để ý cái đầu bông xù đen nhánh kia hết. Chỉ là nhìn dáng vẻ của cậu bé ấy, Conan có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

Thiếu niên 17 tuổi bị mắc kẹt trong thân xác của một đứa nhóc tiểu học, sau nhiều tháng đấu tranh với đám quạ đen đã trường thành hơn rất nhiều. vậy mà giờ đây khi nhìn đến mái tóc đen ấy, trái tim của cậu bỗng đau nhói lạ thường. Quen thuộc quá, quen thuộc đến mức khiến trái tim đau nhói.

"A! Suýt thì quên mất!" Sonoko gõ trán mình một cái, cô quay người tìm kiếm bóng dáng nhỏ xíu quen thuộc. Nhìn thấy Takemichi ngon ngoãn đứng sau lưng mình, Sonoko liền vui vẻ nắm tay cậu nhóc giới thiệu với mọi người.

"Cậu bé này là Micchi, mấy đứa làm quen với cậu ấy đi."

Đẩy Takemichi về phía đám nhóc, trước ánh mắt tò mò của ba đứa nhóc và bác tiến sĩ, một cậu bé xinh xắn với mái tóc xoăn đen như cục bông và đôi mắt xanh biếc của bầu trời hiện ra. Takemichi dùng ánh mắt to long lanh cùng gương mặt bầu bĩnh như một cục mochi ngại ngùng mỉm cười với mọi người.
"X-xin chào mọi người, mình tên là Micchi."

"Wao cậu xinh quá, giống như búp bê vậy!" Ayumi không khỏi thốt lên lời khen. Tuy cô bé đã gặp rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi có ngoại hình xuất xắc nhưng Takemichi là ngoại lệ. Cậu ấy xinh đẹp giống như một con búp bê sứ vậy, đặc biệt là đôi mắt cậu ấy giống như có ma pháp khiến cô bé không thể rời.

"Tớ là Ayumi, hai cậu bạn này là Mitsuhiko và Genta. Cậu đeo kính bên kia là Conan còn cô bé xinh đẹp tóc nâu là Haibara Ai- bạn thân nhất của của tớ! Còn đây là bác tiến sĩ Agasa!" Ayumi vô cùng hoạt ngôn, cô bé nắm tay Takemichi rồi giới thiệu anh với từng người ở đây. Takemichi ngoan ngoãn để Ayumi kéo tay, anh mỉm cười gật đầu nhẹ chào hỏi. Haibara Ai tuy không quá nhiệt tình nhưng cô bé cũng dành thời gian giới thiệu bản thân với Takemichi. Đám nhóc trong đội thám tử nhí lớp 1B cứ thế vây quanh Takemichi hỏi thăm liên tục líu lo như những chú chim nhỏ. Chỉ có Conan, từ nãy đến giờ vẫn im lặng nhìn thẳng về phía cậu con trai ấy. Đôi mắt xanh của Takemichi như được khắt vào trong trí nhớ của Conan, khiến cậu không ngừng bồi hồi.

Chẳng biết lúc nào, khóe mắt của chàng thám tử đã rơi ra những giọt nước nóng hổi. Giống như đang lạc trong một cơn mộng mị giữa đời thật, một hình bóng khác chồng lên dáng vẻ nhỏ bé của Takemichi.
Hình bóng ấy lớn hơn cậu nhóc tóc đen kia rất nhiều nhưng lại có gương mặt giống hệt.

Hình bóng người con trai trong ký ức của Conan đang vươn tay quàng lên vai Shinichi bé nhỏ một chiếc khăn quàng cổ màu xanh như bầu trời. Anh dùng ánh mắt xanh biếc như trời cao nhìn thẳng vào Shinichi đầy đau lòng.
"Xin lỗi nhóc, anh phải dọn đi rồi. Không thể tiếp tục cùng nhóc chơi bóng đá rồi, nhóc đừng quên anh đó!"
Anh nói xong rồi mỉm cười quay lưng đi. Cơn gió thu thổi tung những chiếc lá phong, chắn hết tầm nhìn của Kudo Shinichi. Cậu đuổi theo anh, vươn tay muốn giữ anh lại nhưng anh cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Biến mất khỏi cuộc đời cậu.

"Anh Takemichi..."

Nghẹn ngào bật thốt cái tên quen thuộc. Nhưng cổ họng lại nghẹn ứ khiến lời nói của Conan chẳng được ai nghe thấy.

Chỉ có Takemichi vốn nhạy cảm với tên của mình là nghe được tiếng gọi tên từ Conan. Takemichi nhìn về phía Conan- cậu nhóc vừa gọi tên anh với ánh mắt nghi ngoặc. Đứa trẻ xa lạ vừa gọi tên anh, tại sao lại mang đến cảm giác quen thuộc đến vậy?
Giống như khoảng khắc anh nhìn thấy gương mặt của Ran vậy. Khi thật sự đối diện với Edogawa Conan, Takemichi mới nhận ra gương mặt của đứa trẻ này là gương mặt đáng lẽ anh không được quên đi.
Cậu nhóc bốn mắt trầm lặng tên Conan kia vậy mà lại giống hệt Kudo Shinichi- cậu bé hàng xóm anh chăm lớn!
Nhưng mà đứa nhóc này không thể là Kudo Shinichi được, Conan chỉ là một đứa nhóc tiểu học còn Kudo của anh giờ phải cao lớn và đẹp trai lắm rồi. Có khi còn trở thành hot boy của đội bóng đá không chừng!

Vậy đây là em trai của cậu nhóc sao? Nhớ đến đôi vợ chồng Kudo lúc nào cũng nồng thắm lãng mạn thì Takemichi thấy khả thi lắm.

Chỉ là sao em trai của Shinichi lại mang họ Edogawa nhỉ?

"Cậu bé này là bạn của cháu hả Sonoko?" trong lúc đám nhóc đang bận làm quen với nhau, tiến sĩ Agasa quan tâm hỏi. Ông nhìn gương mặt đáng yêu của Takemichi, một cảm giác đầy quen thuộc dâng lên.
Ánh mắt xanh sáng ngời ấy, sao lại giống hệt "con trai nuôi" của ông vậy?

"À lúc nãy bọn cháu có gặp một tên cướp, Ran với Sera giải quyết hắn rồi nhưng lại vô tình làm cục bông nhỏ này ngất xĩu. Để xin lỗi bọn cháu đã mời em ấy đi ăn chung đó!"

"Ra là vậy"

Tiến sĩ Agasa cũng không hỏi gì thêm, ông chỉ lặng lẽ quan sát Takemichi. sự quen thuộc từ phía cậu bé khiến ông nghĩ đến một điều gì đó, một điều gì đó nghe thì hoang đường nhưng lại rất hợp lý.

"Á đến giờ rồi, mau đi thi mọi người nếu đến trễ 30 phút thì nhà hàng sẽ hủy bàn đặt trước đó!"
Sera Masumi là người đầu tiên nhớ đến kèo ăn tối của họ. Nghe lời nhắc nhỏ của nữ thám tử, mọi người mới sực nhớ họ đến khu trung tâm thương mại này là vì nhà hàng buffet mới mở nằm ở tầng 4 này. Thế là một đám người gồm sáu đứa trẻ nhao nhao chạy đến nhà hàng, chuẩn bị cho bữa ăn buffet của họ.

Ở cuối hàng người, Sera nhìn về phía Takemichi và Conan với ánh mắt đăm chiêu, dường như cô nàng thám tử cảm nhận được điều gì đó về hai người. Còn Mori Ran, vốn đã nghi ngờ về cậu bé "Micchi" trước mặt, cũng đang chìm trong thế giới riêng của mình.
ở đây mỗi người đều có những tâm sự cho riêng mình, chỉ có đám nhóc là quan tâm đến việc chính- thưởng thức đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro