Tập 85: Dân làng.




Hướng suy nghĩ có vẻ đã đúng, càng nghĩ kĩ lại càng cảm thấy đúng. Người dân ở nơi này quỷ dị khác thường, nếu như không phải bọn họ thấy rõ ràng những người dân đó đi đi lại lại, nói nói cười cười, sinh hoạt giống người thường thì e rằng đã có thể nhận ra từ đầu.

Dù sao, cũng chẳng có ai nghĩ đến hướng đi trừ ma trong một ngôi làng toàn ma cả..


Bởi vì cũng không muốn để cho đêm dài lắm mộng, bọn họ quyết định sẽ giải quyết thật nhanh, bây giờ cũng nên hành động.

Chân tướng đã bắt đầu mở ra và dù nó có là gì thì điểm mấu chốt vẫn là cái cây ở trung tâm làng, nơi thờ phụng của dân làng. Trước mắt, bọn họ phải tiếp cận và tìm cách hủy diệt nó..

.

.

.

Takemichi ngửa mặt nhìn trời, âm u như vậy, thì ra lại âm u như vậy.. Vốn dĩ có nhiều cách để giải thích cho bầu trời âm u này, nhưng đại khái tất cả đều không đủ để nghĩ đến cái lý do kia..

Vốn không nghĩ tới việc ngôi làng này toàn ma nên bầu trời mới không sáng nổi, còn tưởng rằng là do vị diện kinh dị ảnh hưởng nên cố tình làm vậy để dọa người. Cũng tưởng chỉ là thời tiết không tốt, bầu trời không sáng một chút.. Lúc ấy cũng bận bịu vô cùng, không thể để ý được đến chi tiết này.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy mình thật ngu ngốc..

- "Thế nên bây giờ phải đến trung tâm làng?"

South gật đầu, sau đó hắn tiến lên đóng lại cửa tủ quần áo, cẩn thận khôi phục niêm phong trước đó...: "Đi thôi, nhanh chút, thời gian đã trôi quá nửa rồi. Chỉ còn khoảng non ngày nữa thôi đó."

Takemichi chậm rãi đi theo hai người bọn họ, cậu ngoan ngoãn đi theo thôi, bởi vì hai người này rất mạnh, với cái cơ thể không thể dùng được dị năng của cậu vào thời điểm này thì không gây ra chuyện gì kéo chân họ đã coi là may mắn..

Thật ra thì cậu cũng từng được mấy người cùng đoàn đội luyện tập qua, nhưng căn bản vẫn chính là đá ném ao bèo, đối với kẻ được luyện tập từ nhỏ đến lớn thì vẫn là xách dép cũng không theo kịp.

Takemichi len lén thở dài, sau đó chăm chú nhìn về phía trước..

Cửa nhà vừa hé ra, ánh sáng còn chưa lẻn vào thì bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng thét thất thanh, âm thanh như xé vào tai, cực kì gay gắt.

Mikey nhíu mày.

South đẩy cửa rất nhanh, bởi âm thanh này là âm thanh của máy móc, đồng nghĩa với việc đó là âm thanh của một trong hai người chơi kia..

Đúng như bọn họ dự đoán, thực thể màu đen ngòm kia đang từ xa chạy lại, miệng không ngừng la hét, bộ dáng như đã sợ bay mất nửa cái mạng. Rõ ràng, nếu như không phải không thể nhìn được mặt, bây giờ hiện ra trước mắt chính là biểu cảm khiếp sợ vô cùng..

- "Bình tĩnh trước! Có chuyện gì??"

Mikey túm lấy cổ áo của gã ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Cư nhiên lại la hét om sòm, nếu như vô tình bứt dây động rừng tới lũ dân làng kia thì làm sao?

- "Có.. có.. có ma! Có ma quỷ.. Chết rồi, người kia.. chết.. a..!!"

Gã đưa tay lên ôm đầu, cả người xiêu vẹo đứng không vững, bộ dáng như thể đã phát điên..

- "Rốt cuộc là cái gì mới được?? Ai chết?? Mày nói rõ ra xem nào!?"

South vốn không phải kẻ thích lằng nhằng dông dài, hắn thì có thể đùa giỡn, nhưng người khác đừng dông dài trước mặt hắn.

Nhìn bộ dáng hèn hạ không ra người của tên kia, hắn chỉ cảm thấy muốn lôi xuống đánh cho một trận.

Dù sao cũng là kẻ từng trải qua huấn luyện sinh tử, bây giờ nhìn qua thôi cũng thật khó coi.

- "Ma.. Có ma.. ma.. xé chân.. tay .. người kia.."

Gã người chơi kia thở hổn hển, cả người run rẩy vô cùng, gã phải bám vào cột nhà mới có thể đứng vững được..

- "Ma nữ tiếp cận hai người rồi tấn công, nó khống chế rồi xé chân tay của người đi cùng cậu, cậu may mắn chạy được?"

Takemichi vừa dứt lời, người kia dùng sức gật lấy gật để.

Cậu đưa tay lên cằm, khuôn mặt cúi xuống như suy nghĩ cái gì.. Nhưng bên tai lại truyền tới tiếng thét dài như bị chọc tiết..

Khi cậu ngẩng đầu, ngay trước mặt, South bóp lấy cổ của thực thể màu đen kia nâng lên, đôi mắt vặn vẹo đầy sát khí..

- "..."

Vốn định mở miệng hỏi, sau đó chỉ thấy bên cạnh Mikey cũng đang âm trầm nhìn chằm chằm thực thể màu đen đang cố cào xé vào tay của South để thoát khỏi hắn.. 

Lời nói vừa định trượt khỏi lưỡi lại bị nuốt trở về..

- "Mở miệng ra nói, mày là ai?"

South dùng sức, bàn tay càng lúc càng bóp chặt lấy cổ của gã người chơi kia, dường như sắp đem cổ của gã ta bẻ gãy..

Chân tay của gã ta quơ quạng loạn xạ, lời nói cũng chẳng ra đâu vào đâu, bàn tay phản kháng cũng mơ hồ yếu dần đi..

- "Nói! Đừng có nghĩ lừa được tao! Trước tiên là hét để thu hút sự chú ý của dân làng về phía bọn này, sau đó bịa chuyện gặp ma, mày muốn chết?!"

Takemichi thở hắt ra một hơi, quả nhiên, đã cảm thấy có cái gì đó quái quái..

Nếu như là ma quỷ, vậy thì liên quan đến "bài tập", nếu như thật sự muốn giết người, vậy thì không có khả năng sẽ thả một người đi để tìm thêm việc..

Vậy nên..

Mikey nặng nề phun ra ba chữ: "NPC."

Chỉ thấy sát khí trong mắt của South càng thêm sâu, sau đó hắn dùng tay, dễ dàng bẻ gãy cổ của tên kia..

Thực thể màu đen giãy giụa điên cuồng, sau đó dừng bặt, dễ dàng bị hắn ném xuống đất như giẻ lau chân..

Cái đầu gãy bị ngoẹo hẳn sang một bên, cơ thể như mảnh giấy rách rơi xuống, lúc ngã xuống đất để lại một tiếng động nhỏ..

Sau đó, thực thể màu đen liền trở về trạng thái ban đầu, rõ ràng là một con robot.


-  "Sao mày đoán được?"

Takemichi hỏi Mikey đang đứng bên cạnh, sau đó hắn trả lời.

- "Muốn chúng ta chết, ngoài dân làng ma quỷ ở cái làng này ra thì chỉ có NPC do Hệ Thống Chủ cài vào."

- "..."

Cũng không nghĩ tới.. Mà đúng vậy thật, bây giờ "bài học" chưa hoàn thành, người chơi khác làm hại bọn họ thì cũng chẳng có lợi lộc gì cho cam..

Mà người chơi khác cũng sẽ không ngu ngốc đến mức sẽ đụng vào hai tên có số thời gian sống sót cao đặc biệt như thế này..

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cũng cảm thấy sợ, lí nào cả thế giới đều muốn giết mình? Cái cảm giác cả thế giới đều có thể giết mình này thật sự rất dọa người.. :  "Thế người còn lại thì sao?"

- "E rằng đã chết. Nếu không cũng đã sớm quay về. Ma quỷ là do nó bịa chuyện vậy nên khả năng cao người kia bị NPC đó giết rồi. Tất nhiên, trong trường hợp người kia không phải NPC."


Và rồi ở phía đằng xa truyền tới một đợt tiếng ồn ầm ĩ..

Cả ba người cũng cẩn thận bước tới xem xét, chỉ thấy đám dân làng xúm lại quanh một cái xác tươi, quả nhiên tứ chi đều bị đứt rời..

- "Có lẽ là người chơi kia."

Sau khi chết sẽ quay về nguyên bản..

Takemichi nén cơn sợ hãi, ghé đầu hỏi một người dân.

- "Ông ơi, chúng cháu mới đi ngang qua đây.. Có chuyện gì vậy ạ?"

Âm thanh của ông lão lạnh như băng, hoàn toàn không nghe ra ấm áp, nhưng ngữ điệu thì lại rất bình thường. Đi vào tai người cùng lắm chỉ cho người ta cảm giác đây là một ông lão khó gần.. 

Nhưng bởi vì nội tâm biết rõ đó là ma, Takemichi vẫn không nhịn được rét lạnh một trận..

- "Có người chết, có người chết.. Bây giờ đều dẫn đến bên cạnh cây thiêng an táng, hắn có phúc, an táng bên cạnh cây thiêng tích đức cho dân làng.."

Ông lão có hơi vội, gần như muốn thật nhanh đi nhìn đoàn người khiêng xác đến "cây thiêng", cậu chỉ thoáng ngẩn ngơ một lát thôi ông ta đã rời đi..

Ba người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó cũng cẩn thận theo gót dân làng..

Chỉ thấy, người bị khiêng đi chỉ còn có thân, chân tay vốn bị đứt rời đều được để riêng..

Mấy đứa trẻ đi vòng quanh cái xác, liên tục hát lên bài đồng dao kì lạ.. Đinh đinh đang đang, gió trời thổi tung vạt lá, cuốn theo sắc đỏ rơi chật đất..

Một màn này, chẳng dị hợm bằng cách dân làng cẩn thận chặt đứt hai bàn tay, hai bàn chân ra khỏi cẳng tay, cẳng chân của người chết kia, sau đó buộc dây treo lên, phía dưới đặt bát hứng máu..

Máu chảy xuống, từng giọt, từng giọt.. Nhuốm đỏ màu bát trắng tinh..

.

.

.

.






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro