Chương 2: Nhục Nhã

"Cứu tôi, làm ơn hãy cứu tôi"

Trong một không gian đen tối tĩnh mịch, tôi vừa chạy vừa hét lên một cách đầy gấp gáp.

Tôi đang chạy trốn, chạy khỏi thứ gì đó đến tôi còn không biết rõ, chỉ biết nó rất đáng sợ, lạnh lẽo, nhớp nháp như muốn nuốt chửng lấy tôi.

Tôi điên cuồng chạy, khắp nơi đều là bóng tối, không ánh sáng, không chỗ trốn, tôi như đang bị dồn vào đường cùng.Chân tôi ngày chạy chậm hơn, tôi đang đuối sức, cố gắn chạy thêm một chút nữa nhưng bất thành, nó đã túm được lấy chân tôi.

Xúc tu nhớp nháp kinh tởm khiến tôi buồn nôn, chưa kịp để tôi hoàng hồn thì nó đã kéo tôi xuống một cái hố đen.

"Không!!!" Tôi hét lên, cố gắng bám lấy thứ gì đó trong vô vọng, tôi không muốn chết, tôi còn muốn sống, tôi còn muốn gặp lại người con gái tôi yêu.

"KHÔNG!!!"

Tôi hét lớn lên rồi tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ, tôi thở dốc, hoảng loạn nhìn xung quanh, tuyệt nhiên không biết đây là nơi nào. Đột nhiên cơn đau từ thắt lưng truyền tới.

Tôi bụng nằm xuống một cách đau đớn, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới cảm nhận được cảm giác như thế này, nó còn đau hơn gấp bội lần lúc tôi bị Kisaki bắn.

"Mày tỉnh rồi à Takemicchi"

Một chàng trai bước vào, mái tóc tím nhẹ, tôi ngay tức khắc nhận ra đó là ai, vội nói:"Mitsuya".

Anh nhìn tôi, nụ cười hiền dịu đột nhiên dập tắt, anh bảo:"Gọi Takashi"

"Nhưng Mitsuya tao..." Tôi nhìn anh với vẻ mặt bất ngờ, dùng kính ngữ đó là cách tôi luôn làm khi nói chuyện với mọi người, anh cũng chưa từng phàn nàn nhưng sao giờ lại.

"Gọi Takashi, mày đừng làm tao tức giận giống hôm qua"

"Hôm qu..a.." Tôi chỉ vừa nói chữ "Hôm qua" cả đầu tôi đột nhiên đau như búa bổ, tôi ôm đầu nằm trên giường quằn quại, Mitsuya ấy vậy không chút hoảng hốt mà thản nhiên ngồi xuống bên cạnh giường tôi.

Anh nói:"Có vẻ Sanzu cho mày dùng quá liều lượng rồi"

Những điều anh nói tôi không tài nào hiểu được vì đang còn phải vật lộn với cơn đau đầu, những dòng ký ức mơ hồ liên tục hiện ra trong tâm trí tôi, chúng rời rạc nhưng dần lại trở nên gắn kết lại với nhau.

Tôi mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường, Mitsuya thấy tôi đã không làm loạn nữa, anh đi đến, ôm tôi vào lòng và bảo:

"Gọi Takashi đi Takemicchi"

Tôi khô khan gọi tên anh:"T..Takashi.."

Vừa dứt lời tôi liền nhớ lại những ký ức kinh khủng đêm qua, từng cái cảm giác kinh tởm đến đau đớn vì bị cưỡng hiếp, ánh mắt tôi hóa kinh hoàng nhìn anh, anh vẫn vậy, vẫn cái nụ cười hiền dịu ấy nhưng trong mắt tôi đã hóa thành quỷ dữ.

"Takemicchi lại đây nào"

"Không!" Tôi cự tuyệt anh, Mitsuya đã tức giận, anh túm lấy cánh tay của tôi kéo mạnh, dùng chút sức lực yếu ớt còn lại, tôi cố bám víu lấy chiếc giường, nơi an toàn duy nhất. Tôi đã cắn mạnh vào tay, cắn đến bật máu nhưng anh không hề hét lên tiếng nào.

Tôi giật mình, ngước lên mình anh, khuôn mặt tối sầm cùng ánh mắt sắc lẹm, tôi giật thót mình vì hoảng sợ, muốn nhả ra anh liền ra lệnh cho tôi:"Liếm nó đi Takemicchi"

Liếm cái gì? anh muốn tôi liếm máu của anh ư, đừng có điên vậy chứ.

Tôi không nghe lời anh, cũng không nhả ra, bất động tại chỗ, Mitsuya lại tiếp tục nói:"Mày không liếm tao liền gọi bọn nó vào, mày muốn nếm lại cái cảm giác hôm qua sao Takemicchi?"

Tôi lúc này mới thả tay anh ra, đôi mắt ngấn lệ hỏi:"Tại sao bọn mày lại làm vậy"

"Thì giống với cách mày yêu cô ta thôi, bất chấp mạng sống để cứu cô ta vậy"

Tôi giật mình:"T..Tao chưa hề kể cho mày, sao mày lại biết"

Anh ngồi xuống, vuốt một bên má tôi, giọng cợt nhã nói:"Chẳng có gì là mãi mãi, bí mật của mày cũng có ngày lòi ra Takemicchi ạ, điều sai lầm của mày chính là kể chuyện đó cho những kẻ si tình"

Mikey, Draken, Chifuyu tôi biết Mitsuya đang nói đến ba người bọn họ, những người bạn mà tôi cực kỳ tin tưởng, sao họ lại có thể làm thế...không, họ có thể làm như thế, ôi Takemichi tên ngốc này, tại sao tôi có thể quên được, bọn họ cũng góp phần trong việc cưỡng hiếp tôi.

Khó có thể chấp nhận được cái sự thật kinh tởm này, tôi bắt đầu khóc:"Làm ơn, tao muốn được gặp lại Hinata, muốn gặp Akkun, Takuya, mọi người..."

"Tao hận bọn mày, hận cái điều kinh tởm bọn mày đã làm lên người tao!"

Mitsuya lạnh nhạt nói:"Thế thì sao?"

"Tao đã tưởng mày là kẻ hiểu chuyện Mitsuya, thế thì sao ư? chính bọn mày đã phá hoại, chà đạp lên cái tôn nghiêm của tao"

Lời nói của tôi như gió thoảng bên tai anh, Mitsuya ngồi xuống chiếc ghế được đặt cách đó không xa, vắt chéo chân, mặc kệ vết cắn ở tay đang rỉ máu, anh nói:"Tất cả những gì bọn tao làm đều là để có được mày"

"Cái tương lai mày mong muốn chính là bọn tao hạnh phúc, và mày cùng cô ta sẽ kết hôn"

"Bọn tao cũng vậy, tương lai bọn tao muốn chính là được hạnh phúc, nhưng hãy nghĩ kĩ đi Takemichi, hạnh phúc đối với mày và hạnh phúc đối với bọn tao là hai thứ hoàn toàn đối lập"

Tôi bất ngờ:"Cái gì chứ!"

Anh cũng không lấy làm lạ mà tiếp tục nói:"Mày hạnh phúc khi mày lấy được người mình yêu, bọn tao cũng vậy, nhưng cái tương lai mày muốn lại chính là để bọn tao chứng kiến người bọn tao yêu phải lấy người phụ nữ khác"

"Takemicchi mày là kẻ keo kiệt, vì hạnh phúc của mày mà khiến bọn tao đau khổ..nhưng đừng lo vì giờ đây nó đã khác rồi, chính bọn tao sẽ tự khiến bản thân hạnh phúc bằng cách phá hoại thứ hạnh phúc đó của mày"

"Takemichi, tao thật sự yêu mày rất nhiều"

###################################################

Emma:"Mê cách viết ngôi thứ nhất ẻ =)))"

"Cảm thấy mình thật khốn nạn =))"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro