Chap 13: Mưa và Cacao
Hôm nay là một ngày mưa. Takemichi vốn là người hoà đồng nhưng em không thích mưa cho lắm. Nhưng hoà đồng và thích mưa liên quan gì đến nhau chứ, thích thì thích mà ghét thì ghét thôi. Cảm giác ướt át đó làm em thấy khó chịu, em vẫn thích khí hậu mát mẻ khô ráo hơn. Nhưng đôi khi em lại mong chờ những cơn mưa đó. Khó hiểu nhỉ. Mưa che giấu được nước mắt, khi khóc dưới mưa sẽ chẳng bị ai phát hiện ra cả. Vì chẳng ai biết được nước trên mặt là nước mưa hay nước mắt đâu chứ. Nhưng mấy ai quan tâm một người đứng dưới mưa mà khóc kia chứ. Chẳng ai quan tâm đâu. Vì sẽ chẳng có ai muốn nghe điều không có ai muốn nghe cả. Ai lại đi nghe một người lạ than thở kia chứ.
Ngồi trong cửa hàng tiện lợi nhìn ra ngoài trời mà trong lòng cảm thấy hối hận vì không để Takeshi đưa đi. Bên ngoài chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tạnh mưa cả. Ngồi đây hoài cũng không phải là cách, thôi thì về nhà vậy, ướt một chút cũng không sao về tắm lại là được. Em muốn cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp mỗi khi trời mưa, nó làm em cảm thấy thoải mái và bình yên.
"Chị ơi, làm em một ly cacao nóng nhé. Nhưng làm nóng nhất có thể giúp em nhé. Trời mưa rồi nên cacao sẽ nguội rất nhanh. Sẵn tiện làm nóng cơm nắm giúp em nhé"
"Được, em chờ chị chút nhé. Trời lạnh rồi, em có muốn lấy thêm mấy sưởi cầm tay không?"
"Dạ có, chị cho em một cái nhé" em mỉm cười dịu dàng nhìn cô
Bước tới quầy thanh toán em mua một cục cơm nắm cùng một ly cacao nóng hổi cùng một cái khăn khá to. Em còn cố tình dặn nhân viên làm ly cacao kia nóng hơn bình thường một chút vì có linh cảm nó có thể sưởi ấm được. Như chợt nhớ ra gì đó em đi vòng quanh tìm thêm một chiếc khăn quàng cô và một đôi bao tay bằng len. Nhưng em cần sưởi ấm sao? Không phải em cần, chỉ là linh cảm mách bảo vậy thôi. Linh cảm là vậy, luôn luôn nhắc nhở em giúp người. Nhưng nó lại không bao giờ nhắc nhở rằng em sẽ kéo thêm về một cục phiền phức. Với em thì là vậy, nhưng cũng không có gì quá quan trọng đâu, chỉ làm tương lai hơi đâu lưng.
Bước ra khỏi cửa hàng trên tay cầm thêm một chiếc ô có thể che cho 3 người. Tự hỏi sao nó lại to tới vậy thì là do em ngại nước mưa. Lần trước bị cảm thật sự rất mệt mỏi, em không muốn lập lại lần 2 đâu. Mà nhắc đến bệnh em lại nhớ đến thằng nhóc con da ngâm đeo kính kia, haizzz phiền não thật. Lũ trẻ bây giờ thật khó hiểu, đã quen biết gì đâu mà tỏ tình rồi muốn chiếm làm của riêng. Trend bây gì là vậy hả ta?
Nhưng lại nhớ tới chuyện Baji nói nhóc đó tiếp cận Mikey. Bề ngoài nhìn có vẻ như Mikey là một người cứng cỏi nhưng tâm lý nhóc đó mỏng manh vô cùng. Chỉ cần tác động nhẹ sẽ vỡ tan tành rồi mặc người khác khống chế cho xem.
Đi một cách chậm rì rì trên con đường vắng với những suy nghĩ mong lung. Cảm giác như trong con hẻm phía trước có người nên khi đi ngang em quay đầu nhìn vào. Một bóng dáng nhỏ gầy đang ngồi ôm chân ngồi dưới cột điện. Mái tóc bạch kim cùng làn da bánh mật đối lập nhau nhưng lại hài hòa một cách khó hiểu. Mùi pheromone của sự tức giận và đau buồn tỏa ra một cách nồng nặc làm Takemichi phải chau mày lại vì khó chịu. Có lẽ phát ra từ người kia là mùi hoa tử đinh hương. Người kia có lẽ là một alpha, mà còn là alpha trội vì khi tức giận mùi khá nồng và nó cũng đang ảnh hưởng đến em. Cũng không quá quan trọng đâu, chỉ là nó làm em hơi khó chịu thôi. Nếu là một omega nào khác thì chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng hoảng sợ rồi. Nhưng em lại là sigma nên mùi hương kia cũng không ảnh hưởng gì đến em mấy.
Bước vào con hẻm một cách bình tĩnh, sẽ chẳng có ai can đảm như em cả. Nếu là một ai đó thì họ sẽ chẳng bước vào đâu. Ai lại muốn rước thêm phiền phức kia chứ. Nhưng em là ai? Là một Takemichi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Takeshi giận thôi.
"Này nhóc, trời đang mưa đấy. Ngôi đây như vậy sẽ bệnh mất" em đi tới dùng ô che luôn cho người kia.
"Biến đi" gã mặc kệ người đối diện. Gã đã quá mệt mỏi để đánh trả hoặc ngước lên nhìn. Cuộc đời này quá tàn nhẫn với gã. Gã muốn buông xuôi tất cả.
"Có số điện thoại người thân hay bạn bè không? Tôi giúp nhóc gọi" em vẫn kiên trì.
"Tao nói là biến đi. Mày không nghe thấy hả?" người kia bắt đầu gắt gỏng mà quát lớn
"Cãi nhau với gia đình à?"
"Gia đình? Đó là cái đéo gì? Toàn thứ dối trá giả tạo. Mày cũng đang quan tâm tao một cách giả tạo mà thôi. Sẽ chẳng ai cần tao cả. Họ vứt bỏ tao như một thứ rác rưởi, họ đùa giỡn với cảm xúc của tao, họ đem lại cho tao sự tin tưởng và hạnh phúc rồi lại đạp đổ nó một cách tàn nhẫn. Mày hiểu cảm giác đó không hả? Cảm giác mà người mẹ bao nhiêu lâu nay mày yêu thương vứt bỏ mày ở cô nhi viên rồi đi biệt tâm, rồi sau khi gặp lại thì người mẹ đó lại nói mày là con của chồng trước bà ta cùng một người phụ nữ Philippines nào đó chứ không phải con ruột của bà ta. Cảm giác mà khi có một người bước đến và nói anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với mày, cho mày biết tình cảm gia đình thế nào nhưng mọi thứ tốt đẹp đều để dành cho một đứa em khác không phải mày, rồi cuối cùng mày cũng nhận ra người anh đó chả có máu mủ ruột thịt gì với mày cả. Mày hiểu cảm giác đó không hả? HẢ? Tất cả chỉ toàn giả dối mà thôi" gã ngước mặt lên mà chấp vấn em.
Trong đôi mắt tím xinh đẹp kia không chút ánh sáng, nó trống rỗng một cách vô hồn. Tại sao người này đang đau khổ như vậy mà trong đội mắt đó lại chẳng có lấy một tia đau thương? Nó giống đôi mắt đen lay láy kia của Mikey, cũng chẳng có chút hi vọng gì. Có lẽ chủ nhân của nó biết rằng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng đau.
Rồi gã tiếp tục gục mặt xuống vì gã nhận ra tại sao mình lại chấp vấn người ta kia chứ? Một người xa lạ chỉ đang cố quan tâm đến gã. Để làm gì chứ?
"Tôi không có ba mẹ. Họ mất lúc nào tôi cũng chẳng hay biết. Tệ quá nhỉ? Tôi chỉ có thể ở với họ vỏn vẹn 12 năm nhưng họ rất yêu thương tôi. Nên tôi không thể hiểu cảm giác của nhóc. Thật xin lỗi" em ngồi xuống cạnh gã dùng ô che chắn cho cả hai.
"Mày lớn hơn tao bao nhiêu mà dám gọi tao là nhóc? Mày tin tao giết mày không hả?" gã trợn mắt hăm dọa em
Chắc em sợ.
"Không cần biết lớn hơn bao nhiêu. Miễn lớn hơn là được. Còn giết được không thì đợi một ngày đẹp trời nào đó thử rồi biết" em mặc kệ khuôn mặt cố tỏ ra hung dữ kia. Chắc trẫm sợ.
"..." không sợ thật hả? Vui nha.
"Nhóc có muốn nghe một câu chuyện không?" em khéo tay gã lại đặt ly cacao vẫn còn ấm nóng vào lòng bàn tay lạnh ngắt kia.
Gã nhìn em một cách khó hiểu nhưng cũng không hất ly cacao kia ra. Không biết vì gã lười phản kháng hay gã đang tham lam muốn nhận thêm một chút ấm áp hiếm hoi trong cuộc đời của mình.
Em cũng từ từ bóc cơm nắm rồi đưa đến bên miệng người kia. Gã cũng vô thức mở miệng ra cắn lấy nó. Đã một ngày gã không ăn gì rồi, thật sự là đói tới rung rẫy. Vừa đói vừa lạnh. Cũng chẳng nghi ngờ trong đó liệu có độc hay không. Em với gã có hận thù gì đâu mà muốn hại gã kia chứ, mà nếu có độc thật thì đã sao? Gã chẳng luyến tiếc gì cuộc sống này nữa, chết đi đôi khi cũng tốt. Cứ thế gã ăn hết cục cơm nắm kia.
"Ngày xưa có một gia đình gấu đen gồm ba mẹ gấu và một chú gấu con. Mua đông năm đó khí hậu rất khắc nghiệt, có thể mùa đông sẽ kéo dài rất lâu. Thay vì ngủ đông như mọi năm thì gấu ba gấu mẹ quyết định sẽ di cư sang vùng đất khác để sinh sống tránh đi cái lạnh này. Nhưng họ lại sợ gấu con không thể đi xa và có thể gặp nguy hiểm trên đường đi nên đã quyết định để gấu con ở lại. Họ chuẩn bị tất cả cho nó đủ để nó vượt qua một mua đông thật dài mà không có họ bên cạnh. Gấu con hiểu chuyện không thắc mắc gì mà ở lại hang động một mình..."
Em mặc kệ gã có muốn nghe hay không mà bắt đầu kể. Rút khăn ra lau những giọt nước mưa còn động trên khuôn mặt đẹp trai kia rồi bắt đầu giúp gã lâu khô tóc. Gã cũng phối hợp mà ngồi yên cho em lau khô giúp mình. Trước sự ngỡ ngàng của gã em lấy thêm cả khăn quàng cổ cùng bao tay ra mang vào cho gã. Gã tự hỏi sao em đem theo những thứ này như có vẻ đã biết trước như vậy. Thật là một người khó hiểu.
"Tại sao nó lại ngu ngốc như vậy? Đó khác gì bị bỏ rơi đâu chứ? Tại sao nó lại chấp nhận ở lại. Ba mẹ nó không chịu được cái mùa đông đó thì làm sao một con gấu con có thể trải qua được" gã nghe mà khó chịu thay gấu con. Tại sao lại bỏ rơi nó như vậy, như cách gã bị tất cả bỏ mặc vậy.
"Nghe hết đã. Nó vô tình ngủ cả một mùa đông thật dài thật dài mà không hề biết khi tỉnh dậy mọi thứ đã thay đổi cuộc đời nó. Khi tỉnh lại thì mua đông đã qua nhưng chẳng thấy ba mẹ trở về. Sau đó nó gặp một gấu chị và biết được chị ấy là con của bạn ba mẹ mình. Gấu chị mới kể cho nó biết rằng ba mẹ nó rời đi để lại nó vì có nguyên nhân. Mẹ nó mang thai em nó và phải sinh trong mùa đông giá rét. Sợ rằng gấu em vừa sinh không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt này nên đành để nó lại rồi đi đến nơi ấm áp để sinh gấu em. Nhưng chẳng may trên đường lại gặp bác thợ săn, gấu ba vì bảo vệ gấu mẹ mà chết. Còn gấu mẹ thì sau khi sinh xong chỉ còn đủ sức để đưa gấu em đến gia đình của gấu chị kia rồi cũng theo gấu ba. Gia đình gấu chị nuôi gấu em lớn được một chút thì chợt nhớ ra vẫn còn gấu con. Gấu chị vì vậy mới đưa gấu em về gặp gấu con và kể cho nó nghe chuyện của ba mẹ nó. Gấu con còn quá nhỏ để tự lập và chăm sóc gấu em nên là gấu chị quyết định ở lại chăm sóc cho cả hai. Gấu chị dù không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn yêu thương cả hai anh em nhà gấu con" em kể đến đây thì im lặng
"Tại sao gấu con lại không oán trách ba mẹ nó vì chỉ biết quan tâm đến gấu em mà bỏ nó lại?" im lặng một lúc gã hỏi em
"Thì ai cũng có những thứ quan trọng không thể lựa chọn một kia mà. Nếu ở lại với gấu con thì gấu em sẽ chết. Nếu đem gấu con theo thì chắc gì nó đã còn sống? Thà để nó lại cái hang tuy lạnh lẽo nhưng an toàn vẫn tốt hơn. Họ cũng đã chuẩn bị sẵn tất cả rồi kia mà" em từ tốn giải thích.
"Vậy sao gấu chị lại có thể yêu thương hai anh em nhà gấu con kia chứ? Đâu phải trách nhiệm của nó, cũng đâu có huyết thống gì?" gã tự hỏi câu hỏi này là gã hỏi để giải đáp thắc mắc hay là hỏi cho chính mình. Gã mong chờ gì ở ngõ cụt của cuộc đời gã kia chứ.
"Tại sao phải cùng huyết thống mới được yêu thương nhau?" em hỏi ngược lại gã.
"Hả?" gã ngơ ngác nhìn em
"Chẳng có định luật nào bắt buộc phải cùng huyết thống mới được yêu thương nhau cả. Nếu cuộc sống này quá khắc nghiệt thì sẽ có người nào đó dịu dàng với nhóc. Không nhất quyết phải là cùng huyết thống. Gia đình là gì? Gia đình là nơi ta yêu thương nhau và là nơi để trở về. Đừng quá đặt nặng huyết thống tình thân. Chỉ cần mở lòng với những người đang quan tâm yêu thương mình thôi. Hãy trân trọng những người đó vì khi bỏ lỡ rồi chắc gì sẽ có người khác quan tâm yêu thương mình" em nói rồi đứng dậy kéo gã lên.
"Tìm người cần tìm, xin lỗi người cần xin lỗi. Người anh kia chắc đang lo lắng lắm đó" nói rồi em đưa chiếc ô cho gã rồi bước ra khỏi con hẻm nhỏ kia.
"Mày tên gì vậy?" gã vội vàng hỏi
"Trước khi hỏi tên một ai đó thì phải giới thiệu trước mới lịch sử hiểu không?" em dừng bước quay qua trách móc gã. Nhưng gã cũng chẳng khó chịu gì mà chỉ sợ em đi mất mà chưa kịp biết tên.
"Izana, Kurokawa Izana"
"Ừm, Hanagaki Takemichi" nói rồi em tiếp tục bước đi
"Có thể gặp lại không?"
"Nếu có duyên sẽ gặp lại" em vẫn bước đi mà không dừng lại
Gã vẫn đứng đó cầm chiếc ô cùng với ly cacao chỉ còn chút hơi ấm. Đưa ly lên miệng uống một hơi cạn sạch mới cầm ô bước đi mất. Có lẽ không cùng huyết thống cũng không quan trọng là mấy nhỉ. Người kia dịu dàng với gã khi cuộc đời này quá tàn khốc. Người kia soi sáng tâm hồn gã khi nó rơi vào nơi tối tăm. Gã muốn gặp lại người đó và sẽ gặp lại bằng mọi giá. Thứ Izana này muốn thì phải có cho bằng được, nếu không thể có thì chính tay gã sẽ làm cho thứ đó biến mất và chẳng ai có thể có được nó.
Mặc kệ lời khuyên của em Izana không đi tìm người anh không cùng huyết thống kia. Vốn dĩ gã nghĩ người anh kia chỉ đem tất thảy những thứ tốt đẹp nhất trên đời để trai cho đứa em mang tên Manjirou kia. Đứa em không cùng huyết thống như gã chỉ có thể nhận được thứ tình cảm hời hợt kia thôi.
~~~~~~~~~~~~~~
Thật ra khi đi đến cửa hàng tiện lợi em bất ngờ nghe được câu chuyện của gã. Izana cùng người tóc đen kia cãi nhau dưới mưa một cách gay gắt. Chung quy thì cũng chỉ vây quanh chuyện không cùng huyết thống mà thôi. Rồi sảy ra ẩu đả, gã lao đến đánh người kia rồi chạy đi mất. Người kia ngồi dưới mưa mà thẫn thờ tự trách móc bản thân sao không nói ra sự thật sớm hơn rồi khuyên giải gã. Sau một lúc thì người kia cũng lo lắng mà chạy theo đi tìm. Chỉ có em mới biết gã vẫn ở trong con hẻm đó mà chưa rời đi. Cũng chỉ có em thấy người kia lo lắng tới cỡ nào. Không cùng huyết thống là thật, nói dối cũng là thật nhưng yêu thương gã cũng là thật.
##############
Câu chuyện về gấu con là một câu chuyện mà sau này có thể sẽ không liên quan gì đến cốt truyện chính của tui nên mọi người đừng quá để tâm đến. Mà nếu có liên quan thì cũng không nhiều đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro