Chương 4: Hương Ngọc Lan

🗣️ Mn ơi, mìn có đổi tên và bìa truyện mới í , nếu thấy không hợp mn cứ góp ý cho mìn nha. Then kiu mn đã ủng hộ mìn 💌.

__________________

Ngón tay Douma len qua từng lọn tóc đỏ, chậm rãi vuốt ve từ đỉnh đầu xuống gáy, như đang xoa dịu một con thú nhỏ đang run rẩy .

Hơi thở lạnh buốt của hắn phả vào vành tai, khiến Tanjiro hoàn toàn tê liệt. Trái tim cậu đập điên cuồng, cảm giác mắc kẹt trong lớp băng lạnh giá, vô phương thoát thân.

Vòng tay Douma siết lại, giữ cậu thật chặt vào lồng ngực. Sự dịu dàng giả tạo ấy chứa đựng một sự chiếm hữu tàn nhẫn, một xiềng xích vô hình trói buộc linh hồn cậu mà chẳng cần phải đổ máu hay dùng đến bạo lực.

“Giỏi lắm, Tanjiro”-Giọng hắn khẽ khàng, mềm mại nhưng lạnh lùng thấu xương.

Hắn cúi xuống, nụ cười tươi rói đến mức khiến người ta rùng mình: “Ta phải đi xử lý vài chuyện. Nhớ rõ những gì ta dặn dò đấy. Không được làm ta thất vọng.”

Tanjiro chỉ khẽ gật đầu, sự mệt mỏi và tuyệt vọng làm cậu không còn sức lực để phản ứng. Mái tóc đỏ rũ xuống, che đi nửa khuôn mặt. Đôi mắt cậu trống rỗng, vô hồn, phản chiếu màu đỏ của một loài quỷ dữ đã mất đi bản thân.

Douma nháy mắt, xoay người quay đi. Bóng dáng hắn tan biến dần trong ánh sáng phản chiếu lập lòe trên mặt hồ.
Làn hơi lạnh mang theo hương hoa ngọc lan mờ nhạt cũng dần tan biến, bỏ lại Tanjiro trong khoảng không gian méo mó và cô độc đến tột cùng.

Trong trang viên yên tĩnh của Douma, thời gian trôi qua chậm chạp và vô nghĩa. Sự im lặng của Vô Hạn Thành sâu thăm thẳm, nuốt chửng mọi âm thanh và hy vọng.

Tanjiro ngồi bên hồ sen tĩnh lặng, trong tay là chiếc lược ngà Douma tặng. Hồ sen trong vắt, phản chiếu gương mặt cậu với đôi mắt đỏ rực. Cậu đã chấp nhận bóng tối, chấp nhận hơi lạnh thấu xương của tường đá, và sự giam cầm được Douma tô vẽ bằng cái tên “tình thương”.

Nhưng đột nhiên, một âm thanh lạ lẫm phá vỡ sự tĩnh mịch ấy. Một tiếng gọi vang lên, nhẹ nhàng như tiếng gió lùa qua khe cửa.

“...Tanjiro...”

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn ánh lên tia kinh ngạc.

Âm thanh ấy không phải của Nezuko, nhưng nó lại khơi dậy một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Nó xa lạ, trong trẻo, nhưng mang một ma lực khó cưỡng, như giọng nói ai đó đang tuyệt vọng gọi tên cậu, kéo cậu trở về từ cõi quên lãng.

Nó đến từ bên ngoài trang viên, phía cánh cửa cấm kỵ.

"Không được bước ra ngoài nửa bước. Nếu không, ngươi biết hậu quả rồi đấy."- Lời cảnh cáo lạnh buốt của Douma vang lên trong ký ức, kéo theo cảm giác đau đớn khủng khiếp và hình ảnh về sự trừng phạt tàn khốc mà hắn đã áp đặt.

Tanjiro siết chặt chiếc lược trong tay, hơi thở nghẹn lại. Sự giằng xé nội tâm khiến cậu run rẩy. Nhưng tiếng gọi ấy vẫn kiên trì lặp lại, mềm mại, như một lời hứa hẹn về một điều gì đó đã bị đánh mất.

“...Tanjiro...”

Cậu từ từ đứng dậy. Mái tóc đỏ khẽ lay động trong luồng gió mờ ảo.
Dù biết hình phạt khủng khiếp đang chờ đợi, dù sợ hãi đến mức các đầu ngón tay tê dại, một lực đẩy vô hình vẫn khiến cậu bước đi. Phần quỷ trong cậu sợ hãi, nhưng phần linh hồn con người le lói lại muốn tìm hiểu nguồn gốc của tiếng gọi.

Khi cậu mở cánh cửa, Vô Hạn Thành lập tức gầm lên và xoay chuyển dữ dội.

Các hành lang dài và vặn vẹo cuộn mình, những bức tường dịch chuyển điên loạn theo tiếng đàn tì bà réo rắt. Tanjiro phải bám vào tường để không bị ngã.

Tiếng gọi vẫn kiên định dẫn cậu đi sâu hơn vào mê cung không gian.
Mỗi bước chân là một nỗ lực chống lại sự sợ hãi và hơi lạnh thấu xương bốc lên từ dưới sàn.

Cuối cùng, hành lang mở ra, dẫn cậu tới một không gian rộng lớn, tối tăm, nơi không khí đặc quánh sự thống khổ. Giữa trung tâm là một cột trụ khổng lồ, cao vút chạm tới bóng đêm vô tận, cậu vẫn nhớ lần đầu tiên vào đây cậu đã thấy chiếc cột này.

Trên thân cột là vô số khuôn mặt người bị biến dạng, tan chảy, vừa khóc vừa cười, như bị đóng chặt vào đó bằng nỗi đau tột cùng của hàng trăm linh hồn bị nuốt chửng.
Tiếng gọi cuối cùng vang lên, ngay trước cột trụ: “Tanjiro...”

Cậu run rẩy tiến lại gần, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Khuôn mặt đầu tiên cậu chạm vào là một khuôn mặt đang khóc thảm thiết, ngay lập tức luồng lạnh buốt như băng đâm thẳng vào tâm trí.

Những hình ảnh rời rạc, sắc nhọn như mảnh kính vỡ lóe sáng: tiếng la hét, cảnh tượng da thịt bị cắn xé, linh hồn bị bóc tách và nuốt sống trong tuyệt vọng. Cậu giật tay lại, thở dốc, cảm giác như mình vừa suýt chết đuối trong đại dương nỗi đau.

Nhưng rồi, cậu lại đưa tay lên.
Chạm vào một khuôn mặt khác đang cười điên dại.

Lần này, cậu cảm nhận được sự tôn thờ bệnh hoạn, sự cam chịu và niềm khoái cảm khi được chết đi dưới tay kẻ mà họ tôn sùng.

Cả thế giới xung quanh xoay cuộn, và Tanjiro hiểu ra: đây là ký ức bi thương của những linh hồn bị giam giữ, bị đồng hóa. Những mảnh vụn đau thương và điên dại cấu thành nên chính Vô Hạn Thành này.

Ngay khi cậu rút tay lại, một giọng nói trầm thấp, uy lực vang lên từ phía sau. Giọng nói mang theo sức nặng khủng khiếp, như một khối đá tảng vừa rơi xuống, nghiền nát cả không khí và mọi ý chí phản kháng.

“Ta tưởng ở nơi này đã không còn sót lại con chuột nhắt nào dám tự do lang thang nữa chứ.”

Toàn thân Tanjiro đông cứng, nỗi sợ hãi nguyên thủy bóp nghẹt cổ họng cậu.

Cậu không cần quay lại, dòng máu quỷ trong người đã phản ứng mãnh liệt với sự hiện diện ấy, bắt đầu sôi sục như một lời quỳ phục bản năng.

Kibutsuji Muzan.

Cậu quỳ sụp xuống, đầu cúi thấp chạm đất, vai run rẩy không kiểm soát. Mái tóc đỏ rũ xuống che đôi mắt.
Từng bước chân của Muzan vang vọng trong không gian xoắn ốc, chậm rãi, đầy quyền uy tuyệt đối.

Một mùi hương nồng đậm, vừa ngọt vừa tanh xộc vào khứu giác mùi của sự tàn phá, của quyền lực tối cao, thứ mùi mà mọi loài quỷ đều phải khuất phục.

Muzan dừng lại ngay trước mặt cậu.
“Ồ...” Hắn khẽ cười, giọng điệu lơ đãng nhưng sắc bén đầy đe dọa.

“Thì ra đây là thứ Douma giấu trong trang viên của nó sao? Một món đồ chơi thú vị. Ta cũng định đến đó xem Douma dám cả gan giấu thứ gì khỏi ta trong chính Vô Hạn Thành này.”

Tanjiro giữ im lặng, cố gắng làm mình nhỏ bé nhất có thể.

Hắn cúi xuống, nâng cằm cậu lên bằng hai ngón tay lạnh buốt. Bàn tay Muzan chạm vào da thịt cậu, mang theo cảm giác lạnh lẽo như chạm vào tử thần.

Đôi mắt mèo đỏ rực của Muzan nhìn xoáy vào cậu. Trong ánh nhìn ấy, Tanjiro không thấy bất cứ tia cảm xúc hay sự sống nào, chỉ thấy vực sâu vô tận và bản năng hủy diệt.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở đôi bông tai trên vành tai cậu. Sắc mặt Muzan lập tức biến đổi. Nụ cười nhạt nhòa biến mất, thay vào đó là sự giận dữ tột độ, điên cuồng.

Đôi tay không tự chủ hất mạnh, khiến cả đầu Tanjiro văng mạnh vào bức tường bên cạnh đến rỉ máu.
Cậu đau đớn, nhưng chỉ dám bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt, không dám phản kháng hay trốn chạy. Gương mặt Muzan lúc này giận dữ đến méo mó, gân xanh nổi khắp. Áp lực vô hình từ hắn siết chặt lấy cậu, khiến cậu sợ hãi co rúm lại, ôm lấy đầu đang chảy máu.

"Thứ ghê tởm trên tai ngươi?! Đôi bông tai này! Lấy nó ở đâu?!" -Tiếng quát lớn của hắn khiến cậu hoảng loạn cực độ, chỉ biết ôm lấy tai đang rỉ máu mà lắc đầu nguầy nguậy, vô vọng.

Sự giận dữ của Muzan không dừng lại. Hắn tiến đến, không chút thương xót, giật phăng đôi bông tai ra. Vành tai Tanjiro rách toạc, máu chảy càng dữ dội hơn, nhỏ từng giọt lộp bộp xuống sàn đá lạnh. Cậu ôm lấy tai, khóc nức nở vì đau đớn thể xác và cả sự sợ hãi. Cho dù là quỷ, cảm giác đau vẫn chân thật, sự sợ hãi vẫn hiện hữu.

Muzan nhìn chằm chằm vào chiếc bông tai rơi dưới đất, như nhìn thấy một vật ô uế. Hắn dùng chân giẫm đạp mạnh lên nó, nghiền nát ngay trước mặt Tanjiro. Sự phẫn nộ trong hắn kinh hoàng đến mức cậu cảm thấy như mình sắp bị tan rã.
Hắn quay người lạnh lùng bước đi, bóng lưng cao ngạo, không quên để lại lời cảnh cáo vang vọng:

"Về nói với thằng Douma là chuẩn bị sẵn hình phạt của nó đi! Đừng nghĩ ta không biết trò mèo của nó!"

Một tiếng đàn tì bà vang lên dữ dội, và hư ảnh Muzan lập tức biến mất, để lại Tanjiro một mình trong bóng tối và mùi máu tanh.

Cậu cố gắng đứng dậy, lau nước mắt và vết máu nhem nhuốc trên mặt. Tay run rẩy nhặt lấy chiếc bông tai bị đứt, nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Dù ký ức về nó đã mờ nhạt, nhưng một linh cảm sâu thẳm trong linh hồn cậu mách bảo: đôi bông tai này là sợi dây liên kết cuối cùng với thứ gì đó quan trọng.Cậu giấu chặt nó vào trong ngực áo, phải giữ gìn nó bằng mọi giá.

.
.
.

Tanjiro run rẩy bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trang viên. Đôi mắt cậu đỏ hoe sưng húp, hàng mi còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô. Mái tóc đỏ rối tung, chiếc áo kimono đã vấy máu loang lổ. Cậu khẽ nuốt xuống cơn nghẹn, bàn tay vẫn siết chặt lấy phần vải áo nơi giấu chiếc bông tai.
Không gian bên trong im ắng đến rợn người, nặng nề hơn cả sự im lặng của Vô Hạn Thành.

Chỉ có hương ngọc lan thoảng qua, lạnh lùng và ngọt ngào như chất độc chết người.

Rồi một giọng nói vang lên ngay phía trước, êm ái nhưng ẩn chứa sự đe dọa.

“Về rồi à, Tanjiro?"

Cậu giật bắn mình. Douma đang đứng đó, ngay giữa sân, chờ đợi cậu. Ánh sáng từ đèn lồng phản chiếu lên mái tóc bạch kim khiến hắn như được phủ một lớp băng giá. Nhưng trong đôi mắt cầu vồng ấy, sự dịu dàng hàng ngày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơn giận dữ lạnh lùng, bị kìm nén đến rợn người.

Tanjiro cúi gằm mặt, không dám đối diện. Hơi thở cậu nghẹn lại trong lồng ngực.

“...Xi… xin lỗi.” Giọng cậu khản đặc, lạc đi vì sợ hãi.

Hắn bước đến, từng bước một. Tiếng dép gỗ gõ trên nền đá vang đều đều, chậm rãi như nhịp đếm cuối cùng.

“Ta đã dặn ngươi điều gì, Tanjiro? Không được bước ra ngoài nửa bước.” Giọng hắn trầm thấp, đầy uy hiếp.

“Ngươi đã làm trái lời ta.”

Tanjiro cắn chặt môi, cố gắng giữ cơ thể đứng yên. Cậu biết mọi nỗ lực cầu xin đều vô dụng.

Douma khẽ nghiêng đầu, mũi hướng lên, hít một hơi sâu. Hắn ngửi thấy một mùi kì lạ , là mùi của một người khác....

"Ngươi đã gặp ngài Muzan." Đó là một lời khẳng định, không phải câu hỏi.

Tanjiro ngẩng lên, ánh mắt run rẩy không giấu được sự hoảng loạn. “… Kh...Không cố..ý... ”

Douma im lặng. Cậu nhìn thấy những ngón tay hắn siết chặt chiếc quạt, các khớp xương kêu răng rắc. Bóng hắn phủ lên người cậu, dài, lạnh lẽo, như một vết rạn nứt trên nền băng sắp vỡ.
Cậu nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn bão tố. Cậu biết cơn thịnh nộ của Douma sẽ nghiền nát mình như một cơn bão tuyết khủng khiếp.

Một giây… hai giây… mười giây trôi qua.

Không có đau đớn, không có lời mắng nhiếc.

Chỉ là… một sự im lặng kéo dài đến mức khiến cậu phát điên.
Tanjiro hé mở đôi mắt ướt, run run ngẩng đầu.

Cậu sững người.

Douma đang… che mặt bằng chiếc quạt, nhưng vai hắn run lên bần bật. Cậu nghe thấy một tiếng thở dốc, một tiếng nén lại đầy kịch tính.

“D… Douma?” – Tanjiro lắp bắp.
Một tràng cười bất ngờ bật ra, vang vọng.

Ban đầu là khúc khích, sau đó là tiếng cười vỡ òa, điên loạn, vang vọng khắp khoảng sân tĩnh lặng.

“Ôi trời ơi… hahaha… thật là… không thể tin nổi! ”

Hắn cười đến mức nước mắt chảy dài nơi khóe mắt, hắn khom lưng, ôm bụng. Cả thân hình hắn lắc lư vì sự phấn khích không thể kiểm soát.

Tanjiro nhìn hắn ngơ ngác, nỗi sợ hãi chuyển thành sự bối rối và hoang mang tột độ. Đây là nụ cười mà cậu chưa từng thấy nụ cười của một kẻ đã đạt được mục đích sau một canh bạc lớn.

Một lúc lâu sau, Douma lau đi giọt nước mắt, ngẩng đầu lên.

Đôi đồng tử cầu vồng lóe sáng, rực rỡ và nguy hiểm.

Giọng hắn trầm xuống, thủ thỉ như mật nhỏ trên đầu lưỡi, đầy vẻ chiếm hữu. "Chuyện này xảy ra nhanh hơn ta tưởng"

Hắn bước lại gần, bàn tay lạnh buốt nâng cằm Tanjiro lên. Ngón tay hắn lướt qua vết máu khô trên trán cậu, rồi đưa lên miệng, khẽ liếm.

“Thú vị thật…” -hắn cười khúc khích, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú điên cuồng.

“Tanjiro nhỏ bé của ta. Ngươi đã gặp ngài, ngươi đã bị ngài ấy chạm vào .”

Cậu nín thở, bất động như một bức tượng băng.

Douma nhắm mắt lại một giây, rồi lại cười lớn. "Thật tuyệt vời. Mọi chuyện... hoàn toàn theo dự tính của ta. Ngươi không làm ta thất vọng, Tanjiro."

Hắn ngẩng mặt lên, cười ngây dại, như một kẻ điên đang thưởng thức kiệt tác của mình.

Ngươi thật ngây thơ, Tanjiro à… Ta biết tính cách của ngươi. Ta biết ngươi sẽ đi theo tiếng gọi đó. Và ta cũng biết Muzan sẽ phản ứng thế nào khi thấy đôi bông tai Hanafuda trên tai ngươi. Mọi thứ ta làm, kể cả việc rời đi đột ngột, đều là để sắp đặt cho khoảnh khắc này.

Hắn che miệng lại, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ hưởng thụ, như thể đang nhìn vào chiến lợi phẩm cuối cùng của mình,  đôi đồng tử cầu vồng loé lên trong ánh đèn vàng, phản chiếu hình ảnh thiếu niên tóc đỏ đang run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro