Chương 4

   Đôi lời nhắn gửi : đọc chap này nhớ mở bài hát ở trên nhé

    #Min

_______________________________________

   Lời xin lỗi nói ra rồi có thể làm mình an tĩnh không ?

   Người cần nghe hai chữ ấy liệu khi nghe xong có hết đau thương không?

_______________________________________

    Seoul, 2:00 phút sáng

   Bàn tay trong không trung của YoonGi động đậy, anh cầm ly rượu đưa lên miệng, uống hết một hơi, ánh nhìn lơ đãng, cái nhìn như muốn xuyên thấu qua màn đêm kia

   Cả tháng nay YoonGi vùi đầu vào studio làm việc cho đến tận sáng. Hôm nay cũng như vậy, hình như bệnh của anh nặng hơn rồi. Từ lúc về Hàn Quốc đến giờ đã là hai tháng, số lần anh ngủ được 3 tiếng tính đủ là một bàn tay

   Có lần JiMin về trễ liền thấy YoonGi ngồi trong phòng bếp uống coffe. Bình thường thì không sao nhưng mà lúc đó đã 1:00 sáng uống vào hẳn là thức nguyên đêm. JiMin không nhịn được liền hỏi, đáp lại là câu trả lời hết sức nhàn nhạ giống như đó điều hiển nhiên vậy

  - Có ngủ đâu mà mất, anh mày vẫn sống đấy thôi

   Nhận được câu trả lời JiMin hắc tuyến nhìn ông anh lớn hơn mình hai tuổi kia, trong lòng không khỏi lo lắng. Hắn nghĩ nếu anh ấy đã nói thế thì chuyện này có lẽ đã kéo dài rất lâu đi

  - Hyung, anh đi khám thử chưa ?

  - Có đi, nhưng điều vô dụng

  -...

   JiMin không hiểu... không phải nói là không biết nguyên nhân nào khiến YoonGi mất ngủ. Chỉ có mỗi mình anh biết, anh hiểu bệnh của anh gọi là bệnh nhưng cũng không phải bệnh. Đó có thể do tâm lí anh tạo nên, phần lớn là do thứ gì hoặc ai đó tác động rất mạnh lên thứ gọi là tình cảm kia. Khả năng là bản thân đã tổn thương ai kia nhiều đến nổi không thể vãn hồi, kết quả thành như bây giờ hẳn anh cũng không ngạc nhiên lắm

   Câu nói trên do một bác sĩ tâm lí anh gặp được lúc anh đến một cô nhi để làm từ thiện. Lúc đầu anh còn tưởng người kia nói đùa, khi anh nhìn vị bác sĩ kia cơ bản thì không thấy một chút gì gọi là nói chơi, người đó hoàn toàn nghiêm túc. Anh nhíu mày, sau đó lắc đầu bảo mình ít nhiều cũng hiểu một chút. Vị bác sĩ kia liền vỗ vai anh nói mau đi xin lỗi người ta sau đó đi mất

   Lúc đó YoonGi nghĩ xin lỗi thì được gì ? Lời xin lỗi nói ra rồi có thể làm mình an tĩnh không ? Người cần nghe hai chữ ấy khi nghe xong liệu có hết đau thương không ? Anh không biết, em ấy hiện giờ ở đâu, sống ra sao anh còn không biết huống chi gặp mặt trực tiếp để nói hai chữ ấy

   Hít một hơi dài, tâm trạng anh càng ngày càng xấu, xấu đến mức mấy tháng này anh sáng tác chả có bài nào ra hồn. Nhìn đống giấy bị vo đến đáng thương ở trong phòng thì cũng hiểu, anh xoa trán, anh nhớ người đó đến phát điên rồi

   Anh càng suy nghĩ lại càng rối, cuối cùng cũng từ bỏ. Cầm chìa khóa xe của chiếc Bugatti Chiron, anh lái xe vòng vòng quanh thành phố. Dừng xe tại một quán coffe có cái tên khá thú vị Lavender. Nó là tên của một loại mang biểu tượng của sự chung thủy

   Bước vào quán, gọi cho mình ly Espresso. Nhìn quán một đông hơn anh hơi nhăn mặt, bản thân vẫn là thích những nơi yên tĩnh. Nghe mọi người xung quanh nói hôm nay có cậu ca sĩ đó hát. Loáng thoáng nghe được tên Sư phụ Kim, YoonGi không hỏi buồn cười, nghệ danh gì mà lạ thế.  Suy nghĩ một hồi quyết định ở lại thưởng thức giọng hát của người có nghệ danh buồn cười kia

   Chẳng mấy chốc toàn bộ quán coffe đã hết chỗ ngồi. Nhìn về phía sân khấu anh hơi ngạc nhiên vì trên đó có treo một tấm rèm quanh khu vực đó. Rất nhanh anh đã có lời giải thích đó là do người hát kia không muốn ai thấy mặt mình nên mới có mấy tấm rèm kéo lại. Anh cũng không nghĩ nhiều cho đến khi một giọng nam vang lên, nó thật sự nghe rất hay mà anh khi nghe nó cảm thấy tim mình rất đau. Tựa hồ như có ai đó dùng dao vạch lên tim anh vậy

  Khép lại đôi mi này

Ánh mắt ấy lại hiện lên trong tâm trí

Trái tim này cứ mãi lạnh lùng

Chỉ mong tất cả hãy chìm vào lãng quên

Nếu tất cả đã qua chỉ là một giấc mơ

Thì xin hãy cho em được tỉnh giấc

Phải chăng anh thật sự là định mệnh cuộc đời em

Bởi em đã yêu anh mất rồi

   YoonGi nhắm mắt, giọng hát nhẹ nhàng, nốt cao rất ổn. Cái chính là từ câu chữ của bài hát được người hát thể hiện rất tốt, rất truyền cảm. Anh nghe xung quang có vài tiếng khóc của vài cô gái yếu đuối không kìm được nước mắt. Tiếp tục nghe, anh khá bất ngờ khi nghe giọng rap của người đang hát kia. Cậu ta thật sự rất biết điều chỉnh giọng của mình, làm rất tốt. YoonGi bất giác nở nụ cười

Rơi xuống cuộc đời em như một định mệnh

Tiếng gọi tên anh lại cất lên

Chẳng thế nào quay lưng và chốn chạy

Nên xin em hãy giữ chặt lấy anh

Em là sợi dây duyên phận của đời anh

Người chờ đợi có đúng là em

Cớ sao trái tim lại rung động trước nhỉ

Stay With Me

Là em đang ngự trị nơi sâu thẳm trái tim anh

   Stay With Me

Đó là sự thật đã chôn giấu trong anh bấy lâu nây

......

Trái tim này đang loạn nhịp

Còn anh đang ngắm nhìn em

Hơi thở như đã không còn

Mà anh vẫn muốn theo dõi em từ nơi xa

Lại có chuyện gì với anh vậy nhỉ

Từ lần đầu gặp em

Thời gian vận mệnh cứ trôi thật chậm

Trài tim này hướng về em

Và bỗng chốc lại đập rộn ràng

Ngọn đèn hi vọng đã tắt từ lâu

Nhưng anh mắt lại vì em mà cháy rực

Giống như đã yêu em từ rất lâu rồi

Giống như đang bị thứ gì đó cuốn trôi đi


Stay With Me ( ChanYeol, Punch)
---------------------------------------------------------

    Anh đưa tay lên mặt, nhận ra bản thân mình đã khóc từ bao giờ. Bài hát kia thật đúng với chuyện của anh và em ấy. Nhìn người đang cuối đầu chào kia, anh giật mịn. Bóng hình đó thật quen quá

   Chợt nhận ra bản thân vì quá nhớ em ấy mà nhìn người khác liền nhìn ra thành em. Anh cười nhạt cuộc đời anh chưa bao giờ khổ như thế này, cho dù mất ngủ hay công việc chất chồng như núi kia cũng không mệt mỏi bằng việc anh nhớ em ấy, nhớ đến tâm can đau nhức

   Liên tiếp những ngày sau, ngày nào YoonGi cũng đến đây. Sau một thời gian liền trở thành khách quen, mục đích anh chỉ có một, muốn nghe giọng hát kia

   YoonGi không nhận ra mãi đến hai tháng sau anh bắt đầu ngủ ngon hơn. Mặc dù vẫn còn mất ngủ nhưng tâm trạng anh cũng khá lên. Nghĩ gì thì nghĩ YoonGi cảm thấy giọng hát đó rất quen nhưng cuối cùng anh liền ném nó sau đầu mà không suy nghĩ gì thêm

   Sau này khi mọi thứ trở về đúng nơi, yêu thương quay về bên cạnh. Anh lúc đó mới cái người anh đến suốt ngày nghe hát đó là Kim TaeHyung. Nhưng đó là chuyệm của tương lai, YoonGi bây giờ vẫn không nhận ra người hát đó chính là người anh luôn yêu thương, luôn tìm kiếm bấy lâu nay


  



  

  

  
  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kimanh999