Chương 1: Chào Mừng Đến Imperial International Academy
Mặt trời buổi sớm rọi qua những tán cây cổ thụ, hắt những tia nắng vàng óng lên cánh cổng sắt đồ sộ của Imperial International Academy (IIA). Đây không chỉ là một học viện danh giá nhất thế giới, mà còn là nơi quy tụ những tinh hoa của các quốc gia. Mỗi học viên đại diện cho một đất nước, mang trong mình niềm tự hào dân tộc, cá tính riêng biệt và cả những tham vọng không dễ bị dập tắt.
Hôm nay, học viện IIA chính thức khai giảng.
────୨ৎ────────୨ৎ────────୨ৎ────
"Học viên mới, tập trung tại sân chính trong vòng 15 phút!"
Giọng nữ từ hệ thống loa phát thanh vang lên, vọng khắp khu ký túc xá rộng lớn. Cánh cửa một căn phòng bật mở, để lộ một bóng người cao gầy bước ra. Cậu có mái tóc đen ánh xanh và đôi mắt trầm lặng như ẩn chứa cả một chiều sâu lịch sử. Việt Nam, đại diện của một quốc gia nhỏ bé nhưng kiên cường, bước từng bước chậm rãi ra khỏi phòng, trong khi những học viên khác vẫn còn tất bật chuẩn bị.
Cậu đưa mắt nhìn ra khuôn viên học viện rộng lớn trước mặt. Tòa nhà chính của IIA sừng sững với những chi tiết kiến trúc vừa cổ kính, vừa mang đậm hơi thở hiện đại. Những lá cờ quốc gia tung bay dọc theo con đường dẫn đến sân chính, nơi mà các học viên mới đang dần tập trung.
"Vậy là mình thực sự đã đến đây..." Việt Nam thầm nghĩ. Cậu không quá bận tâm đến những lời đồn về học viện này, nhưng không thể phủ nhận một sự thật: IIA không chỉ là nơi học tập, mà còn là chiến trường giữa những quốc gia trẻ tuổi.
────୨ৎ────────୨ৎ────────୨ৎ────
Khi Việt Nam bước vào sân chính, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Không phải vì cậu quá nổi bật, mà vì mọi người đều đang quan sát đối thủ của mình.
Xa xa, một nhóm học viên tóc vàng đứng tán gẫu với nhau. Trong đó, Mỹ, chàng trai với mái tóc vàng rực và đôi mắt xanh biển, đang cười đùa thoải mái. Bên cạnh cậu ta là Anh – với mái tóc màu bạch kim gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh như thể có thể nhìn thấu mọi âm mưu.
Trung Quốc đứng ở một góc khác, khoanh tay quan sát tất cả với một nụ cười bí hiểm. Trong khi đó, Nga – chàng trai cao lớn với khí chất lạnh lùng – chỉ im lặng đứng đó, nhưng vẫn khiến không ít người phải dè chừng.
Việt Nam chưa từng gặp họ trước đây, nhưng cậu biết từng người trong số họ. Những cái tên này không chỉ nổi bật trong giới học sinh của IIA mà còn là những thế lực quan trọng trên bàn cờ chính trị.
Và rồi, khi đang lặng lẽ quan sát, cậu cảm nhận được một ánh nhìn đang hướng thẳng về phía mình.
Là Nga.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, một tia lửa vô hình lóe lên. Đôi mắt xám băng giá của Nga không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự thăm dò, như thể cậu ta đang đánh giá Việt Nam.
Việt Nam không tránh né. Cậu chỉ đứng đó, nhìn lại, không khiêu khích, cũng không sợ hãi.
"Việt Nam."
Giọng nói trầm thấp vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Việt Nam khẽ nghiêng đầu, phát hiện Pháp đang tiến lại gần, trên môi vẫn giữ nụ cười nửa miệng đầy phong cách.
"Không ngờ cậu cũng đến đây. Tôi mong chờ xem cậu sẽ thể hiện như thế nào."
"Cảm ơn vì đã quan tâm." Việt Nam đáp lại ngắn gọn, không mặn không nhạt.
Pháp nhún vai, không lấy làm khó chịu. Trái lại, anh ta có vẻ thích thú.
────୨ৎ────────୨ৎ────────୨ৎ────
Buổi lễ khai giảng nhanh chóng bắt đầu. Hiệu trưởng UN – một người đàn ông trung niên với phong thái uy nghiêm – bước lên bục phát biểu, quét mắt nhìn toàn bộ học viên trước khi lên tiếng.
"Chào mừng tất cả các học viên đến với Imperial International Academy."
Giọng ông vang lên mạnh mẽ, thu hút toàn bộ sự chú ý.
"IIA không chỉ là nơi để học tập, mà còn là nơi để các em chứng minh giá trị của bản thân, rèn luyện bản lĩnh và xây dựng vị thế trên trường quốc tế. Ở đây, không có ai là kẻ yếu. Nếu các em muốn đứng vững, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thử thách."
Việt Nam lặng lẽ siết chặt tay. Cậu biết, từ giây phút này, cuộc sống tại IIA sẽ không hề dễ dàng.
"Chúc các em may mắn."
Và như thế, năm học mới chính thức bắt đầu.
────୨ৎ────────୨ৎ────────୨ৎ────
Ngay khi buổi lễ kết thúc, đám đông học viên bắt đầu tản ra. Một số người nhanh chóng tạo nhóm với những người đến từ khu vực của mình, trong khi một số khác chủ động tiếp cận những nhân vật có ảnh hưởng.
Việt Nam không quá vội vã. Cậu đang cân nhắc sẽ đi đâu trước thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ê, Việt Nam!"
Cậu quay lại và thấy Thái Lan đang vẫy tay với mình. Cạnh Thái Lan là Indonesia và Malaysia, cả ba đều là những người cậu đã quen biết từ trước.
"Đi ăn chung không? Mình nghe nói căn tin ở đây có đồ ăn của từng quốc gia luôn đấy." Thái Lan hào hứng đề nghị.
Việt Nam gật đầu. Nhưng trước khi cậu kịp bước đi, một bóng người khác lại tiến đến.
"Việt Nam, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Cậu quay lại, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Mỹ. Ngay lập tức, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Thái Lan nhướn mày nhìn hai người, rồi kéo tay Indonesia và Malaysia lùi lại vài bước, để lại không gian cho cuộc đối thoại.
"Chuyện gì?" Việt Nam hỏi.
Mỹ khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén hơn thường ngày.
"Cậu nghĩ sao về mối quan hệ giữa chúng ta?"
Việt Nam khẽ nhíu mày. Câu hỏi này quá rộng, và cậu có thể đoán được rằng Mỹ đang muốn dò xét điều gì đó.
"Ý cậu là gì?"
Mỹ nhếch môi, ánh mắt ánh lên chút tinh nghịch nhưng cũng đầy ẩn ý.
"Cậu sẽ sớm biết thôi."
Và rồi, cậu ta quay lưng bước đi, để lại Việt Nam đứng đó với vô số câu hỏi trong đầu.
Từ xa, Nga vẫn đang lặng lẽ quan sát toàn bộ tình huống này, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó đoán.
⪥⇣⋰⋰⋯⋯⋯⋯❤⋯⋯⋯⋯⋱⋱⇣⪥
An nhongggg, Còn ai nhớ toi hăm.
Lâu rùi mới quay lại mà chương này có vẻ hong ổn lémmm
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro