Chương 5


..

.

Trở về kỹ phòng ở Hồng Lâu Viện, Yuuji lột bỏ lớp vải tơ tằm dày và nóng, mồ hôi trên người như được giải phóng, cứ thế ào ra. Ngả lưng lên nền sàn bằng tre đan, sau một ngày dài mệt mỏi, chỉ có đêm xuống cậu mới có thể tự do buông thả.

Hai đứa trẻ nhặt Kimono và đai lưng rơi rớt đầy mặt đất, thở dài nhưng cũng chả dám đả động gì. Bọn nhỏ lặng lẽ mang đồ đi giặt, tự giác hiểu rằng hôm nay đã là một ngày quá mệt mỏi khi Dokohime vừa phải đấu trí với Trì Tiết Đại nhân và vừa phải chịu đựng vị khách quý vớ vẩn.

Yuuji trông thấy chúng rời đi, một lát sau liền lấy hơi hét lên thật lớn những gì cậu đã cố nhịn nhục, chân tay đập loạn xạ khắp nơi bộc bạch sự tức giận. Không thể chống lại dòng suy nghĩ về lời nói cuối cùng trước khi rời đi của gã đàn ông..

Nếu danh tính thật của cậu bị lộ, phiền phức cả đời sẽ đổ ập lên sống lưng cậu đến khi nó gãy làm đôi và cậu không thể lết cái thân tàn sống được nữa.

Yuuji ước gì bản thân có thể giết gã đàn ông đó, như những gì cậu hay làm với bọn phú ông giàu để bịt miệng.

Tức quá..!

"Aaaaaaaa!!!! đừng để ta tìm thấy người lần nữa, đồ khốn khiếp chết tiệt!"

...

Tú bà Omegawa ngoài cửa lo lắng trông vào phòng, trước tính tình thất thường của vị Oiran, dù bà ta có muốn can thiệp dỗ dành cũng không ăn thua.. xui xui còn bị chửi cho cũng nên. Dù cả tầng trên cùng của kỹ viện chỉ thuộc về mỗi mình Yuuji, nhưng việc cậu hét to lên như vậy ít nhiều cũng gây sự chú ý.

Omegawa lắc đầu ngao ngán, cẩn thận căn dặn đám Yoriki (Samurai) không cho ai làm phiền Dokohime; nhận được cái gật đầu chắc nịch của bọn họ, bà ta mới an tâm bước xuống lầu.

Độ chừng giữa đêm, Yuuji không ngủ được nữa, cậu lôi cây đàn ra, ngắm nghía rồi quan sát một hồi lâu, bấm vài nốt ngẫu hứng dựa theo những bản nhạc mà Yonawa hay ru cậu ngủ lúc xưa, trong vô thức nhớ lại quá khứ tưởng chừng đã trôi tuột đi từ đời nào...

..

...

-.-.-
Tiết trở hè, ve kêu đầy rừng núi, 13 năm trước, huyết thống nhà Ita chỉ mới vừa tròn 7 tuổi.

"Ông nội ơi! Ông ơi!!!"- Yuuji gọi vọng vào nhà khi em đang đứng giữa sân.

Em đã sống trên núi từ khi mới lọt lòng, bà vừa mới mất cách đây năm ngoái, giờ chỉ còn hai ông cháu nương tựa vào nhau. Yuuji từ lâu nhận thức được em không có bố mẹ, có lẽ họ đã chết ở đâu đó, không quan trọng, vì em đã có một người ông yêu thương em hết mực. Nếu hỏi em có buồn không? ...Thì "Không!", vì Yuuji chả có tí ấn tượng nào về họ cả, xuyên suốt tuổi thơ của em chỉ có hình bóng giữa em và ông bà.

Mặc dù hay bị đám trẻ dưới núi trêu, rằng em là trẻ mồ côi sống trên núi như lũ khỉ rừng. Yuuji không quan tâm, vì em không muốn bản thân trở thành thứ sinh vật mà bọn nó nói. Cớ gì mồ côi lại trở thành tội ác để miệng đời chê trách chứ?

Đôi lúc Yuuji sẽ vì những câu đùa cợt đó mà tủi thân, nhưng ông em lại dỗ dành và bắt đầu kể em nghe về chiến tích oai hùng ngày xưa của mình.

Hôm nay cũng vậy, Yuuji trở về nhà sau khi gây sự với bọn trẻ ngốc. Ông em bước ra trước hiên rồi ngồi xuống, vẫy tay bảo em lại gần.

Itadori Wasuke, ông nội, sẽ luôn kể rằng ông chính là vị tướng quân lừng danh của triều đình, 50 năm trước một tay che trời dẹp loạn giặc binh, yên ổn nước nhà, biết bao tướng quân giỏi giang được đào tạo dưới tay ông. Wasuke còn nói ông là thần tiên trên trời phái xuống, vì phải lòng bà nội nên quyết định ở lại nhân gian.., cùng lập gia đình, có đứa cháu ngoan là Yuuji.

Vì vậy, Yuuji chính là con của trời, là cháu của đất, và tương lai sẽ luôn mỉm cười với em..

Kể ra không biết bao nhiêu lần rồi, Yuuji biết ông chỉ bịa chuyện để cho em được vui. Em cũng đã hỏi ông về cha và mẹ, nhưng những lần như thế đều đáp lại em với câu:

"Nhìn đi Yuuji ngoan, nay trời đẹp lắm"

Và kể đến những lần Wasuke thốt lên câu đó, bầu trời lại như tuân lệnh mà sắp xếp thành mỹ cảnh tuyệt diệu; dù cho trước đó trời có giông, mây đen hay cái nắng áp đảo, ông em thực sự trông như một vị thần với năng lực điều khiển bầu trời..

Đáng tiếc là Yuuji chưa bao giờ tin lời ông của mình, ai lại đi tin người vừa gãi nách lại đưa lên ngửi, vừa cầm cuốc lại hỏi nó ở đâu chứ.....  Ấy thế mà mấy câu chuyện kỳ lạ của ông nội, thằng bé nhà giàu dưới chân núi lại tin sái cổ. Nó còn lén trốn khỏi phủ rồi mò đến tận trên núi vào ban đêm tối hù. Rừng thiêng thì nước độc, nó bị ma hù giật mình ngã vào bẫy săn rách cả da. May sao Yuuji và ông sáng sớm đi hái nấm cứu được nó đưa về chữa trị.

Thằng nhóc là con phú ông nhà quyền quý, nhưng nó ít nói, tính lại hay rụt rè, hỏi gì nó cũng chỉ lắc rồi gật để đáp lại.. Yuuji thì lần đầu có bạn nên miệng nhỏ ríu rít liên hồi.

Một đứa ham nói, sợ rằng trời và đất có va vào nhau thì cũng chưa kể hết chuyện, Đứa thì ôm chân đau chăm chú tròn mắt lắng nghe, sợ nghe rớt chữ nào thì tiếc. Ông nội vừa giặt đồ vừa thêm bớt cười đùa, thằng nhóc cũng thấy đỡ chán, càng ghiền muốn ở lại lâu hơn.

Thằng bé mất tích hơn nửa ngày trời, người trong phủ cũng không la lối làm ầm lên tìm nó. Tự nghĩ cũng hiểu nó chỉ là đứa nhỏ không có giá trị trong gia đình, để nó chạy đi nhiều khi còn đỡ lo cơm áo, ấy chi bằng để nó lại chơi với Yuuji lâu hơn chốc nữa. Vừa giúp nó đỡ cô đơn, Yuuji lại vừa có bạn..

Ở được chừng dăm ba ngày, vết thương khỏi dần, ông nội dắt 'đứa cháu hờ' trở về nhà. Mặc cho nó còn muốn ở cùng hai ông cháu Itadori thêm chút nữa..

"Yuuji-kun, cậu phải hứa sẽ đến chơi với tớ nha!"

Vì lời hứa với người bạn duy nhất, em ngày nào cũng lội sông vượt rừng xuống làng để kiếm thằng nhóc, được vài bữa trộm lén bọn hầu trốn vào Cát phủ, quậy đục cả nước, chơi rách cả quần áo mới chịu về. Nhà thằng nhóc giàu, nó còn mến em, hay tặng quà cho đem về. So với những đứa trẻ khác, nó chính là kỉ niệm tuổi thơ dữ dội của em, và tuyệt nhiên.. Yuuji cũng rất mến thằng nhóc.

...nhưng..

Nhưng cái ngày em chạy khỏi làng, chạy khỏi đám người với những phục trang cao quý đã cướp đi ông nội khỏi em, dày vò tấm lưng đã lạnh và tuổi già sức yếu, ông em qua đời vì bị giết; cái ám ảnh dằn vặt ngày đêm khiến Yuuji chẳng thể nhớ rõ được em đã lết đôi chân ra khỏi đó thế nào, hay em đã chạy trốn làm sao. Ngay cả người bạn thân duy nhất cũng chưa kịp tạm biệt...

Hình bóng từng hiện hữu rất rõ cũng đã quên rồi. Nhìn lại hiện tại, Yuuji không nhớ cậu bạn đó mặt mũi ra sao nữa...

Yuuji lê đôi chân chạy đến nát gục trước cổng dinh thự Zen'in, em nhắm đôi mắt nhoè đi do những giọt nước mắt đã khô, thoáng nghe tiếng quở trách của một người đàn ông, trước khi ngất, Yuuji chỉ kịp trông thấy gương mặt tuấn dật phi phàm và giọng nói khàn đặc như gấu đen, mạnh mẽ và đầy đe doạ.

"Zen'in có con hầu nhỏ tuổi như này? Không sợ người ngoài đồn chúng bây bắt nạt trẻ con à?"

-Fushiguro Toji (33 tuổi)
Tướng quân (12 năm trước)

.

.

.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
1517 từ



- Đá đì Tọi xuất hiện rồiiiii, toi là toi mê cặp bưởi của ổng nhất á!!( ⁼̴̤̆ ළ̉ ⁼̴̤̆)و ̑̑
- Hihi, cá nhân tự thấy mạch truyện đi hơi nhanh, mọi người thông cảm nhé...
- Bình chọn hay bình luận gì cũng được cho mình có động lực viết tiếp đi mn
( ◜‿◝ )♡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro