Chương 13 - "Khoảnh khắc không có trong kịch bản"
Sáng hôm sau.
Progress quay lại trường quay với tâm trạng khác.
Không còn sự nặng nề đè nặng trên vai.
Không còn sự giằng co giữa đi và ở.
Không còn sự run rẩy khi đối diện ánh mắt Almond.
Cậu vẫn sợ.
Nhưng lần này, cậu chấp nhận nỗi sợ ấy.
Chấp nhận rằng, dù chuyện gì xảy ra, cậu cũng đã chọn ở lại.
⸻
Buổi quay hôm đó là một trong những cảnh quan trọng của phim:
Nine và Tine sau nhiều hiểu lầm, gặp lại nhau ở bến tàu vắng người.
Không thoại.
Chỉ ánh mắt.
Chỉ bước chân tiến gần.
Một phân đoạn đòi hỏi nhiều hơn diễn xuất.
Đòi hỏi sự thật trong cảm xúc.
⸻
Đạo diễn chỉ dặn dò trước:
Đạo diễn Tan:
"Khoảnh khắc này, tụi em đừng diễn quá nhiều.
Đừng cố gắng diễn tình cảm.
Chỉ cần... bước tới như thể đã khao khát điều đó từ rất lâu."
⸻
Progress đứng ở một đầu sân ga.
Almond ở đầu kia.
Gió biển thổi mạnh.
Mái tóc cậu rối nhẹ.
Đôi mắt hơi nheo lại vì nắng.
Cậu nhìn người đang đứng cách mình mười mấy mét.
Almond.
Không phải Nine.
Chính là Almond.
⸻
Máy quay chạy.
Tiếng loa rè rè thông báo chuyến tàu bị hoãn vang lên xa xa.
Không ai lên tàu.
Không ai rời đi.
Chỉ có hai người, lặng lẽ nhìn nhau.
⸻
Progress siết nhẹ quai balo.
Hít một hơi sâu.
Rồi bước.
Bước đầu tiên – chậm chạp.
Bước thứ hai – vững hơn.
Khoảng cách giữa họ ngắn lại từng bước, từng nhịp thở.
⸻
Almond cũng bước tới.
Không nhanh.
Không vội.
Nhưng từng bước chân anh – chắc chắn.
⸻
Đến khi chỉ còn một khoảng cách nhỏ – chưa đầy một cánh tay.
Progress dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn.
⸻
Mắt gặp mắt.
Không lời thoại.
Không cử động thừa.
Chỉ là... nhìn nhau.
Như cả thế giới xung quanh biến mất.
Chỉ còn lại người trước mặt.
⸻
Đạo diễn Tan (khẽ):
"Cắt."
Nhưng cả hai không rời mắt ngay.
Không ai buông ánh nhìn trước.
Không ai nhắc "hết diễn".
Bởi khoảnh khắc ấy... chưa từng nằm trong bất kỳ kịch bản nào.
⸻
Sau khi đạo diễn cho nghỉ 15 phút, đoàn phim tản ra uống nước, kiểm tra máy.
Progress ngồi xuống băng ghế dài, mở nắp chai nước, uống một ngụm nhỏ.
Almond bước tới.
Không lên tiếng.
Không hỏi han.
Chỉ ngồi xuống cạnh – đúng một khoảng cách đủ gần để Progress nghe được nhịp thở trầm ổn của anh.
⸻
Một lúc lâu sau, Almond quay đầu nhìn cậu.
Almond:
"Hôm nay, em không né nữa."
Progress cười nhạt, không nhìn lại.
Progress:
"Vì em biết...
Dù có né, anh cũng vẫn ở đó."
Almond im lặng.
Nụ cười nhạt lướt qua môi.
Không cần xác nhận.
Vì sự thật rõ hơn bất kỳ lời nào.
⸻
Buổi tối – lúc dựng bản nháp footage.
Một đoạn không có trong kịch bản được dựng riêng thành clip hậu trường.
Đó là khoảnh khắc... sau khi đạo diễn đã hô "Cắt", nhưng Progress và Almond vẫn đứng nhìn nhau.
Ánh mắt ấy – kéo dài thêm ba giây.
Ba giây mà cả thế giới ngoài khung hình đều im bặt.
Ba giây ấy... khiến tất cả staff khi xem đều lặng người.
⸻
Quản lý của Progress nhắn tin ngay sau đó:
"Kiềm chế cảm xúc khi hậu trường nhiều hơn nhé. Mạng xã hội bắt đầu nghi ngờ thật rồi."
Progress chỉ đọc.
Không trả lời.
Cậu ngửa đầu, thở dài, nhìn trần nhà.
Trong lòng, không còn trốn chạy.
⸻
Đêm hôm đó.
Progress đứng trước gương.
Người đối diện trong gương không phải Tine.
Không phải Progress phiên bản kiềm chế, dè dặt.
Mà là một Progress... biết rõ mình muốn gì.
⸻
Cậu lấy điện thoại.
Nhắn một tin cho Almond:
"Ngày mai... em sẽ không né nữa."
Chỉ thế thôi.
Không emoji.
Không dấu chấm.
Nhưng đủ để Almond – người đã kiên nhẫn đứng yên suốt quãng thời gian qua – biết rằng:
"Người kia... đang bước về phía mình."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro