Chương 4 : Theo dõi - ẩn mình
Năm học thứ hai của Sera tại Hogwarts dần trôi qua với một nhịp điệu kỳ lạ.
Ban ngày, cô vẫn là Sera Andromeda rạng rỡ, cô học trò xuất sắc của Gryffindor, luôn nở nụ cười tươi tắn và dẫn đầu mọi hoạt động. Nhưng bên dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy, một dòng chảy ngầm của sự ám ảnh đang âm ỉ lớn dần.
Giáo sư Snape vẫn giữ thái độ cảnh giác cao độ.
Những lá thư tình bí ẩn không ngừng xuất hiện, ngày càng trở nên chi tiết và cá nhân hơn. Ông đã thử mọi bùa chú và phép thuật truy dấu, nhưng chúng đều vô hiệu. Kẻ gửi thư quá giỏi che giấu. Và điều đó càng khiến ông tin chắc rằng kẻ đó chính là Andromeda. Cái cách cô bé nhìn ông trong giờ Độc dược, không phải sự sợ hãi mà là một ánh mắt dò xét, đôi khi là một nụ cười ẩn ý, khiến ông khó chịu tột độ.
Một buổi sáng sớm mùa đông, sương giăng kín hành lang đá của Hogwarts, Sera đang trên đường đến Đại Sảnh Đ
Đường để ăn sáng sớm, một thói quen cô vẫn giữ từ năm nhất. Cô thích sự tĩnh lặng của lâu đài vào thời điểm này, khi mọi người còn đang say ngủ. Tiếng bước chân cô nhẹ nhàng trên nền đá lạnh lẽo.
Bất chợt, cô dừng lại.
Phía xa, thấp thoáng một bóng hình quen thuộc. Đó là Giáo sư Snape, áo choàng đen phất phơ sau lưng, bước đi nhanh chóng và không tiếng động về phía hầm Độc dược. Ông đang mang theo một tập giấy da dày cộp kẹp dưới cánh tay, dáng vẻ vội vã như thể đang có một cuộc hẹn quan trọng.
Thay vì tiếp tục đi, Sera đứng lại, hoàn toàn bất động, như một pho tượng. Đôi mắt xanh biếc của cô, vẫn trong trạng thái nhân cách ban ngày, dường như bị hút chặt vào bóng lưng Snape. Có một điều gì đó trong dáng đi của ông, sự u ám bao quanh ông, hay chỉ đơn thuần là sự bí ẩn mà ông mang lại, đã thu hút cô một cách vô thức. Sự tò mò mạnh mẽ trỗi dậy, một khao khát được hiểu rõ hơn về con người ấy. Cô đứng nhìn cho đến khi bóng ông hoàn toàn khuất dạng sau một khúc quanh, và tiếng bước chân nặng nề của ông tắt hẳn.
Một khoảnh khắc. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng đủ để mọi sự vui vẻ, rạng rỡ thường ngày của Sera biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt trống rỗng, vô cảm, như thể cô đang bị điều khiển bởi một sợi dây vô hình. Sau đó, như một cái công tắc được bật, nét mặt cô trở lại bình thường. Sera lắc đầu nhẹ, như thể vừa thoát ra khỏi một giấc mơ kỳ lạ. Cô cau mày một chút, không hiểu tại sao mình lại đứng tần ngần ở đây. Có lẽ là do trời lạnh quá.
Nhưng khi đêm xuống, sự vô thức đó biến thành hành động.
Vài tuần sau, trong một buổi tối không trăng, tiếng bước chân khẽ khàng của nhân cách thứ hai vang vọng trong các hành lang cấm kỵ. Cô lướt qua những bức tường đá, đến tận tầng hầm của Snape. Không phải để đặt thư. Cô muốn một thứ gì đó khác.
Bằng một bùa chú nhỏ tinh vi, cô làm tê liệt hệ thống khóa phép thuật trên cánh cửa văn phòng Snape. Mở hé đủ để lách người vào, cô trượt vào trong. Mùi thảo mộc khô và độc dược nồng nặc trong không khí. Cô không chạm vào bất cứ thứ gì, không lấy đi bất cứ vật gì. Cô chỉ đơn giản là... quan sát.
Cô đứng trong bóng tối, ẩn mình một cách hoàn hảo, đôi mắt xanh thẫm của cô dõi theo từng chuyển động của Snape.
Ông đang ngồi bên bàn làm việc, ánh sáng từ ngọn đèn lồng chiếu rọi khuôn mặt gầy gò, tập trung vào một chồng thư từ. Một lá thư quen thuộc, được viết bằng nét chữ thanh mảnh của cô, nằm ở trên cùng.
Snape thở dài, một tiếng thở dài nặng nề đầy mệt mỏi và khó chịu. Ông vò nát lá thư trong tay, vẻ mặt lộ rõ sự bực dọc.
Nhân cách thứ hai của Sera mỉm cười. Một nụ cười đầy bí ẩn, hài lòng. Cô đã thấy điều mình muốn. Cô đã thấy sự khó chịu của ông, và cô biết rằng ông đang bị ám ảnh bởi cô. Cả hai nhân cách, dù đối lập, đều có chung một mục tiêu: thu hút sự chú ý của Severus Snape. Nhân cách ban ngày vô thức làm điều đó bằng sự xuất sắc và những ánh mắt vô tình, nhân cách ban đêm bằng sự ám ảnh và bí mật.
Khi Snape cuối cùng đứng dậy và rời khỏi văn phòng, có lẽ là để đi tuần tra, nhân cách thứ hai của Sera nhẹ nhàng rút lui, đóng cánh cửa lại mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Bóng hình nhỏ bé tan vào màn đêm, để lại văn phòng Snape với những bí ẩn chưa được giải đáp, và một giáo sư ngày càng bị cuốn vào mạng lưới tò mò và nghi ngờ của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro