Chương 10: Bóng Tối Dưới Biển Cả
Thời gian trôi qua ở quê như những con sóng lặng lẽ vỗ vào bờ, mang theo một nhịp điệu đều đặn nhưng đầy ẩn ý. Quang và ông Hùng đã phá bỏ ranh giới đạo đức giữa cha nuôi và con trai, sống trong một mối quan hệ cấm kỵ mà cả hai không còn cố gắng che giấu – ít nhất là với chính mình. Mỗi đêm, khi màn trời tối sầm và tiếng sóng biển át đi mọi âm thanh, họ lại lao vào nhau, cơ thể hòa quyện trong dục vọng thô bạo, không còn chút ngượng ngùng hay day dứt. Quang tìm thấy trong ông Hùng một sự an ủi kỳ lạ, một nơi để trốn chạy khỏi những ký ức đau đớn ở Sài Gòn, còn ông Hùng, với sự từng trải của một người đàn ông cô đơn, dường như xem cậu như một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình.Nhưng sự bình yên ấy không kéo dài mãi. Một buổi chiều cuối tháng tám, khi bầu trời chuyển màu xám xịt và những cơn gió mạnh từ biển thổi vào mang theo hơi nước mặn chát, một chiếc xe máy cũ kỹ dừng lại trước căn nhà gỗ ven biển. Người đàn ông bước xuống, dáng cao lớn, mặc áo sơ mi xám bạc màu, đôi vai rộng rắn chắc nhưng hơi khom vì tuổi tác. Đó là ông Cương. Ông đứng đó, tay cầm điếu thuốc chưa châm, ánh mắt sâu thẳm quét qua căn nhà, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà ông không chắc có còn tồn tại.Quang đang ngồi trên bậc thềm, tay cầm cái lưới cá vừa vá xong, khi nhìn thấy ông Cương. Cậu khựng lại, đôi tay run run, lưới cá rơi xuống đất, những sợi dây rối tung trên cát. “Chú…” cậu thì thầm, giọng lạc đi, không tin vào mắt mình. Ông Cương bước tới, đôi giày cũ lấm lem bùn đất để lại những dấu chân trên khoảng sân nhỏ. Ông không cười, không nói gì ngay, chỉ đứng đó, nhìn Quang với ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.“Cháu khỏe không?” ông Cương hỏi, giọng trầm trầm, mang theo một sự mệt mỏi mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây. “Chú tìm cháu lâu lắm rồi.”Quang đứng dậy, đôi chân cậu như đóng băng, không biết phải trả lời thế nào. Cậu đã rời Sài Gòn để quên ông Cương, để quên Vũ, để quên tất cả, nhưng giờ đây, khi ông đứng trước mặt, những ký ức ấy lại trào dâng, đâm vào lòng cậu như những mũi dao sắc nhọn. “Chú… sao chú biết cháu ở đây?” cậu hỏi, giọng run run, tay siết chặt thành nắm.Ông Cương rít một hơi thuốc, khói trắng bay lượn trong không khí ẩm ướt. “Chú có cách,” ông đáp, ánh mắt ông thoáng qua một tia bí ẩn, như thể ông không muốn nói hết sự thật. “Chú nghe nói về thằng Vũ, về chuyện nó làm với cháu. Chú không để yên được, nên chú xử nó. Giờ chú muốn tìm cháu, xem cháu có ổn không.”Quang nuốt nước bọt, cảm giác vừa biết ơn vừa hoang mang trào dâng. Cậu nhớ lá thư ngắn gọn mà ông Cương gửi, nhớ những dòng chữ nguệch ngoạc báo rằng Vũ đã “trả giá”. Cậu không hỏi thêm, không muốn biết chi tiết, chỉ biết rằng ông Cương đã làm gì đó để bảo vệ cậu, dù cậu không còn ở bên ông nữa. “Cháu ổn,” cậu nói, giọng thấp xuống. “Cháu sống với cha nuôi, ở đây yên bình lắm.”Ông Cương gật đầu, ánh mắt ông lướt qua căn nhà gỗ, rồi dừng lại khi cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra. Ông Hùng bước ra, tay cầm cái rựa vừa mài xong, khuôn mặt rám nắng của ông đanh lại khi thấy người đàn ông lạ đứng trước nhà. “Ai đấy?” ông Hùng hỏi, giọng khàn khàn, mang theo chút cảnh giác.“Chú là Cương, từng quen Quang ở Sài Gòn,” Quang đáp, giọng bối rối. Ông Cương nhìn ông Hùng, ánh mắt ông nhìn ông Hùng như đang đánh giá một đối thủ. “Chú đến thăm cháu, không có ý gì xấu.”
Ông Hùng nhíu mày, đặt cái rựa xuống bậc thềm, bước đến gần hơn. “Quang không nhắc gì về chú,” ông nói, giọng lạnh tanh. “Nhưng nếu chú đã đến, thì vào nhà ngồi. Trời sắp mưa to.”Ba người bước vào nhà, không khí giữa họ nặng nề như bầu trời bên ngoài. Quang ngồi giữa, cảm giác như mình bị kẹp giữa hai thế giới – quá khứ đầy đau đớn ở Sài Gòn và hiện tại cấm kỵ ở quê. Ông Cương kể ngắn gọn về chuyện ở quán cà phê, về việc Vũ đã bị “dạy dỗ” và không còn dám bén mảng đến nữa, nhưng ông không nhắc gì đến quá khứ giang hồ của mình. Ông Hùng lắng nghe, không hỏi nhiều, nhưng ánh mắt ông lướt qua Quang, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà cậu không muốn ông biết.Đêm đó, mưa lớn hơn dự đoán, nước xối xả đập vào mái tôn, làm rung cả căn nhà gỗ. Ông Cương buộc phải ở lại qua đêm, ngủ trên chiếc ghế mây cũ trong bếp, còn Quang và ông Hùng về phòng ngủ như mọi khi. Nhưng khi nằm trên giường, sát bên ông Hùng, Quang không thể ngủ. Sự xuất hiện của ông Cương làm cậu bồn chồn, những ký ức về ông – về những đêm điên cuồng trong căn phòng nhỏ phía sau quán – tràn về, hòa lẫn với cảm giác tội lỗi khi nghĩ đến ông Hùng đang nằm cạnh.Ông Hùng quay sang, tay ông đặt lên hông Quang, hơi thở nóng ran phả lên gáy cậu. “Con không ngủ được à?” ông thì thầm, giọng khàn khàn, mang theo mùi rượu thoảng nhẹ từ bữa tối. Quang không đáp, chỉ gật đầu, cơ thể cậu căng lên khi tay ông Hùng trượt xuống, lùa vào dưới quần short, nắm lấy cặc cậu, vuốt nhẹ. “Đụ mẹ, con nứng rồi,” ông Hùng cười khẩy, tay sục mạnh hơn, ngón cái chà xát đầu khấc, khiến cậu rên nhỏ, cố kìm lại để ông Cương ngoài bếp không nghe thấy.“Cha… đừng…” Quang lí nhí, nhưng cơ thể cậu lại phản bội, cặc cậu cứng ngắc trong tay ông Hùng, mồ hôi túa ra dưới lớp áo mỏng. Ông Hùng không dừng lại, lột quần cậu xuống, để lộ con cặc đỏ rực, lông mu ướt át. “Con muốn cha đụ, đúng không?” ông gầm gừ, cởi áo sơ mi, để lộ lồng ngực rắn chắc, rồi lột quần dài, con cặc to bự của ông bật ra, đầu rỉ nước nhờn. Ông nhổ nước bọt vào tay, xoa lên cặc mình, rồi đâm mạnh vào lỗ đít Quang từ phía sau, khiến cậu hét lên, tay bấu chặt vào ga giường.Tiếng mưa át đi tiếng rên của Quang, nhưng không đủ để che giấu hoàn toàn. Ông Hùng nhấp mạnh, con cặc ông ra vào căng chặt, mỗi cú thúc đều sâu đến tận ruột, tiếng “phạch phạch” vang lên, mồ hôi ông chảy xuống, nhỏ lên lưng cậu. “Đụ mẹ, lỗ đít con siết ngon quá,” ông rên lớn, tay trái siết hông cậu, tay phải vỗ mạnh vào mông, để lại những vết đỏ rực. Quang cong người, rên rỉ không ngừng, “Đụ nữa đi… cha đụ con sướng quá…” giọng cậu lạc đi, nước mắt chảy tràn trên mặt.Nhưng giữa cơn điên ấy, cánh cửa phòng bật mở. Ông Cương đứng đó, ánh mắt tối sầm, khuôn mặt ông đanh lại khi nhìn thấy cảnh trước mặt – Quang nằm dưới, mông đỏ rực, bị ông Hùng đụ không khoan nhượng. “Đụ mẹ, chuyện gì đang xảy ra?” ông Cương gầm lên, giọng khàn khàn, tay siết chặt thành nắm.Ông Hùng rút cặc ra khỏi lỗ đít Quang, đứng dậy, không chút xấu hổ, ánh mắt ông đối diện ông Cương đầy thách thức. “Chú là ai mà xen vào chuyện của cha con tôi?” ông gầm gừ, tay nắm chặt mép giường, con cặc ông vẫn cứng ngắc, rỉ nước. Quang nằm đó, cơ thể nhầy nhụa, hơi thở dốc, ánh mắt hoảng loạn nhìn ông Cương, không biết phải nói gì.“Cha con cái con mẹ gì,” ông Cương gằn giọng, bước vào phòng, ánh mắt ông nhìn Quang đầy đau đớn và giận dữ. “Quang, chú tưởng cháu về đây để sống tốt hơn, không phải để… để làm chuyện này với ông ta.”Quang ngồi dậy, kéo tấm ga che cơ thể, nước mắt chảy dài trên má. “Chú… cháu không biết giải thích sao nữa… nó cứ xảy ra thôi…” giọng cậu lạc đi, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng. Ông Hùng cười khẩy, bước đến gần ông Cương, giọng lạnh tanh: “Chú không thích thì đi mẹ nó đi. Đây là nhà tôi, con tôi, tôi muốn làm gì là việc của tôi.”Ông Cương không đáp, chỉ nhìn ông Hùng hồi lâu, rồi quay sang Quang, ánh mắt ông mềm đi trong một khoảnh khắc. “Chú không ngờ cháu lại thế này,” ông nói, giọng trầm xuống. “Nhưng chú không bỏ rơi cháu. Chú ở lại đây, xem ông ta làm gì được chú.”Đêm đó, ông Cương ngủ ngoài bếp, còn Quang và ông Hùng nằm trong phòng, không ai nói gì thêm. Nhưng sự xuất hiện của ông Cương như một vết nứt mới trong mối quan hệ cấm kỵ của họ. Quang biết ông Cương sẽ không dễ dàng chấp nhận, và ông Hùng cũng không phải người chịu nhượng. Dưới lớp sóng biển yên ả, một cơn bão khác đang âm ỉ hình thành, và cậu không biết mình sẽ đối diện thế nào khi nó ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro