CHƯƠNG 4: TIẾNG GỌI TỪ BÓNG TỐI

Đêm đầu tiên ở làng Cổ Hạ trôi qua trong im lặng chết chóc. Chẳng ai ngủ, chỉ có tiếng gió rít qua những khe cửa, kéo theo những lời thì thầm mơ hồ, như những linh hồn đã chết từ lâu vẫn còn vướng lại trong không khí. Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bóng tối ngoài kia, nhưng chẳng thể thấy gì ngoài sương mù dày đặc. Đêm không ngủ, và mọi giác quan của cô trở nên nhạy bén lạ thường. Từng cơn gió lướt qua, từng tiếng động nhỏ xíu đều trở thành nỗi ám ảnh.

Cả nhóm im lặng ngồi quây quần quanh ngọn lửa trong phòng khách. Tuyết vẫn còn run rẩy, ánh mắt trống rỗng, giống như cô đã bị hút vào một thế giới nào đó, nơi những linh hồn bặt tăm không ngừng vẫy gọi.

Linh không thể không cảm thấy sự gần gũi kỳ lạ giữa cô và ngôi làng này. Không phải chỉ vì cái tên trùng hợp, mà còn vì cảm giác những bóng ma trong quá khứ đang tìm cách kéo cô vào một vòng xoáy không lối thoát. Cô chạm tay vào cuốn nhật ký, những dòng chữ rùng rợn vẫn in sâu trong tâm trí: "Nếu muốn sống – phải trả lại điều đã lấy."

Vậy thì cô đã lấy gì? Cái gì mà khiến làng Cổ Hạ phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng?

"Chúng ta cần phải rời khỏi đây," Linh đột ngột lên tiếng, phá tan không khí im lặng đang bao trùm cả nhóm.

Hải và Minh nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

"Cậu nói đúng, Linh," Minh đáp, nhưng giọng anh trầm và nặng nề. "Nhưng vấn đề không phải là bỏ đi. Chúng ta phải đối mặt với nó. Nếu không, thì chúng ta sẽ không bao giờ rời được nơi này."

Sáng hôm sau, không khí trong làng vẫn đặc quánh như một lớp sương mù không bao giờ tan. Cả nhóm quyết định tìm hiểu sâu hơn về những gì đã xảy ra trong quá khứ của làng. Họ đi dọc theo bờ sông Lạch Chảy, nơi từng là chứng nhân của những bí ẩn mà ngay cả người dân nơi đây cũng không dám hé lộ.

Cảnh vật xung quanh vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng như một bức tranh cũ. Những ngôi nhà cổ, mái ngói rêu phong, và những cây đa, cây si đứng vững như những nhân chứng vô hình, nhìn theo bước chân của họ mà không nói một lời.

"Linh, cậu thấy cái cây này không?" Hải bỗng dừng lại trước một cây đa lớn, rễ cây mọc ngược lên trời như những bàn tay khổng lồ. Cây này trông có vẻ quen thuộc, nó giống cây đa mà Linh đã nhìn thấy qua cửa sổ đêm qua.

Linh nhìn cây đa, lòng bất giác run lên. Một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ bao trùm lấy cô, như thể những đôi mắt vô hình đang theo dõi từng động thái của nhóm. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của đất, hơi thở của thời gian đã bị giam cầm trong lòng cây.

"Cây này có gì không ổn," Linh nói khẽ, giọng cô trầm và lo âu.

Minh gật đầu. "Đây chính là nơi mà họ đã chôn linh hồn của những người đã chết. Cây đa này có thể là dấu hiệu của một lời nguyền, nó giữ lại mọi thứ không thể quên."

"Vậy là chúng ta đã đến đúng nơi rồi," Hải nói, ánh mắt có chút giễu cợt nhưng cũng đầy lo lắng.

Linh đứng yên một lúc, mắt chăm chú nhìn vào thân cây, nơi những vết rạn nứt có hình dáng kỳ lạ như những bàn tay đang vươn ra. Cô đưa tay sờ vào thân cây, cảm nhận được sự lạnh lẽo đang truyền vào cơ thể mình.

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên. Một tiếng sột soạt, kéo dài như có ai đó đang di chuyển trong lòng đất.

Cả nhóm quay lại, và ngay lúc đó, từ phía xa, họ nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt. Một giọng nói thì thầm, như từ đâu đó dưới lòng đất vọng lên:

"Giữ lời... trả lại... giữ lời..."

Tiếng nói đó chẳng rõ là từ ai, chỉ cảm giác như có ai đó đang nói với họ từ trong màn sương, từ những bóng tối không tên.

"Tôi không thể nghe thấy nữa," Tuyết gục đầu, tay ôm lấy đầu. "Chúng ta phải đi. Đi ngay bây giờ!"

Minh và Hải cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Họ bắt đầu lùi lại, nhưng chân Linh khựng lại. Cô cảm thấy một sức mạnh nào đó như kéo cô lại, như một bàn tay vô hình đẩy cô về phía cây đa.

Đột ngột, một tiếng động lớn vang lên từ dưới lòng đất – như một cái gì đó đang vỡ vụn. Mặt đất bên dưới chân họ bắt đầu rung chuyển nhẹ. Một vết nứt xuất hiện, kéo dài về phía cây đa.

Linh cảm thấy cơ thể mình như bị kéo xuống, không thể kháng cự. Cô vội vàng nhìn quanh, và rồi, giữa không gian ngập đầy sương mù, cô thấy một bóng dáng lờ mờ từ dưới lòng đất. Đó là một người, mặc một chiếc áo trắng rách nát, tóc dài phủ xuống khuôn mặt.

"Chạy!" Linh hét lên, nhưng rồi không còn kịp nữa.

Bóng dáng ấy từ từ bước ra từ dưới lòng đất, tiến về phía họ, đôi mắt không có vẻ gì là sống, nhưng lại đầy sự tức giận.

Một cơn gió mạnh bỗng thổi qua, cuốn tung sương mù, và giọng nói đó lại vang lên, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết:

"Giữ lời..."

Cả nhóm chạy điên cuồng về phía ngôi nhà cổ, nhưng cái bóng vẫn đuổi theo, không ngừng gần hơn, như thể nó đã chờ đợi họ từ lâu. Một lần nữa, Linh cảm thấy trái tim mình đập mạnh đến mức nghẹt thở. Cô không thể biết được thứ đó là gì, nhưng cô chắc chắn rằng nó không phải là con người.

Khi nhóm trở về ngôi nhà, họ đóng chặt cửa, nhưng một cảm giác lạnh lẽo lạ thường đã bao trùm lấy họ.

Đêm đó, một lần nữa, Linh không thể ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro