CHƯƠNG 6: HUYẾT LỄ CỔ NGỮ
Bầu trời như bị nhuộm một lớp mực xám xịt, những đám mây dày đặc cuộn tròn phía chân trời như dự báo một cơn bão sắp ập đến. Cả nhóm đứng bất động dưới tán cây đa cổ, mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung lên nhè nhẹ, như thể những linh hồn ngủ quên hàng thế kỷ đang cựa mình thức giấc.
Minh nắm chặt tay Linh, cảm nhận rõ rệt sự lạnh buốt tỏa ra từ lòng đất. Tuyết thì thầm cầu nguyện, nước mắt lăn dài trên má. Hải đưa ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, từng thớ thịt trên cơ thể anh căng cứng.
Tấm đá khắc cổ ngữ dưới gốc cây bắt đầu phát sáng rực rỡ, ánh sáng màu đỏ như máu rọi thẳng lên tán cây đa đen kịt. Từ sâu trong thân cây, những âm thanh rên rỉ đau đớn vang vọng, dội ngược lại từng mảnh xương sống của họ.
BÙM!
Một tiếng nổ nhỏ phát ra từ phía thân cây. Một khe nứt đã hình thành, và từ đó, một làn sương đen đặc quánh tràn ra, cuộn quanh chân họ như hàng ngàn con rắn độc bò lúc nhúc.
Linh siết chặt nắm tay. "Chúng ta phải phong ấn lại! Nếu không, mọi thứ sẽ sụp đổ!" cô hét lên giữa tiếng gió gào rú.
"Phong ấn kiểu gì?" Hải hét đáp lại, giọng anh lẫn trong tiếng gió. "Chúng ta đâu có biết cách!"
Tuyết run rẩy, tay ôm lấy tấm đá cổ. Bất chợt, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn, như bị một thế lực vô hình xâm chiếm. Miệng cô bắt đầu lẩm nhẩm những câu từ kỳ lạ, hoàn toàn không phải tiếng Việt hay bất kỳ thứ tiếng nào họ biết.
Minh và Linh sững người.
"Cô ấy... cô ấy đang đọc cổ ngữ!" Minh hét lên.
ẦM!
Một luồng sáng đỏ chói lòa bùng lên từ tay Tuyết, bao trùm lấy cả khu đất. Mặt đất dưới chân họ nứt ra, từ trong khe nứt, những cánh tay mờ ảo thò lên, bấu víu lấy mọi thứ trong tầm với.
Linh lao tới, kéo Tuyết ra khỏi tấm đá, nhưng đã quá muộn. Một phần cơ thể Tuyết như bị nhấn chìm vào làn sương đen ấy, sắc mặt cô dần dần nhợt nhạt.
"Không! Tuyết!" Linh gào lên.
Nhưng Tuyết chỉ kịp quay đầu lại, ánh mắt như chứa đựng cả ngàn lời muốn nói mà không thể thốt ra. Rồi cô bị hút xuống, biến mất trong một tiếng nấc nghẹn.
Khoảnh khắc đó, tiếng gió ngừng lại. Cả khu đất chìm vào sự im lặng đến nghẹt thở.
Minh, Linh và Hải chết lặng. Không ai kịp phản ứng.
Một lúc lâu sau, từ trong làn sương đen, một bóng hình mờ ảo xuất hiện. Đó không còn là Tuyết nữa — mà là một thứ gì đó... kinh hoàng hơn.
Gương mặt Tuyết nhợt nhạt, đôi mắt đen ngòm không còn dấu hiệu của sự sống. Miệng cô nhếch lên thành một nụ cười méo mó, và từ sâu trong cổ họng, một giọng nói trầm đục, xa lạ vang lên:
"Nghi lễ đã bắt đầu."
Linh lùi lại, tim đập thình thịch.
"Đây... không phải Tuyết," Hải lắp bắp.
Minh siết chặt nắm tay. "Nó đã chiếm lấy cô ấy rồi..."
Bóng hình Tuyết tiến lại gần, từng bước một, mỗi bước đi đều để lại vệt máu loang lổ trên mặt đất. Không gian xung quanh như chìm sâu vào một chiều không gian khác, nơi ánh sáng không thể chạm tới.
"Chúng ta phải kết thúc chuyện này!" Linh hét lên, nước mắt trào ra vì bất lực.
Minh gật đầu. "Phong ấn lại cánh cửa! Ngăn nó lại!"
Hải run rẩy, nhưng vẫn cùng họ chạy vòng quanh cây đa, tìm kiếm dấu hiệu gì đó còn có thể cứu vãn. Nhưng tất cả chỉ còn là tuyệt vọng.
ẦM!
Một tiếng gầm vang dội, cây đa như sống dậy, những nhánh cây khổng lồ vươn ra như những cánh tay ma quái, chộp lấy họ.
Giữa lúc tất cả tưởng như đã kết thúc, Linh vô tình đá phải một vật dưới chân. Cô cúi xuống, nhặt lên: đó là một quyển sách cổ, bị chôn vùi dưới lớp đất bụi.
Trên bìa sách, ba chữ khắc sâu bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ: "Huyết Lễ Cổ Ngữ."
Bìa sách nóng rực trong tay cô, như muốn thiêu đốt. Nhưng Linh không chần chừ. Cô mở quyển sách ra, và một luồng ánh sáng bùng phát, xé toạc màn sương đen.
Minh và Hải che mắt theo phản xạ. Linh nghiến chặt răng, đọc lớn những dòng chữ đầu tiên cô thấy.
"Nhân danh ánh sáng, ta triệu hồi sức mạnh cổ đại, phong ấn những linh hồn lạc lối, trả lại sự bình yên cho thế giới!"
Ánh sáng bùng lên dữ dội, cuốn trôi Tuyết — hay thứ quái vật đội lốt Tuyết kia — vào cơn lốc xoáy ánh sáng. Nó gào thét, vùng vẫy, nhưng không thể thoát.
Cây đa rên rỉ đau đớn, nhánh cây quằn quại như giãy chết.
Rồi...
ẦM!
Mọi thứ im lặng.
Khi họ mở mắt ra, bầu trời đã quang đãng. Gió thổi nhẹ. Cây đa vẫn đứng đó, nhưng không còn cái vẻ âm u, ghê rợn như trước nữa.
Linh gục xuống, nước mắt chảy dài. Minh và Hải chạy lại đỡ cô.
Nhưng giữa sự yên bình giả tạo đó, không ai dám thở phào. Bởi vì...
Quyển sách Huyết Lễ Cổ Ngữ... vẫn còn nóng rực trong tay Linh.
Và từ sâu trong trang sách, những dòng chữ mờ ảo, một nghi thức khác... đã bắt đầu tự hiện lên.
Màn đêm phủ xuống ngột ngạt, như một tấm lụa đen nặng trĩu chực chờ nhấn chìm mọi sự sống. Gió thốc từng cơn rít qua những tán lá già cỗi, mang theo âm vang của những tiếng thì thầm xa xăm. Ánh sáng từ chiếc đèn pin run rẩy trên tay Minh cũng không đủ để xua tan bóng tối dày đặc đang vây quanh cả nhóm.
Bên gốc cây đa, những ký tự cổ xưa trên phiến đá bắt đầu phát ra thứ ánh sáng đỏ nhạt, như những mạch máu ẩn sâu trong lòng đất đang dần sống dậy. Linh cảm thấy cơ thể mình như bị một sức mạnh vô hình ghì chặt xuống, từng hơi thở trở nên nặng nhọc, khó nhọc hơn bao giờ hết.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!" – Tuyết kêu lên, đôi mắt cô tràn ngập hoảng loạn.
Nhưng đã quá trễ.
Từ thân cây đa, một loạt tiếng nứt vỡ vang lên. Những đường nứt xuất hiện, tỏa ra ánh sáng đỏ rực như những vết thương đang rỉ máu. Và rồi, từ trong lòng thân cây, những bóng hình mờ nhạt bắt đầu tràn ra – đó là những linh hồn bị giam cầm suốt hàng trăm năm.
Linh lùi lại, trái tim đập thình thịch. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô thấy rõ khuôn mặt của họ: những khuôn mặt nhăn nhúm, méo mó bởi nỗi đau và tuyệt vọng, đôi mắt trống rỗng chỉ còn lại nỗi oán hận không thể nguôi ngoai.
Minh siết chặt tay Linh, kéo cô lùi lại. "Chạy!" anh gào lên.
Cả nhóm quay đầu bỏ chạy, băng qua con đường mòn đầy cỏ dại, nhưng dường như ngôi làng Cổ Hạ cũng đang tự biến hình – từng lối đi quen thuộc giờ trở nên méo mó, kéo dài vô tận như một mê cung không lối thoát.
Phía sau họ, những tiếng rên rỉ thảm thiết vang lên, xen lẫn tiếng cười khanh khách ma quái khiến máu trong người Linh như đông lại.
"Chúng ta đang bị mắc kẹt trong nghi lễ!" – Hải hét lớn, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
"Không phải nghi lễ bình thường..." Linh thở hổn hển, đôi mắt cô ánh lên sự thấu hiểu đẫm máu. "Đây là... Huyết Lễ Cổ Ngữ – nghi thức cuối cùng để hoàn thành sự thức tỉnh!"
Cả ba người sững lại trong giây lát.
Nhưng phía trước, họ đã chạm đến một vùng đất trống – nơi trung tâm làng, nơi từ bao đời nay dân làng không dám đặt chân tới: Quảng Trường Máu.
Quảng trường phủ đầy bụi và tro tàn, ở giữa là một chiếc bàn tế khổng lồ bằng đá xám lạnh, trên đó khắc sâu vô số ký tự cổ xưa lẫn những dấu vết khô cứng của máu đã thấm qua bao thế hệ.
Giữa bàn tế, một cuốn sách lớn nằm lặng lẽ – bìa của nó đen bóng như nhựa cây chết, và khi ánh sáng từ đèn pin rọi vào, nó phát ra những tia sáng đỏ ảm đạm, như ánh mắt của một con quái thú đang rình rập trong bóng tối.
Tuyết chợt thì thầm, giọng cô như bị điều gì đó thôi thúc: "Mục lục quỷ thoại... nó không chỉ là danh sách... nó là hướng dẫn hoàn chỉnh cho nghi lễ."
Minh thở dốc, cố kiềm chế nỗi sợ đang cào xé tâm can. "Nếu đó là chìa khóa... có thể trong sách sẽ có cách để ngăn chặn lễ tế."
"Hoặc..." Hải khẽ nói, ánh mắt anh nặng trĩu, "hoặc nó sẽ hoàn tất tất cả."
Gió lại rít lên, và cuốn sách từ từ mở ra, như được một bàn tay vô hình lật từng trang một. Mỗi trang là một hình ảnh ghê rợn: những con người bị trói chặt, máu chảy thành dòng, những thực thể mơ hồ đang hút lấy sự sống từ cơ thể họ.
Trang cuối cùng dừng lại trước mặt họ – một nghi thức chỉ có ba từ được viết bằng máu:
"Huyết Lễ Cổ Ngữ – Khởi Hồi."
Ngay khoảnh khắc đó, mặt đất dưới chân họ run lên. Từ các khe nứt, những làn khói đen sì trào ra, tạo thành những hình thù quái dị trườn bò xung quanh.
Một giọng nói vang vọng trong đầu Linh – trầm đục và đầy uy quyền:
"Chọn đi. Hiến tế... hoặc vĩnh viễn không thể rời khỏi đây."
Cả nhóm sững sờ.
Phía trước họ, giữa quảng trường, từ trong màn khói, hiện ra bốn bức tượng đá khổng lồ, mỗi bức tượng mang hình dạng của một người đã khuất trong làng. Nhưng gương mặt của một bức tượng cuối cùng... lại mang khuôn mặt của Linh.
Linh lảo đảo, gần như ngã quỵ. Minh lao đến đỡ lấy cô, ánh mắt anh đầy sự kinh hoàng.
"Không... không thể nào..." – Linh thì thầm.
Minh gào lên: "Đừng nghe lời chúng! Linh! Chúng đang cố dụ em hoàn tất nghi lễ!"
Nhưng sức mạnh của những lời thì thầm đó quá lớn, như những sợi xích vô hình trói chặt tâm trí Linh. Cô cảm thấy cơ thể mình run lên, từng tế bào như đang bị phân rã dưới áp lực vô hình từ cuốn sách ma quái kia.
Trong khoảnh khắc, quảng trường máu như một thực thể sống, co giật dưới chân họ, những đường nứt đỏ rực dần lan rộng, tách rời mặt đất thành từng mảnh nhỏ nổi bồng bềnh trong không trung như những hòn đảo chết.
Một tiếng gầm trầm đục vang lên từ sâu trong lòng đất. Không khí dày đặc mùi sắt gỉ và khói đen, khiến mỗi lần hít thở như thể nuốt vào cả sự thối rữa của linh hồn.
"Đi thôi!" – Hải hét lên, kéo Minh và Tuyết lùi lại.
Linh vẫn đứng sững, ánh mắt cô dán chặt vào bức tượng mang gương mặt mình. Từ khóe miệng bức tượng, máu đỏ tươi đang rỉ ra, chảy dọc theo thân thể đá lạnh lẽo xuống lòng quảng trường.
Minh lao đến, nắm lấy tay Linh, kéo cô đi bất chấp sức mạnh đang ghì chặt cô lại. Họ băng qua quảng trường, chân đạp lên những phiến đá nứt vỡ, xung quanh là vô số hình thù mờ ảo lao tới, gào thét, giằng kéo.
ẦM!
Một cánh cửa đá khổng lồ bất ngờ trồi lên từ lòng đất, chắn ngang đường đi. Trên cánh cửa đó, một biểu tượng kỳ quái được khắc sâu: một con mắt mở to, ở chính giữa có một vết cắt chảy máu.
"Chỉ có máu..." – Linh thều thào, bàn tay run rẩy đưa lên ngực. "Chỉ có máu mới mở được."
Không ai kịp suy nghĩ. Linh rút con dao nhỏ giắt ở thắt lưng, vạch một đường ngang lòng bàn tay mình. Máu nhỏ xuống, từng giọt đỏ thẫm rơi lên biểu tượng con mắt.
Rắc rắc...
Cánh cửa từ từ rạn nứt rồi hé mở, để lộ bên trong là một lối đi hẹp tối om, gió lạnh thốc ra mang theo mùi tử khí ngột ngạt.
Minh ôm lấy Linh, ánh mắt tràn đầy lo lắng. "Em có sao không?"
Linh gật nhẹ, giọng khàn đặc: "Không có thời gian đâu, đi thôi."
Cả nhóm chui vào lối đi. Cánh cửa sau lưng họ lập tức đóng sập lại với một tiếng vang chấn động, như một dấu chấm hết. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng bước chân gấp gáp vang vọng.
Hành lang hẹp dẫn họ vào một mê cung ngầm dưới lòng đất. Những bức tường đá phủ đầy rêu phong và những dòng chữ cổ, ánh sáng le lói từ chiếc đèn pin dần cạn pin chỉ đủ soi một khoảng nhỏ trước mặt.
Họ rẽ qua một khúc ngoặt thì đối diện với một ngã ba: một lối ngập tràn sương mù đen kịt, lối còn lại lại có những tiếng nức nở văng vẳng.
"Đi lối nào bây giờ?" – Tuyết thì thào, ánh mắt tuyệt vọng.
Hải cau mày, lắng nghe kỹ rồi nói nhanh: "Sương mù có thể dẫn chúng ta lạc mãi mãi... Chúng ta đi theo tiếng khóc."
Minh gật đầu, siết chặt tay Linh rồi cả nhóm tiến về phía tiếng nức nở.
Càng đi sâu, tiếng khóc càng rõ rệt. Nó không chỉ là một giọng, mà nhiều giọng hòa vào nhau – giọng đàn ông, phụ nữ, trẻ con... tất cả đều chứa đựng nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Cuối cùng, họ bước vào một căn phòng hình tròn. Trên các bức tường, vô số những khuôn mặt người đang nổi lên từ đá – tất cả đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào họ, những giọt nước mắt máu chảy dài từ hốc mắt.
Ở giữa phòng, một chiếc gương lớn dựng đứng. Bề mặt gương mờ đục như bị phủ bởi một lớp sương máu.
"Đừng nhìn vào gương!" – Linh hét lên bản năng.
Nhưng đã quá muộn.
Tuyết, trong khoảnh khắc mất tập trung, đã liếc nhìn vào gương. Cô giật mình thét lên khi thấy phản chiếu không phải là mình – mà là một phiên bản vặn vẹo, khuôn mặt bị kéo dài, đôi mắt trống rỗng.
Một bàn tay trắng bệch thò ra từ mặt gương, túm lấy cổ Tuyết, kéo mạnh cô về phía đó.
"Khôngggg!" – Minh lao tới, cố giằng Tuyết lại, nhưng lực kéo từ trong gương mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy.
Linh không suy nghĩ, rút bùa trừ tà mà cô mang theo trong túi áo, nhanh chóng dán lên bề mặt gương.
ẦM!
Một vụ nổ ánh sáng vang lên. Bàn tay trắng bệch rút vội lại, gương vỡ tan thành ngàn mảnh. Tuyết ngã quỵ xuống sàn, thở dốc, đôi mắt thất thần.
"Chúng... chúng muốn nhấn chìm chúng ta..." – Tuyết nức nở.
Minh ôm chặt cô, mắt vẫn đảo liên tục cảnh giác.
Linh quay đầu nhìn hành lang mới vừa hiện ra sau tấm gương vỡ: một cầu thang xoắn ốc đi xuống sâu hơn nữa.
Dưới chân cầu thang, thấp thoáng ánh sáng đỏ thẫm – nơi mọi bí ẩn, mọi ác mộng đang chờ họ.
Không còn lựa chọn nào khác.
Họ xiết chặt tay nhau, lao vào lòng địa ngục.
Cầu thang đá như vô tận, xoắn ốc dẫn sâu vào lòng đất. Mỗi bước chân vọng lại âm vang lạ lùng, như thể có thứ gì đó đang theo dõi họ từ bóng tối. Không khí dần đặc quánh, đậm đặc mùi máu và tro cháy.
Linh cảm nhận rõ từng sợi khí đen đang lượn lờ quanh mình, thì thầm những lời lạ lùng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa. Cô dừng lại, tay run lên vì lạnh, hay vì sợ — cô không rõ nữa.
"Chúng ta đang đến gần trung tâm nghi lễ," Linh nói khẽ, "Chỗ đó... là nơi Huyết Ngữ trỗi dậy."
Minh, dù đã trải qua vô số dị tượng, vẫn thấy khó thở khi đặt chân xuống đáy cầu thang.
Trước mặt họ là một đại điện rộng lớn như lòng hang động, với mái vòm cao vút được đỡ bằng những cột trụ hình người — không phải tượng người, mà là người thật, bị biến thành đá trong trạng thái kinh hoàng tột cùng. Mắt mở to, miệng há hốc như đang gào thét câm lặng.
Giữa đại điện, một vòng tròn khắc đầy ký tự cổ bao quanh một bệ tế, trên đó là cuốn cổ thư Huyết Ngữ.
Nó như hít thở. Bề mặt bìa sách phập phồng như da thịt sống. Mỗi khi ai đó tiến gần, những chữ viết trên bìa chuyển động, uốn éo như côn trùng bò trườn.
"Đây là nơi mọi thứ bắt đầu..." – Linh thì thầm.
Hải tiến đến trước, định chạm vào cuốn sách thì Linh hét lên: "Đừng!"
Nhưng đã muộn. Vừa chạm vào bìa sách, toàn thân Hải như bị hút chặt lấy. Một ánh sáng đỏ lóe lên, rồi anh bị hất ngược về phía sau, máu mũi tuôn xối xả. Cơ thể co giật, mắt trắng dã.
Minh và Tuyết lao tới đỡ anh dậy. Linh run run bước đến bên cuốn sách, thở sâu, rồi đọc to một câu chú bằng tiếng cổ:
"Kr'sha el Nok-thul... Vai'nar thresk!"
Ngay lập tức, những biểu tượng trên sàn đá sáng rực lên như than hồng. Đại điện rung chuyển. Từ trên cao, máu bắt đầu nhỏ xuống – máu đen đặc. Nó rơi từ khe nứt giữa vòm điện, nhỏ từng giọt lên cuốn sách.
"Linh! Em đang làm gì vậy?" – Minh hét lên.
"Em không điều khiển được nữa!" – Linh bật khóc, toàn thân bị một luồng khí đen nâng bổng lên khỏi mặt đất. Ánh mắt cô chuyển dần sang màu đen tuyền, môi mấp máy những từ ngữ lạ lùng, giọng nói lồng lộng như đến từ hư vô.
"Ta là Kẻ Mở Cửa. Ta là Đêm Dài Bất Tận. Hãy để máu nói thay lời kêu gọi."
Tuyết quỳ sụp xuống, hai tay ôm đầu gào thét. Minh lao về phía Linh, cố gọi cô tỉnh lại, nhưng cả cơ thể anh như bị đè nặng bởi một sức mạnh vô hình.
Ngay giữa không trung, linh hồn Linh như bị xé ra thành hai nửa: một bên là chính cô – run rẩy, sợ hãi, còn bên kia là một bóng đen mờ ảo có khuôn mặt của cô, đang cười khẩy.
"Ngươi là ta, và ta là ngươi. Định mệnh đã định rồi, Linh ạ."
"Không!" – Linh gào lên. "Ta sẽ không để ngươi chiếm lấy ta!"
"Ngươi không có lựa chọn."
Trong phút chốc, Linh giơ hai tay, tự bóp cổ chính mình. Cả nhóm kinh hoàng nhìn cô bị bóp nghẹt trong không trung bởi chính sức mạnh huyết ngữ đang trỗi dậy từ bên trong cô.
ẦM!
Một tia sáng bất ngờ xuyên qua bóng tối – là bùa hộ mệnh của mẹ Linh, mà cô vẫn đeo ở cổ từ nhỏ.
Ánh sáng tỏa ra từ bùa ấy bao lấy Linh, đẩy lùi bóng đen kia trong nháy mắt. Nó gào lên, tan biến thành bụi máu.
Linh rơi xuống đất, bất tỉnh, nhưng nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi.
Minh lao đến ôm cô. Cả đại điện bắt đầu đổ sụp – những cột trụ người hóa đá vỡ vụn, cuốn cổ thư bốc cháy trong lửa đỏ không lửa.
Từ trung tâm sàn đá, một khe nứt mở ra – như một cánh cổng thông tới tầng sâu hơn nữa.
Tuyết thì thầm: "Cô ấy đã ngăn nghi lễ lại... nhưng... cánh cổng vẫn mở ra. Có nghĩa là... nó chưa kết thúc."
Minh bế Linh trên tay, ánh mắt kiên định: "Vậy thì ta sẽ đi tiếp. Cho đến khi tất cả kết thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro