Chương 41 : Sự Khiêu Khích Của Kim ChoRong

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, em vẫn đang thất thần hoàn toàn không nghe được gì.

"Điện thoại của cô kìa…" Một đôi trai gái nọ đi qua, tốt bụng nhắc nhở em.

Jeonghwa hoàn hồn, tự nhủ có lẽ là Jackson, em tay chân luống cuống lấy điện thoại, tiếng chuông vẫn duy trì vang lên, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình lòng em lại trùng xuống: "A lô, Hyelin, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói vọng lại từ đầu bên kia tràn đầy hưng phấn "Jeonghwa, cậu đang ở đâu vậy? Tối nay cùng nhau đi mua sắm không? Tớ vừa xem tạp chí hôm nay, trang phục phụ nữ mùa thu của Chanel đang giảm giá, tớ đã nhắm được một chiếc, Jeonghwa, tớ không tìm được ai đi cùng cả, cậu đi với tớ nhé? Jeonghwa~"

Hyelin bắt đầu giở giọng làm aegyo, đây chính là tuyệt chiêu của cô gái có khuôn mặt dễ thương hết mức này, Jeonghwa vốn dĩ trong lòng có buồn phiền muốn giải khuây nên đồng ý: "Cũng được, chúng ta gặp nhau ở quảng trường trung tâm được chứ?"

"Được"

Khi Jeonghwa đi đến nơi đã rất nhanh trông thấy Hyelin đang đứng trước cửa hàng Chanel, không ngừng ngó ra ngó vào nhưng vẫn chưa đi vào trong.

"Tại sao cậu lại đứng ngoài thế này?"

Hyelin tâm tình vui vẻ kéo tay Jeonghwa đi vào trong: "Chờ cậu vào trong cùng thôi mà"

Ánh đèn rực rỡ, bên trong bày trí hoàn toàn vượt xa kì vọng của khách hàng, Hyelin vừa bước vào đã ngay lập tức bị đủ loại trang phục mê hoặc, cô ấy hoàn toàn quên mất Jeonghwa mà đi theo nhân viên bán hàng.

Phụ nữ, luôn luôn vì thế mà vui vẻ...

"Quý khách, đây là sản phẩm mới của chúng tôi trong tháng này, cô có thể xem thử"

Giọng nói chuyên nghiệp mà chuẩn mực, Jeonghwa đứng trong cửa hàng mỉm cười khước từ: "Không cần, tôi chỉ đi cùng bạn thôi"

"Vậy quý khách có thể ngồi ở phòng chờ"

Phục vụ ở đây quả thật vô cùng chu đáo, luôn hết mực tạo điều kiện thoải mái nhất, còn có trà cùng tạp chí đã chuẩn bị sẵn giúp khách hàng có thể giảm bớt sự vô vị, Jeonghwa tiện tay cầm lên một quyển tạp chí, quan sát điệu bộ của Hyelin, đâu chỉ đơn giản là nhắm trúng một chiếc váy thôi, hận một nỗi không thể khiêng cả tiệm về nhà ấy chứ.

"Jeonghwa, cái này đẹp không?"

"Đẹp"

"Cái này thì sao..."

Nhìn Hyelin dáng điệu hăng hái, Jeonghwa cũng cảm thấy vui lây, em đóng quyển tạp chí lại chỉ tay về phía chiếc đầm hồng mà nhân viên phục vụ đang cầm: "Cái này đẹp hơn đấy"

"Jeonghwa, cậu cũng tới xem đi, chúng ta mỗi người mua một chiếc"

Jeonghwa không bị lôi cuốn bởi những món đồ xa xỉ như vậy, trong mắt em cơm áo gạo tiền mới cũng chỉ vừa đủ, làm gì có dư tiền mà mua hàng hiệu: "Tớ không cần đâu"

"Cô tùy ý chọn một cái đi, miễn là cô thích, tôi sẽ ký hóa đơn" Một giọng nói ngọt ngào, êm tai đột nhiên vang lên, Hyelin hiếu kì nhìn quanh.

Nhân viên xung quanh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nhận ra vị khách quý này: "Kim tiểu thư, trang phục cô thử ngày hôm nay đã chuẩn bị xong"

"Jeonghwa..." Hyelin di chuyển tới bên cạnh em: "Ngày hôm nay quả thật may mắn, Kim ChoRong kìa, thật là đẹp..."

Jeonghwa nhìn ChoRong đang bước lại gần trên đôi giày cao gót nạm đá kim cương, tư thái khoan thai ưu nhã, nhất cử nhất động đều không khỏi động lòng người, cô ta bước đến trước mặt em, đem câu nói ban nãy lặp lại: "Cứ tùy ý chọn, không cần khách sáo"

"Hai người quen nhau sao?" Hyelin có chút buồn bực, tại sao chưa từng nghe Jeonghwa nhắc đến bao giờ?

"Không quen!" hai người không hẹn mà cùng đồng thanh.

Cứ như vậy, Hyelin càng khó hiểu.

"Tôi không có lý do tiếp nhận món quà của cô" Tư thế đứng – ngồi đối lập nhau, cảm nhận sự phân biệt cao thấp Jeonghwa liền đứng lên, em mang đôi giày bình thường nhưng chiều cao của hai người cũng tương đồng nhau.

Cô ta quét tầm mắt một lượt trên người em, khóe miệng xinh đẹp có hơi nhếch lên, ánh mắt như đang đánh giá hàng hóa khiến Jeonghwa không khỏi khó chịu.

"Có lẽ chúng ta có duyên đó, thật sự là tôi không cần khách sáo, dù sao cũng sẽ là người khác thanh toán thôi" Jeonghwa cố chấp, kiên trì, giọng điệu mỉa mai, tự mãn, khí thế bức người khiến người khác khó thở.

ChoRong không phục, bất luận xét trên khía cạnh nào đi chăng nữa, cô ta cũng không thua Jeonghwa, em đang trong tình trạng không biết gì, không ngờ đang bị đem ra so sánh.

Dựa vào giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, Hyelin đã nhận thấy sự bất thường, đem chiếc váy hồng vừa thử đưa lại cho nhân viên: "Tôi lấy cái này"

"Đây là bạn của cô sao?" ChoRong liếc nhìn nhãn hiệu đính trên váy: "Bên kia đều là sản phẩm mới, cô cứ tùy ý chọn vài cái, tôi trả tiền"

Hyelin đối với cô ta ấn tượng trước đó có chút tốt đẹp, nhưng rất nhanh đã tiêu biến hoàn toàn: "Cô có rất nhiều tiền đúng không?"

ChoRong hai tay thanh nhã khoanh trước ngực, ánh mắt khiêu khích: "Một người yêu, nếu thành thật quan tâm đến bạn gái của mình, nhất định sẽ cho người đó điều kiện sống tốt nhất" Những lời này rõ ràng hướng về phía Jeonghwa mà nói.

Hai người chưa từng quen biết, ngoại trừ lần tình cờ gặp trong phòng làm việc của Ahn Hani, Jeonghwa cười sáng lạn, lại là khoản nợ phong lưu của người phụ nữ đó để lại sao?

"Thế nên.. cô đang được quan tâm?"

Nụ cười giả vờ của ChoRong trở nên cứng nhắc, quan tâm hay không? trong lòng cô ta hoàn toàn hiểu rõ, lời Jeonghwa nói đồng nghĩa với việc xỉ vả, Hyelin thanh toán xong, kéo tay Jeonghwa chuẩn bị đi ra.

"Chờ đã!" cô ta đuổi theo bóng lưng hai người, giọng điệu bỗng nhiên trở nên thận trọng mà dè chừng: "Người đó... đã từng nói yêu cô chưa?"

"Cô đang nói cái gì vậy?" Hyelin đã bắt đầu trở nên bực bội, vẻ mặt mất hứng: "Jeonghwa, chúng ta đi, đừng để ý đến cô ta, lời nói trước sau thật vô lý"

Ý tứ trong lời nói của ChoRong, Jeonghwa dĩ nhiên hiểu rõ, chỉ là em đang hiểu sai đối tượng: "Không, người như vậy làm sao có thể nói được lời yêu?"

Hai người cùng nhau bước ra cổng, phía sau vẻ mặt người phụ nữ nhẹ nhõm, thoải mái, một câu vừa rồi khiến tâm tình ChoRong cũng trở nên tốt đẹp, miễn là không có tình yêu, khi anh ấy chán nhất định sẽ quay lại.

...

"Jeonghwa, cô gái đáng ghét vừa rồi ăn nói rõ ràng là quá đáng, một lời nói ra lại mang theo hàm ý khác.."

"Mấy hôm trước tớ có gặp cô ta ở phòng làm việc của tổng giám đốc"

"Thật sao?" Hyelin đưa mắt nhìn vào ChoRong đang trong cửa hàng thử quần áo: "Chẳng trách miệng lưỡi.. sự ghen ghét của phụ nữ thật đáng sợ, cho dù là đại minh tinh cũng có lúc chua chát"

Jeonghwa cho là sao cũng được, kéo Hyelin đến quán lẩu gần đó ăn xong bữa tối mới chia tay nhau, ai về nhà người nấy.

Điện thoại vẫn nằm yên lặng trong túi xách, suốt dọc đường về cũng không hề vang lên một lần, dù vậy nhưng Jeonghwa vẫn không ngừng lấy ra lại cất vào, thậm chí hoài nghi điện thoại đã bị hỏng.

Nhưng rồi.. em thích bước đi một mình, ánh trăng chiếu rọi lên thân thể, màu sắc ảm đạm nhạt nhòa bao phủ lên toàn thân Jeonghwa, vốn dĩ là một người đơn giản nhưng luôn luôn chỉ vì một số việc hoặc người mà trở nên phức tạp.

Đêm... yên lặng đến tĩnh mịch.

Đi tới chân cầu thang, em vịn tay vào tường lần theo đó bước chân lên lầu.

Vừa lúc một cơn gió mạnh thổi đến, Jeonghwa nhận ra sự bất thường cũng đã không kịp, môt loại chất lỏng đã phủ khắp thân thể em, thậm chí còn nồng lên vị đậm sực nức, gây cảm giác gay mũi khó chịu.

"Đồ hồ li tinh, đồ hại người--..." hành lang tối đen, người đàn bà vứt thùng chất lỏng hung hăng ném xuống mặt đất, một tay tìm kiếm trong túi một vật gì đó.

Chất lỏng nồng rắt bết dính quanh cổ, khó chịu vô cùng, Jeonghwa nhìn kĩ mới nhận ra, người đàn bà nọ em đã từng gặp ở bệnh viện, mũi đã bị mùi cay nồng gây mất cảm giác, em lúc này bỗng nhiên giật mình, trên người em.. hóa ra... là xăng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro