Chương 10: Quỷ Sử mất trí nhớ (1)

Đối với việc nhặt được một quỷ sử trong tình thái nửa hôn mê vừa mất trí nhớ, Tình Minh cảm thấy quả nhiên chỉ có Phán Quan nhà mình là hữu dụng nhất.

Không chỉ biết được tên của quỷ sử, còn biết được nguyên nhân mất trí nhớ của hắn

Tình Minh: thật không hỗ là Phá Quan nhà ta! (#^. ^#)

(HM: ......ngọt chết bổn cung rồi -_-)

Phán Quan nói, hắn bởi vì mạnh mẽ dùng sức mạnh của mình bài trừ khế ước trói buộc hắn với âm dương đã cùng hắn ký kết khế ước, khiến cho linh hồn bị hư hao. Tuy rằng là một quỷ sử câu hồn ở minh, nhưng nếu linh hồn bị hư hao thì bản thân hắn cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Tình Minh nhìn thấy hắc quỷ sử kia tựa ở ngoài cửa liêu, quyết định vẫn nên cứu người trước quan trọng hơn. Ngay khi Tình Minh tới gần quỷ sử, nam nhân trong tình trạng bán hôn mê ngẩng phắc đầu lên và triệu hồi ra một lưỡi hái thật lớn, dáng vẻ phòng bị , tùy thời chuẩn bị tiếp nhận tấn công của Tình Minh.

"Sách!" Phán Quan đẩy Tình Minh ra, đối với suy yếu quỷ sửa xuất 1 chiêu ' Điểm Mặc Đoạt Hồn'

Hắc Vô Thường: Phác Nhai

"Hết phiền, vẫn có thể làm cho y im lặng một chút." Không hổ là Phá Quan vô quan, thật sự là một thủ pháp đơn giản bạo lực.

Tình Minh cho Huỳnh Thảo nhảy vài vòng, sau đó lại dùng khăn lông ướt lau vết máu trên mặt quỷ sử, lộ ra gương mặt anh tuấn, khóe mắt điểm đỏ, nhìn theo góc này gương mặt rõ ràng tái nhợt lại tăng thêm vẻ diễm lệ.

(HM:..... Bả mà tả Hắc lớn thế này thì xin phép mạo muội đoán bả là BạchHắc, đã TửuTỳ mà còn BạchHắc.... thôi không nghĩ nữa @@. Quyết tâm làm cho xong để còn kiếm edit cho TỳTửu TwT)

Tên là Hắc Vô Thường, nam nhân chậm rãi chuyển tỉnh, mê mang nhìn thấy trước mắt người cùng yêu quái, vẻ mặt mờ mịt. Diêm Ma cưỡi quỷ vân bay tới trước mặt nam tử, cao thấp đánh giá một phen, xinh đẹp ngón tay xoa cằm, hàng mi tú lệ nhíu lại. Hắc Vô Thường nhìn qua sức mạnh không có bị hao tổn, thân thể cũng bình phục, nhưng trí nhớ vẫn không ổn. Đây là chuyện phiền nhất, không có một trong (?). Nhìn thấy vẻ tò mò trước mắt hướng về mình, nghĩ đến kẻ mất trí nhớ này thủ hạ của mình Diêm Ma rối bời tới phát sầu .

"Các ngươi là ai a? Nơi này là đâu? Ta vì sao lại ở đây? Ta là ai?" Hỏi xong liên tiếp, Hắc Vô Thường nhìn qua thực trấn định, cũng không vì mất trí nhớ mà hoảng loạn, có lẽ vừa mới bắt đầu hắn là có trong nháy mắt là bối rối , nhưng là tự trấn định nhờ vào năng lực tự thích ứng của mình khiến cho hắn rất nhanh tỉnh táo lại. Không thể không nói, Hắc Vô Thường là một vĩ đại câu hồn sư, trừ bỏ cường đại thực lực ra, hắn còn có nội tâm kiên cường lại tinh tế.

"Ta là An Bội Tình Minh, nơi này là âm dương liêu của ta, bọn họ đều là thức thần của ta, tên của ngươi là Hắc Vô Thường, là ta đã nhặt được ngươi trước cửa . Về phần ngươi vì cái gì sẽ xuất hiện ở đây,ta cũng không biết, nhưng là lúc ấy ngươi bị thương rất nặng." Tình Minh đơn giản khái quát nghi vấn của Hắc Vô Thường, nhìn thấy hắn lâm vào trầm tư.

Sau đó, hắn ngẩng đầu: "Tuy rằng còn có rất nhiều chuyện không hiểu, hơn nữa ta còn mất trí nhớ, nhưng là vẫn là đa tạ các ngươi ra tay cứu giúp, nếu có thể, ta hy vọng có thể ở tại chỗ này, ngạch, đương nhiên ta có thể hỗ trợ làm việc!" Như là ý thức được mình ép buộc, Hắc Vô Thường hiếm khi có chút quẫn bách. Sau đó lại có chút ảm đạm.

Hắn mất đi trí nhớ, không có nơi nào để đi, không biết mình muốn làm gì, cho nên theo bản năng nghĩ muốn giúp đỡ người này, như vậy ít nhiều gì cũng khiến bản thân an tâm một chút. Nhưng là. . . . . .

". . . . . . Thật có lỗi, quả nhiên vẫn là không. . . . . . . . ." Lời còn chưa hết, tay đã bị vị âm dương này nắm lấy một phen.

"Không không không, làm sao lại phiền, ngươi có thể lưu lại thật tốt quá." Hắc Vô Thường cường đại chiến lực cười đại vừa lúc thích hợp với nhu cầu cấp bách của Tình Minh.

"Aha cáp. . . . . . . . ." Hắc Vô Thường cảm thấy được có thể ở lại thật là chuyện tốt, nhưng là không hiểu cảm giác. . . . . . . . . Sau lưng lạnh cả người. . . Ảo giác sao?

Phán Quan: Đem móng vuốt của ngươi bỏ ra!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chỉ có một Diêm Ma ta chỉ có thể ôm chặt Tiểu Hắc sống qua ngày +_+

Edit: Nam hay nữ đều ăn giấm, Phán Quan thật chiếm hữu quá =^.^=

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro