Chương 10: Gương Luân Hồi - Cái Giá Của Một Lời Hứa
Ba ngày sau, cả nhóm rời khỏi ngôi nhà nhỏ trong rừng, mang theo chiếc trâm bạc và một nỗi bất an lặng lẽ. Gia Nhi đề nghị đến gặp một người — Thầy Viễn, một pháp sư già sống ẩn cư, chuyên giải những linh hồn không siêu thoát, từng có mối liên hệ sâu xa với gia đình Bác Văn.
Thầy Viễn nhìn chiếc trâm bạc, nhắm mắt trầm ngâm. Khi mở mắt, ông nói:
— "Đây là vật kết giới. Cô gái áo đỏ ấy không đơn thuần là oan hồn. Cô ta từng là một đồng nhân mạnh, nhưng đã phản lại lời thệ ước với bản mệnh mình."
T.Dương siết chặt tay. Linh khẽ hỏi:
— "Lời thệ ước... là gì?"
Ông Viễn đáp:
— "Là đã có người hứa ở lại bên cô ấy đến hết kiếp. Nhưng người đó... không giữ lời."
Cả căn phòng chìm vào im lặng. T.Dương không nói gì. Nhưng đôi mắt anh đầy giằng xé.
Gia Nhi đặt một xấp thư cũ lên bàn — những bức thư mà chị đã tìm thấy khi tra cứu ở Thư viện Cổ Tịch. Trong đó, tên một người được lặp lại nhiều lần: Thanh Vân – pháp danh kiếp trước của một người đàn ông từng là đồng nhân...
Linh lật bức thư cuối cùng. Nét chữ xiêu vẹo nhưng đầy cảm xúc:
"Nếu ngươi rời đi, ta nguyện hóa lệ trần gian. Ta sẽ đợi – mãi mãi."
Linh ngẩng lên. T.Dương nhìn cô, không tránh né:
— "Người đó... là anh. Kiếp trước, anh là Thanh Vân."
Linh lặng đi. Cát Tường và Hải Băng cũng im lặng. Không ai ngờ mối nhân duyên đau thương ấy lại dính dáng đến T.Dương.
Tối hôm đó, khi trăng tròn lên đỉnh, một nghi lễ đặc biệt được tổ chức – không phải để triệu oan hồn, mà để mở gương luân hồi, nhìn rõ kiếp trước và hóa giải.
Linh mặc đồ lễ, ngồi chính điện. T.Dương bên cạnh, ánh mắt kiên định. Gia Nhi trì chú. Gió nổi lên, trống chiêng đồng vọng. Chiếc gương cổ được đặt giữa đàn pháp — từng là vật soi linh hồn tại chùa Linh Quang xưa.
Chiếc gương hiện lên hình ảnh một người phụ nữ áo đỏ quỳ trước mộ, tay cầm trâm bạc, đôi mắt đẫm lệ. Phía sau là một người đàn ông mặc áo lam, đang quay lưng đi, không dám ngoảnh lại...
T.Dương gục đầu, môi run run:
— "Anh xin lỗi..."
Một luồng khí âm bật tung. Căn điện rung lên. Linh nhắm mắt, đưa tay giữ chiếc trâm bạc, miệng lẩm nhẩm bài chú hóa giải. Tầng sáng bao quanh cô – vừa mềm mại, vừa mạnh mẽ.
Rồi... tĩnh lặng.
Gương vỡ tan. Mảnh trâm bạc rơi xuống đất, lặng lẽ hóa thành tro bụi. Không còn hình ảnh gì nữa.
Sau nghi lễ, thầy Viễn nói:
— "Nợ xưa đã dứt. Nhưng nếu duyên còn, sẽ gặp lại... không phải để trả, mà để viết tiếp."
Linh không nói gì. Nhưng cô biết, trong trái tim mình – điều gì đó đã thay đổi.
Trời sáng. Cả nhóm chuẩn bị chia tay thầy Viễn. Cát Tường và Hải Băng hẹn sẽ cùng Linh về thăm chùa Phổ Tâm – nơi họ lần đầu gặp nhau. Gia Nhi rút một vòng trầm khác đeo vào tay Linh:
— "Lần này đi, nhớ giữ tâm tĩnh. Vì phía trước... chưa chắc là yên bình."
Linh mỉm cười. Nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát.
T.Dương bước đến, nắm tay cô. Không nói gì. Nhưng trong cái nắm tay ấy, là một lời hứa — lần này... anh sẽ không rời đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro