CHƯƠNG 2: DẤU GỌI TRỞ VỀ



Buổi chiều bên hồ Tây Hồ khép lại trong màu nắng dịu vàng. Linh đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng T.Dương rời khỏi, lòng cô gợn lên những cảm xúc không tên. Anh vẫn như vậy, lặng lẽ đến bên cô, rồi rời đi trong im lặng – như thể luôn hiểu mọi điều mà chẳng cần hỏi han nhiều lời.

Vài ngày sau, khi đang chuẩn bị cho một tiết học quan trọng, Linh bất ngờ nhận được một bức thư tay – nét chữ quen thuộc của Gia Nhi. Lá thư mang hương trầm nhè nhẹ, bên trong chỉ có một dòng ngắn gọn:

"Linh, con đường chưa kết thúc. Có một nghi lễ cần em trở về. Lần này... không chỉ là một nghi lễ bình thường."

Bên dưới là một sợi chỉ đỏ nhỏ, gấp cẩn thận, cùng với dấu hiệu hình một chiếc vòng âm dương vẽ tay. Linh nhận ra – đây là ký hiệu của Thầy Bùi, một vị thầy đồng cổ lánh ẩn đã từng giúp cô trong một vụ giải oan năm nào.

Đêm đó, Linh không thể ngủ. Trong mơ, cô lại thấy người phụ nữ áo đỏ, nhưng lần này bà quay lại – gương mặt mờ nhòe, miệng thều thào:

"Nếu con không trở về... sẽ có người thay con gánh nghiệp..."

Linh choàng tỉnh, tim đập mạnh. Một quyết định thôi thúc bật lên. Cô phải về. Ngay.

✈️ Việt Nam – Một tuần sau

Tại sân bay Nội Bài, Linh bước xuống máy bay trong chiếc váy đơn giản, nhẹ nhàng mà thanh lịch. Chờ cô phía trước là Bác Văn, người anh trai nuôi thân thiết, và Khánh Chi – em gái nhỏ nay đã mười một tuổi, lí lắc và đáng yêu hơn xưa.

– "Chị Linh ơi! Em nhớ chị muốn chết luôn á!" – Khánh Chi lao tới ôm chầm lấy Linh.

– "Em lớn quá rồi! Mà vẫn lí lắc như ngày nào." – Linh cười rạng rỡ.

Gia Nhi cũng đợi ở nhà. Vẫn dáng vẻ hiền lành trong áo lam, tóc búi nhẹ và cổ tay đeo vòng trầm 108 hạt. Khi thấy Linh bước vào, chị chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt chứa đầy điều khó nói.

– "Có lẽ, lần này là một nghi thức không đơn thuần. Thầy Bùi đã liên lạc rồi. Em sẽ hầu vào ngày rằm tháng tới."

Linh lặng người.

Một lễ hầu đặc biệt... nhưng cho ai?

🌙 Đêm hôm ấy

Trong gian phòng yên tĩnh, Linh bày lễ nhỏ. Không rực rỡ, không tấu nhạc. Chỉ có mùi trầm, chuông gió khẽ reo bên cửa sổ. Cô nhắm mắt... hít sâu... và rồi...

Giọng một người phụ nữ vang lên từ cõi mộng:

– "Cô gái áo đỏ... chưa thể siêu thoát. Người đã nhìn thấy cô... phải là người giúp cô vượt cửa ải cuối cùng."

Trái tim Linh run rẩy.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên.

Cát Tường gọi đến.

– "Tớ vừa mơ thấy một linh hồn mặc áo đỏ đi qua cửa điện. Mặt không rõ, nhưng... cô ấy gọi tên cậu, Linh à."

Hải Băng cũng nhắn:

– "Tớ có cảm giác... mọi thứ sắp trở lại. Chúng ta lại một lần nữa đứng trước ranh giới."

Linh ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa.
Trăng tròn, nhưng sao lòng lại dậy sóng đến thế?

Âm dương tương phùng... nhưng liệu lần này... là để đoàn tụ hay chia ly?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vv