CHƯƠNG 3: TIẾNG GỌI TỪ ÂM GIỚI


Ánh sáng từ trăng rằm đổ xuống mái ngói cũ của điện phủ cổ. Mùi trầm thơm dịu lan tỏa trong không gian tĩnh lặng. Linh ngồi yên trên chiếu hoa, trước mặt là một mâm lễ nhỏ – hoa cúc vàng, cau trầu, trứng luộc, xôi và một cốc rượu lễ đã rót sẵn.

T.Dương vừa trở về từ một chuyến công chuyện, bước vào trong phủ, ánh mắt anh nhìn cô đượm nét trầm tư.

– "Em đã sẵn sàng chưa?" – Giọng anh trầm ấm, nhưng chứa sự lo lắng khó giấu.

– "Lần này, em không thể chờ đợi thêm. Linh hồn người phụ nữ ấy vẫn còn quanh quẩn. Em biết, nếu không giúp, em sẽ mãi bị dây dưa trong duyên nghiệp ấy."

T.Dương ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một sợi vòng cổ có đính bùa hộ thân – là vật năm xưa anh từng mang trong một lễ hầu đầy sóng gió.

– "Giữ lấy. Nếu có chuyện gì... hãy nhớ, em không một mình."

Ánh mắt họ chạm nhau, đầy yên lặng và sâu lắng. Một khoảnh khắc mơ hồ giữa tình thân, sự tin tưởng và... thứ cảm xúc sâu hơn mà cả hai đều chưa thể gọi tên.

💫 Cuộc hội ngộ

Ngày hôm sau, cả nhóm lại tụ họp.

Hải Băng với mái tóc dài suôn mượt, ánh mắt sáng rỡ nhưng vẫn giữ nét điềm đạm.
Cát Tường mang theo vòng âm hộ mệnh, giọng trầm hơn, da dẻ nhợt nhạt như bị vướng víu bởi năng lượng âm.
Gia Nhi xuất hiện trong bộ đồ lam trang nghiêm, vẫn luôn là hậu phương vững chắc.
Khánh Chi, giờ đã 11 tuổi, tinh nghịch nhưng vô cùng nhạy cảm, đôi mắt sáng quắc như có thể nhìn thấy điều người khác không thấy.

– "Lần này... chúng ta không chỉ giúp Linh. Mà còn giúp một oan hồn đã chờ đợi mấy kiếp." – Gia Nhi lên tiếng.

– "Nhưng nếu là oan nghiệp kiếp trước... thì ai sẽ là người trả?" – Cát Tường hỏi, giọng nhẹ mà rợn người.

Không ai trả lời. Ánh mắt Linh chợt trầm xuống.

– "Có thể là em."

🌸 Buổi lễ đặc biệt

Đêm hôm đó, một lễ hầu đặc biệt được tổ chức trong bí mật. Không ai ngoài nhóm bạn thân thiết có mặt.

Linh mặc bộ lễ phục truyền thống – váy dài trắng lấp lánh, áo đỏ thêu rồng phượng, khăn chầu phủ kín vai. Chuông, trống, tiếng đàn nguyệt bắt đầu vang lên. Linh xoay chậm, gương mặt thanh tú như đắm chìm giữa hai cõi.

Bỗng, giữa vũ điệu, một tiếng thét vọng ra từ miệng cô:

– "Tại sao người đó không giữ lời! Người đã hứa... người sẽ quay lại!"

T.Dương lao đến, giữ lấy Linh đang run rẩy. Mắt cô mở to – không còn là Linh, mà là một linh hồn xưa cũ, đang giành lấy cơ thể cô để trút nỗi oán hận.

Khánh Chi run lên, nhưng vẫn níu tay Gia Nhi:

– "Chị ơi, chị Linh... sắp không giữ được nữa!"

Gia Nhi lấy ra vòng trầm 108 hạt, niệm chú lặng lẽ. Một ánh sáng dịu thoát ra từ vòng trầm, chiếu lên người Linh, khiến linh hồn kia dần dịu lại.

– "Xin hãy yên nghỉ. Cô ấy... đã đến để giữ lời thay cho người xưa."

Một khoảnh khắc lặng yên kéo dài, rồi Linh ngã xuống, bất tỉnh.

💔 Lặng lẽ sau lễ

T.Dương ôm lấy Linh, lòng dậy lên bao cảm xúc. Hải Băng lặng nhìn anh, thở dài:

– "Anh từng hứa... sẽ không để cô ấy gánh thêm điều gì. Nhưng sao lần nào... cũng là Linh chịu tổn thương?"

T.Dương không đáp. Anh nhìn Linh – môi mấp máy điều gì đó... nhưng không thành lời.

Âm dương vừa yên ổn... hay chỉ mới bắt đầu nổi sóng?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vv