CHƯƠNG 6: DẤU VẾT CỦA KÝ ỨC
Đêm đó, cả nhóm nghỉ lại trong căn nhà nhỏ gần rìa rừng. Không ai nói nhiều, nhưng suy nghĩ cứ quẩn quanh trong lòng.
Trong căn phòng phía tây, Linh ngồi một mình trước bàn thờ nhỏ. Cô thắp nén nhang, gương mặt phản chiếu ánh lửa dịu dàng, trầm tư.
Một tiếng gõ nhẹ vang lên.
T.Dương bước vào. Anh không mặc vest như thường lệ, chỉ là chiếc áo len xám giản dị, nhưng đôi mắt vẫn luôn tĩnh lặng và sâu như hồ nước đêm.
— "Anh vào được chứ?"
Linh gật nhẹ.
— "Em không giận anh sao?" – anh hỏi, tay vẫn giữ một khoảng cách lịch sự.
Linh quay đầu, mỉm cười nhẹ nhàng:
— "Nếu là kiếp trước, thì những gì xảy ra không phải lỗi của anh. Dù là gì đi nữa... chúng ta ở đây, trong kiếp này. Em... vẫn tin anh."
—
T.Dương không đáp. Anh chỉ bước lại gần, ngồi xuống cạnh cô. Hai người lặng im nhìn hương cháy, khói mờ bay lên, cuốn đi những điều chưa thể nói thành lời.
Một lúc lâu sau, anh rút ra từ túi áo một vật nhỏ: một chuỗi tràng hạt cũ, đã sờn.
— "Cái này... là thứ duy nhất anh còn nhớ từ kiếp trước. Anh không rõ lý do vì sao mình giữ nó. Nhưng từ lúc gặp em... mọi thứ dần rõ ràng hơn."
Linh cầm lấy, mắt ánh lên một tia ấm áp.
"Có lẽ... duyên nghiệp chưa dứt. Nhưng cũng là một cơ hội để hoàn thành điều chưa kịp làm."
📞 Cuộc gọi giữa đêm
Sau khi T.Dương rời đi, Linh gọi video cho Hải Băng và Cát Tường.
Giao diện điện thoại sáng lên, hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
— "Linh! Sao rồi? Cậu về rồi chứ?" – Hải Băng hỏi, giọng lo lắng.
Linh mỉm cười:
— "Tớ ổn. Nhưng tớ đã gặp chị ấy... Liên Nương Tử."
Cát Tường im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:
— "Tớ cũng nằm mộng thấy một người mặc áo đỏ. Chị ấy đứng giữa rừng, miệng mấp máy tên ai đó."
— "Tên ai?" – Linh nín thở hỏi.
— "Không rõ... chỉ nghe được âm cuối là 'ương'..."
Linh và Hải Băng liếc nhau.
T.Dương...?
—
Cát Tường tiếp:
— "Tớ nghĩ, có ai đó... không muốn sự thật lộ ra. Và người đó, không phải là chị ấy."
💡 Dự cảm mới
Sáng hôm sau, trời mưa phùn nhẹ.
Linh đứng trên hiên nhà, tay ôm tách trà nóng. Dưới sân, T.Dương đang nói chuyện cùng Bác Văn. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng sâu trong đó là quyết tâm – và cả nỗi day dứt chưa nguôi.
Linh thì thầm một mình:
"Nếu quá khứ từng gắn anh với chị ấy... thì kiếp này, em sẽ là người ở lại cạnh anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro