CHƯƠNG 8 - LỜI HỨA TỪ KIẾP TRƯỚC
Từ sau buổi lễ hầu đặc biệt hôm trước, Linh không còn gặp lại người phụ nữ áo đỏ trong mộng. Nhưng cô biết rõ – chuyện đó vẫn chưa kết thúc.
Một buổi sáng chớm thu, trong quán cà phê yên tĩnh ở Hà Nội, Linh gọi video cho Hải Băng và Cát Tường.
— "Hai cậu vẫn nhớ người phụ nữ áo đỏ đó chứ?"
— "Ừ, sao vậy?" – Hải Băng nghiêng đầu, mái tóc dài rũ xuống vai.
— "Tớ tìm thấy một tấm ảnh cũ ở điện thờ cạnh nhà... Một phụ nữ mặc đồ lễ, gương mặt giống hệt cô ấy."
—
📜 Lần theo dấu vết
Cả nhóm hẹn gặp nhau ở một làng cổ ngoại thành. Theo lời kể từ một cụ già giữ đền, người phụ nữ trong ảnh từng là một đồng nữ tài hoa thời Pháp thuộc, mất tích bí ẩn sau một buổi lễ lớn.
— "Có người nói cô ấy chết vì thất hứa với vong linh, có người lại bảo bị hại..." – Cụ nhấp ngụm trà, giọng trầm thấp.
— "Tớ thấy chưa từng ai được thanh thản ở đây." – Cát Tường lên tiếng, mắt ánh lên tia linh cảm mơ hồ.
—
🕯️ Một lễ hầu lặng lẽ
Hôm ấy, Linh khoác lên người bộ lễ phục rực rỡ như một ngọn lửa giữa gian thờ cũ. Gia Nhi cài tóc cho cô, tay đeo chuỗi trầm 108 hạt, ánh mắt dịu dàng như luôn chở che cho em gái.
Khánh Chi ngồi bên góc ban, mặc váy hồng, lặng lẽ nhìn chị – đôi mắt con bé lúc nào cũng sáng như có điều gì đó nhìn thấu cõi vô hình.
T.Dương và Bác Văn đứng ngoài, không lên tiếng, chỉ im lặng dõi theo.
Khi Linh nhập đồng, mọi thứ quanh cô trở nên mờ dần. Một khung cảnh hiện ra – đồng cỏ vàng và bóng người thiếu nữ áo đỏ ngồi dưới cây đa cổ thụ.
"Người ấy... đã hứa đưa ta đi khỏi nơi này. Nhưng rồi không quay lại."
"Chị muốn gặp người đó lần cuối. Để nói lời tha thứ..."
—
🌌 Bình yên sau lễ
Lễ kết thúc. Linh mở mắt, lòng nhẹ tênh. Không còn đau, không còn giằng xé – chỉ có cảm giác như một món nợ kiếp xưa vừa được hóa giải.
Tối hôm đó, cả nhóm ngồi quanh đống lửa trại nhỏ trong sân đền.
T.Dương ngồi bên cạnh Linh, không nói gì nhiều. Chỉ đưa cô ly trà sen anh đã pha.
— "Hôm nay em khác lắm." – Anh nói.
— "Khác thế nào?"
— "Giống như... em đã lấy lại được một phần của chính mình."
Linh mỉm cười, tựa vai vào bức tường gỗ phía sau, ánh lửa nhảy múa trong mắt cô.
— "Có lẽ... là nhờ có mọi người vẫn luôn bên cạnh."
Dương không đáp. Nhưng anh rút trong túi ra một bức thư cũ, nhem mực, được bọc trong giấy dầu – thứ mà ban chiều anh tình cờ tìm được sau điện thờ.
—
📩 Một bức thư chưa gửi
"Ta đợi người dưới gốc đa đầu làng... Nếu chẳng thể đi cùng nhau kiếp này, xin kiếp sau gặp lại, làm người bình thường. Không nợ, không duyên, chỉ sống trọn một đời..."
—
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro