Chương Cuối - Linh Hồn Áo Đỏ
Chương Cuối – Linh Hồn Áo Đỏ
Trời cuối hè hanh hao, ánh nắng rọi xuống khu vườn nhà cổ mà Linh cùng Bác Văn đang tạm trú trong chuyến hành trình về lại miền Bắc. Căn nhà này từng là nơi linh hồn người phụ nữ áo đỏ xuất hiện lần đầu — bí ẩn chưa bao giờ dứt.
Linh ngồi trước bàn thờ, khói hương bay nhè nhẹ. Cô vừa hoàn thành một khóa lễ đặc biệt, không để mở cửa đồng nhưng vẫn đủ để linh cảm dẫn đường. T.Dương ngồi gần bên, ánh mắt đầy lo lắng.
— "Cô ấy lại xuất hiện trong mộng của em à?" – T.Dương hỏi nhỏ.
Linh gật đầu. "Lần này... cô ấy không khóc nữa. Chỉ lặng lẽ chỉ về phía hồ sen sau nhà."
Gia Nhi bước vào, tay cầm xâu chuỗi trầm, nhẹ nhàng nói:
— "Có thể đó là nơi cô ấy bị trói buộc từ kiếp trước. Nếu giải được oán nghiệp ở đó, cô ấy sẽ được siêu thoát."
Khánh Chi dù không có căn số, vẫn tò mò ngồi cạnh chị, ánh mắt thơ ngây nhìn hồ sen ngoài cửa sổ. Hải Băng và Cát Tường vừa đến nơi, mang theo một cuốn sách cổ mà thầy cũ của họ từng nhắc tới — viết về oan hồn bị trói linh hồn vào nước.
Bác Văn cẩn thận mở cuốn sách, trầm ngâm nói:
— "Lễ giải trói này không chỉ đòi hỏi căn cao, mà còn cần lòng thương xót thật sự."
Cả nhóm tiến ra hồ sen vào buổi chiều, khi gió bắt đầu chuyển lạnh. Linh là người thực hiện lễ chính, trong bộ đồ lễ thêu hoa sen hồng dịu dàng nhưng rực rỡ. Cô cắm ba nén hương, khấn nguyện bằng cả linh lực và lòng từ bi.
Nước hồ khẽ gợn. Một bóng hình mờ ảo xuất hiện – là cô gái áo đỏ, lần này ánh mắt cô dịu dàng hơn. Cô cúi đầu trước Linh, rồi dần tan vào làn sương.
Lễ kết thúc, mọi người nhìn nhau, không ai nói gì — chỉ có cảm giác nhẹ nhõm trong lòng.
Tối hôm ấy, trong khoảnh khắc tĩnh lặng dưới trời đầy sao, T.Dương và Linh ngồi bên hiên nhà, mỗi người một tách trà sen. Dương đưa mắt nhìn Linh rồi dịu dàng nói:
— "Khi mọi chuyện kết thúc... em sẽ đi tiếp con đường riêng?"
Linh mỉm cười, gật nhẹ.
— "Vẫn là con đường cũ... chỉ khác là em không còn đi một mình nữa."
T.Dương nắm tay cô, không cần thêm lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro