PHẦN 3 - CHƯƠNG 4: NGƯỜI THỨ BA TRONG KÝ ỨC
Bóng người áo đỏ đứng đó, im lặng. Không có tiếng khóc, không có gào thét — chỉ là ánh mắt, u uất và thẳm sâu như đáy giếng không đáy. Linh khẽ rùng mình, nhưng không lùi bước. Cô siết chặt tay T.Dương, rồi bước lên một bước.
– Chị... muốn nói điều gì phải không?
Bóng đỏ khẽ nghiêng đầu. Và rồi — xoẹt! — trong khoảnh khắc chớp lóe ngoài cửa đình, hình ảnh lập tức thay đổi.
Tất cả như bị cuốn vào một dòng xoáy thời gian. Khi mở mắt, Linh và T.Dương đã đứng giữa một khung cảnh khác — một phiên bản cũ kỹ của ngôi đình này, thời điểm hàng trăm năm trước. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, người qua lại đông đúc, tiếng chuông, tiếng khấn vái hòa quyện. Và rồi, họ thấy cô ấy...
Người con gái mặc áo đỏ, gương mặt thanh tú, đôi mắt buồn sâu thẳm, đang quỳ lạy trong chính điện. Bên cạnh, là một người đàn ông — không ai khác, chính là một phiên bản khác của T.Dương, nhưng mang y phục cổ đại.
– Họ là... chúng ta? – Linh khẽ thốt lên.
T.Dương siết tay cô chặt hơn, giọng thấp. – Là một kiếp nào đó... một ký ức bị khóa chặt trong vô thức.
Người đàn ông kia quay sang người con gái. Anh ta trao cho cô một tấm bùa, ánh mắt đầy lưỡng lự.
– Ta phải cưới người khác, vì trách nhiệm. Nhưng nếu có kiếp sau... ta nguyện chuộc lỗi.
Cô gái áo đỏ không khóc. Cô chỉ cười — nụ cười ấy không giận hờn, chỉ có đau. Và rồi, trước khi bóng tối nuốt trọn khung cảnh, họ thấy cô ấy bị ép chết trong ngôi đình, vì bị vu oan là tà thuật.
Khi ánh sáng trở lại, Linh và T.Dương đã quay về hiện tại. Căn đình cổ vẫn ẩm mốc và lạnh lẽo, nhưng bóng đỏ không còn ở đó nữa. Chỉ còn tấm bùa xưa cũ rơi dưới chân Linh — tấm bùa trong ký ức.
– Em nghĩ chị ấy không oán hận. Chị ấy chỉ muốn được nhớ lại. Được thanh thản. – Linh thì thầm, tay run nhẹ.
T.Dương nhìn cô. Anh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng — siết chặt, như sợ mất đi thêm một lần nữa.
– Lần này, anh sẽ không rời xa em nữa. Cho dù là đời này hay bất kỳ kiếp nào.
Bên ngoài đình, mưa đã tạnh. Ánh trăng mỏng manh chiếu rọi qua rặng cây, như một lời chúc lành từ quá khứ xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro