PHẦN 3 - CHƯƠNG 8: VẾT MÁU TRONG HƯ KHÔNG


Bên trong miếu cổ, ánh nến lập lòe phản chiếu những bức tượng đá rạn vỡ, như những ánh mắt câm lặng dõi theo từng cử động của họ. Không ai nói gì. Không khí đặc quánh đến ngột ngạt, như thể chỉ cần một tiếng thở mạnh thôi cũng sẽ khuấy động điều gì đó đang ngủ yên suốt hàng chục năm.

Linh đứng chính giữa chính điện, nơi một bàn thờ cổ phủ đầy bụi và mạng nhện. T.Dương lấy ra một xấp vàng mã và gói muối gừng, lặng lẽ rải xuống bốn góc.

– Em định gọi hồn? – anh khẽ hỏi.

– Không. Em nghĩ... linh hồn cô ấy chưa từng rời khỏi đây. Cô ấy bị giam giữ bởi nỗi oan không thể siêu thoát.

Hải Băng rút ra một đạo bùa, còn Cát Tường thì mở gương bát quái, hướng về phía góc tường có dấu vết nứt lạ.

Soạt.

Một tiếng xé nhỏ vang lên. Trên mặt bàn thờ, nơi lớp bụi mỏng phủ, bỗng hiện ra một vệt máu đỏ sẫm, dài như bị kéo lê từ trước ra sau. Tất cả cùng nhìn về phía đó — vệt máu không xuất hiện trước mắt, nhưng lại in rõ qua gương bát quái.

Gia Nhi bước lên, chắp tay niệm Phật, trong khi Khánh Chi nắm chặt lấy tay chị.

– Mọi người... có ai nghe thấy tiếng gì không?

Một giọng nữ mơ hồ vang vọng từ phía sau miếu: "Trả lại ta... tên thật của ta... đừng gọi ta là Diễm Hương..."

Cả nhóm đồng loạt quay đầu.

Linh nhìn sang T.Dương, ánh mắt kiên định. – Là Thanh Liên. Cô ấy không chỉ bị phản bội... mà còn bị đánh cắp danh phận.

T.Dương gật nhẹ. – Và có lẽ, tên thật ấy là chìa khóa để giải lời nguyền.

Đột nhiên, ngọn nến trên bàn thờ phụt tắt. Cát Tường hét lên, còn Hải Băng thốt: – Gương nứt rồi!

Chiếc gương bát quái trên tay cô vỡ toang, một vết cắt mảnh lướt qua lòng bàn tay Linh khiến máu cô nhỏ xuống nền đá lạnh.

Nhưng điều kỳ lạ là: vết máu vừa chạm đất liền rực lên ánh đỏ, rồi nhanh chóng... hòa vào vệt máu cũ như thể hai dòng máu từng thuộc về một người.

T.Dương lập tức đỡ lấy Linh.

– Em ổn chứ?

– Em ổn... nhưng em biết chắc một điều – cô nhìn thẳng vào mắt anh – Kiếp trước em là Thanh Liên. Và có một kẻ đã khiến em chết oan.

Anh siết nhẹ vai cô. – Anh sẽ tìm ra kẻ đó cùng em. Dù là người... hay là ma.

Bên ngoài, mưa đã dừng. Nhưng bên trong miếu, tiếng ai oán vẫn chưa dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vv