chapter 8: chung một nhà.
Chạy được một lút mọi người thấy một chiếc xe rất quên thuộc đang nằm trên đường và Minh Châu đang ngồi co ro ở ven đường với một vài vết thương. Đó là hậu quả cho việc chạy xe với vận tốc 90km/h mà ko đeo kính cận. Mọi người đi ngan qua và nhìn nó đang ngồi dưới đường. Và định đi luôn. Minh Châu kêu lớn.
- Minh Châu: đéo giúp luôn?
Tất cả quay đầu lại.
- Tuấn Kiệt: thôi đi bà! Chạy cho cố vô rồi té. Rồi kêu giúp.
- Thảo Nhi: đúng! Hợp lý!
- Lê Trân: ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
- Thảo Nhi: trời ơi! Sao xung quanh tôi toàn những người có võ mồm ghê thế.
- Minh Châu: lần đầu cũng như lần cuối mà. Giúp đi.
- Tuấn Kiệt: tháng này mầy té xe 5 lần rồi đó.
Sau vài phút cải nhau thì mọi người giúp Minh Châu rồi tất cả đi đến trường. Vừa vào đến cổng thì thấy Bà Phương My ngồi chờ rồi.
Mọi người thấy vậy chạy lại ngồi chung. Phương My nhìn Tuấn Kiệt nói.
- Phương My: đĩ đâm.
Tuấn Kiệt nở một nụ cười nói.
- Tuấn Kiệt: quá khen. Biết tao ngại không hạ.
Trong khi mọi người đang nói chuyện thì có một người đem nhiều đồ ăn đến.
- Hoàng Mỹ: hồi nãy rủ mua bánh với tao thì đéo đi.
- Thảo Nhi: ai bà nội?
- Hoàng Mỹ: lồn My chứ ai.
- Phương My: làm biến má ơi!
- Tuấn Kiệt: tao thấy mầy dần dần giống con lép kia rồi á nha.
Minh Châu đang nói chuyện với Lê Trân thì bị nói xong quay lại nói với Tuấn Kiệt.
- Minh Châu: liên quan gì tao.
Sao một vài phút trò chuyện thì tiếng Trống trường van lên. Mọi người đi vào học. Một năm học mới bất đầu. Tuấn Kiệt vào lớp A7, Minh Châu và Lê Trân vào A5, Hoàng Mỹ vào A4, Phương My vào A3. Con lùn Nhi vào A2. Tuấn kiệt vừa vào lớp đã thấy người quên. Cậu ta lại ngồi chung với Cao Thắng một con nghiện tốc độ không khác gì Minh Châu. Hai đứa chào hỏi nhau như thường.
Một bàn tay tát vào lưng tôi như tiếng trống trường em (đùng! Đùng!!!!) đó là những cú tát đầy yêu thương từ một người mà tôi gọi với cái tên là nữ hoàng của những cú tát Kim Anh.
- Kim Anh: khỏe không Kiệt?
- Tuấn Kiệt: tao khỏe. Chỉ là chút đi bệnh viện chỉnh sửa lại xương khớp lại chút.
Có một người ngồi sau thằng Thắng mò tay vào balo của nó. Nhưng bị phát hiện, người đó rút tay ra.
- Cao Thắng: má! Ngồi trước con này nguy hiểm quá.
- Tuấn Kiệt: má! Con Bích Ngọc nó ác.
Cô ta tỏ thái độ dặm chân. Rồi Tuấn Kiệt nói.
- Tuấn Kiệt: nó lấy đồ người ta. Rồi tao chửi nó ác. Nó thái độ.
Cao Thắng ngăn cản tôi.
- Cao Thắng: Kiệt ơi! Nó lực điền đó. Đánh không lại đậu.
Vừa đúng lúc tiếng trống vào học van lên nên mọi người vào học hết.
Sau một tuần. Vào ngày chủ nhật ở ngôi nhà của Thảo Nhi và Tuấn Kiệt. Thảo Nhi vừa thức giấc và đi vệ sinh cá nhân. Tuấn Kiệt thì đang ở trong bếp để làm bữa sáng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô ta ra bàn ngồi. Tuấn Kiệt đêm ra hai tô Bún bò Huế. Mắt Thảo Nhi sáng như đèn pha ô tô.
- Thảo Nhi: thơm ngon mời bạn ăn nha. Tôi đây không chờ bạn nữa giờ tôi ăn liền. Ăn nha!
- Tuấn Kiệt: ăn đi bà già.
Thảo Nhi gấp một miến rồi bỏ vào mồm.
- Thảo Nhi: ngon quá!
- Tuấn Kiệt: nó thơm, ngon như sầu riêng á.
Sau khi hai đứa ăn xong. Tuấn Kiệt dọn dẹp và đi rửa bát. Con lùn thì ngồi trên sofa xem anime. Bỏng nhiên có tiếng chuông.
- Tuấn Kiệt: Nhi! Mầy ra mở cửa đi.
- Thảo Nhi: sao mầy không mở?
- Tuấn Kiệt: Đụ má tao đang rửa chén. Mở cửa bằng cc gì.
- Thảo Nhi: quên má ơi! Con đi mở liền nè.
Thảo Nhi ra mở cửa. Trước cửa có một người rất quên thuộc.
- Thảo Nhi: Beelzebub! Mầy lên đây làm gì vậy.
- Beelzebub: chỉ có chút việc muốn nhờ hai đứa bây thôi.
Từ sau lưng Beelzebub xuất hiện một đứa bé.
- Thảo Nhi: con ai mà dễ thương vậy trời.
- Beelzebub: con mầy á.
Thảo Nhi hoan mang.
- Thảo Nhi: gì vậy ba nội?
- Beelzebub: thì tao lấy ADN của mầy và Cương Thi để tạo ra nó mà.
- Thảo Nhi: à hiểu rồi. Mà không lẽ mầy kêu tao nuôi bé nó?
- Beelzebub: đúng vậy! Thôi tao có việc bận rồi đi về dưới trước đây.
Nói xong hắn mở cổng địa ngục rồi đi qua trong sự ngỡ ngàng của Thảo Nhi.
To be continue
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro