Chương 10: Chấp Thủ Dưới Bóng Đêm
Sau khi giải độc thành công cho Đại gia trưởng, Tô Mộ Vũ yếu ớt đến đáng sợ. Cậu nằm trên giường, cơ thể đầy những vết châm kim và những vệt máu bầm tím. Tô Xương Hà đã đích thân túc trực bên giường cậu, không rời nửa bước. Hắn đã bỏ lại mọi công việc của Ám Hà, giao phó cho các trưởng lão tạm thời xử lý.Bạch Hạc Hoài bước vào, nhìn Xương Hà đang chăm chú bón thuốc cho Mộ Vũ, rồi lại nhìn Mộ Vũ đang ngủ say. Ông ta bật cười nhẹ. "Ngươi thật sự xem trọng cậu ta. Mối quan hệ giữa hai người các ngươi... vượt quá mức chủ tớ bình thường rồi đấy, Gia chủ Tô Gia."Tô Xương Hà không đáp, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào khuôn mặt xanh xao của Mộ Vũ. "Cậu ta bao giờ mới tỉnh?""Sẽ tỉnh thôi. Sức sống của cậu ta rất mạnh mẽ," Bạch Hạc Hoài nói. "Nhưng sau lần này, thể chất của cậu ta sẽ bị tổn hại không nhỏ. Cần phải tĩnh dưỡng lâu dài." Ông ta dừng lại, nhìn Xương Hà. "Có lẽ, đây là lúc ngươi nên suy nghĩ kỹ về vị trí của cậu ta trong lòng ngươi, và trong Ám Hà." Nói rồi, ông ta lắc đầu bỏ đi, để lại Xương Hà một mình trong căn phòng tĩnh lặng.Xương Hà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Mộ Vũ. Hắn đã suy nghĩ rất kỹ. Từ trận Quỷ Khốc năm xưa, từ những lần Mộ Vũ không tiếc thân mình bảo vệ hắn, từ nỗi sợ hãi tột cùng khi thấy cậu bị thương... Tô Mộ Vũ không chỉ là đệ tử, không chỉ là người cận vệ trung thành. Cậu là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của hắn, là nhịp đập của trái tim hắn.Mộ Vũ khẽ cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra. Cậu nhìn thấy Xương Hà, khuôn mặt hắn hiện rõ sự mệt mỏi nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự dịu dàng. "Đại ca...""Ngươi tỉnh rồi," Xương Hà nói, giọng hắn khàn khàn. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mộ Vũ, siết nhẹ. "Ngươi đã ngủ rất lâu.""Đại gia trưởng... thế nào rồi?" Mộ Vũ hỏi, giọng yếu ớt.Tô Mộ Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm. "Vậy là tốt rồi.""Không, không tốt," Xương Hà đột nhiên nói, giọng hắn nghiêm túc. Hắn nâng tay Mộ Vũ lên, đặt lên môi mình, khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu. "Ngươi bị thương, ngươi đau đớn, ta không thích."Mộ Vũ mở to mắt, nhìn hành động bất ngờ của Xương Hà. Trái tim cậu đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực."Tô Mộ Vũ," Xương Hà nói, ánh mắt hắn kiên định như lời thề. "Từ nay về sau, ta không cho phép ngươi để mình bị thương thêm nữa. Ta không cho phép ngươi rời xa ta. Ngươi là của ta. Chỉ của một mình Tô Xương Hà ta." Tô Mộ Vũ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Xương Hà, và cậu biết, đây không phải là một lời nói đùa. Đây là một lời thú nhận, một lời chiếm hữu, và là lời hứa vĩnh cửu trong thế giới tàn khốc của Ám Hà. Cậu mỉm cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi nhưng rạng rỡ. "Vâng, Mộ Vũ là của đại ca."Dưới ánh trăng mờ ảo, trong căn phòng tĩnh lặng của Ám Hà, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, một khế ước tình yêu đã được ký kết, không cần lời nói, không cần chứng nhân
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro