Chương 21: Mũi Tên Độc và Lời Cảnh Báo
Mấy ngày sau cuộc nói chuyện với Đại gia trưởng, Tô Mộ Vũ luôn mang trong lòng một cảm giác bất an. Cậu biết, lời nói của Đại gia trưởng không phải là vô cớ. Ám Hà là một tổ chức tàn khốc, không cho phép bất kỳ sự yếu mềm nào tồn tại, đặc biệt là ở vị trí lãnh đạo. Mối quan hệ của cậu và Tô Xương Hà, dù đã được che giấu khéo léo, vẫn là một cái gai trong mắt nhiều kẻ.Một buổi tối, khi Tô Xương Hà đang xử lý công vụ trong thư phòng, Tô Mộ Vũ đứng bên cạnh, phụ trách kiểm tra các mật thư. Đột nhiên, một tiếng
"soạt"
nhỏ vang lên từ ngoài cửa sổ, nhanh như cắt. Một mũi tên tẩm độc đen sì xuyên qua song cửa, bay thẳng về phía Tô Xương Hà.Phản ứng của Tô Mộ Vũ nhanh hơn bất kỳ ai. Cậu không hề suy nghĩ, theo bản năng lao tới, dùng thân mình chắn trước Tô Xương Hà. Mũi tên độc găm thẳng vào vai cậu, xuyên qua lớp áo dày.
"Mộ Vũ!"
Tô Xương Hà gầm lên, ánh mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận và sợ hãi. Hắn ôm chặt lấy Mộ Vũ đang khụy xuống, rút nhanh mũi tên độc ra. Máu đen bắt đầu rỉ ra từ vết thương.
"Không... không sao..."
Tô Mộ Vũ khẽ rên, khuôn mặt cậu tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn cố gắng trấn an Tô Xương Hà.Tô Xương Hà đặt Mộ Vũ nằm xuống, nhanh chóng kiểm tra vết thương. Hắn xé rách vạt áo, dùng nội lực phong tỏa huyệt đạo quanh vết thương, ngăn độc lan rộng.
"Ám vệ! Bắt kẻ ám sát!"
Hắn gầm lên, giọng nói vang vọng khắp Tô Gia.Ám vệ nhanh chóng hành động, nhưng kẻ ám sát đã nhanh chân tẩu thoát vào màn đêm đen kịt. Rõ ràng, đây là một kế hoạch được tính toán tỉ mỉ, không phải một hành động ngẫu nhiên.Bạch Hạc Hoài được triệu tập khẩn cấp. Ông ta xem xét vết thương của Tô Mộ Vũ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
"Độc của Mộ Gia. Loại độc này âm hiểm hơn lần trước, trực tiếp tấn công vào tim mạch. Phải giải độc ngay lập tức, nếu không..."
Ông ta không nói hết, nhưng ánh mắt đã truyền tải sự nguy hiểm.Tô Xương Hà nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên trán.
"Giải độc! Bằng mọi giá!"
Hắn quay sang Bạch Hạc Hoài, ánh mắt chứa đầy sự cầu xin và đe dọa.
"Nếu Mộ Vũ có mệnh hệ gì, ta sẽ san bằng Mộ Gia!"
Lúc này, một ám vệ khác xuất hiện, quỳ một gối trước Tô Xương Hà.
"Đại gia trưởng, chúng tôi tìm thấy ám khí này."
Ám vệ đưa ra một miếng vải nhỏ, trên đó thêu một đóa hoa ly đặc trưng của Mộ Gia. Kẻ ám sát cố tình để lại dấu vết.Tô Xương Hà ném miếng vải xuống đất, ánh mắt hắn tóe lửa.
"Mộ Gia! Chúng dám! Mộ Thanh Dương, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã chọc giận Tô Xương Hà này!"
Trong khi đó, Tô Mộ Vũ, dù đang chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt vì độc tố ngấm vào, vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo. Cậu khẽ kéo tay áo Xương Hà, giọng nói yếu ớt.
"Huynh... không phải Mộ Gia..."
Tô Xương Hà quay lại, ánh mắt hắn đầy bối rối.
"Ngươi nói gì?"
"Kẻ ám sát... không có sát khí của Mộ Gia... có kẻ muốn... giá họa..."
Tô Mộ Vũ thì thào, rồi cậu ngất lịm đi.Lời cảnh báo yếu ớt của Tô Mộ Vũ khiến Tô Xương Hà khựng lại. Hắn nhìn miếng vải thêu hoa ly, rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của người yêu trong vòng tay. Kẻ nào tinh vi đến mức có thể dùng độc của Mộ Gia, ám khí của Mộ Gia, để giá họa cho Mộ Gia? Ám Hà lại sắp có một cơn bão mới, một cơn bão có thể nhấn chìm tất cả. Nhưng điều duy nhất Xương Hà quan tâm lúc này là Tô Mộ Vũ. Hắn sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, và hắn sẽ khiến chúng phải trả giá đắt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro