Chương 7: Ánh Trăng Trên Vai

Đêm khuya, ánh trăng vằng vặc chiếu rọi xuống Ám Hà, làm nổi bật thêm vẻ tĩnh mịch và lạnh lẽo của nơi đây. Tô Mộ Vũ sau khi hoàn thành báo cáo đã trở về phòng, nhưng vết thương trên vai vẫn nhức nhối. Cậu lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm đen đặc.Một bóng người khẽ khàng lướt vào phòng. Tô Mộ Vũ giật mình, nhưng không hề hoảng sợ. Cậu biết, đó là Tô Xương Hà. Chỉ có hắn mới có thể không tiếng động mà vào phòng cậu."Vết thương còn đau?" Xương Hà hỏi, giọng hắn trầm thấp, mang theo một chút quan tâm hiếm hoi. Hắn bước đến, ngồi xuống cạnh Mộ Vũ. Trong tay hắn là một lọ thuốc cao quý, tỏa ra mùi hương thảo mộc dịu nhẹ.Tô Mộ Vũ ngỡ ngàng nhìn lọ thuốc. Đây là Hồi Xuân Đan, một loại thuốc quý hiếm của Tô Gia, chỉ dùng cho những trường hợp đặc biệt. "Đại ca...""Để ta xem," Xương Hà không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng kéo Mộ Vũ xoay người lại, cẩn thận cởi áo ngoài của cậu. Vết thương trên vai Hắn cẩn thận gỡ lớp băng cũ ra, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương của Mộ Vũ. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như sợ làm cậu đau. Những ngón tay ấm áp của Xương Hà chạm vào làn da Mộ Vũ, khiến cậu khẽ rùng mình. Không phải vì đau, mà vì một cảm giác lạ lẫm, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể."Đau không?" Xương Hà hỏi, giọng hắn khẽ khàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.Tô Mộ Vũ lắc đầu. "Không đau." Cậu nhìn Xương Hà đang chăm chú bôi thuốc cho mình, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ lo lắng. Cậu chợt nhận ra, đây không phải lần đầu Xương Hà làm điều này. Từ nhỏ, mỗi khi cậu bị thương, Xương Hà luôn là người đích thân băng bó cho cậu, cẩn thận và dịu dàng đến lạ.Sau khi bôi thuốc xong, Xương Hà lấy một cuộn băng gạc mới, cẩn thận băng lại vết thương cho Mộ Vũ. Động tác của hắn thuần thục, không chút sai sót. Khi hắn làm xong, ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ, in bóng hai người trên tường."Ngủ đi," Xương Hà nói, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Mộ Vũ. "Ngươi cần nghỉ ngơi."Tô Mộ Vũ gật đầu. "Đại ca cũng vậy. Đại ca cũng rất mệt mỏi."Xương Hà chỉ khẽ thở dài, không đáp. Hắn biết, hắn không thể nghỉ ngơi. Ám Hà đang hỗn loạn, và hắn phải gánh vác tất cả. Nhưng có lẽ, được ở bên Mộ Vũ như thế này, cũng đủ để hắn tìm thấy một chút bình yên hiếm hoi trong thế giới tăm tối của mình. Hắn khẽ đặt tay lên đầu Mộ Vũ, vỗ nhẹ, rồi đứng dậy rời đi, không để lại một tiếng động nào. Mộ Vũ nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần trong đêm

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro