Chương 9: Đau Đớn Của Ngàn Vết Cắn
Quá trình giải độc cho Đại gia trưởng bắt đầu. Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo của nến. Tô Mộ Vũ ngồi trên một chiếc ghế đá lạnh lẽo, lộ ra phần ngực và cánh tay. Bạch Hạc Hoài cầm một cây kim bạc, bắt đầu châm vào những huyệt đạo quan trọng trên người cậu.Tô Xương Hà đứng ngoài cửa, nghe rõ từng tiếng rên khẽ, từng hơi thở gấp gáp của Mộ Vũ. Hắn muốn xông vào, muốn ngăn cản tất cả. Nhưng hắn không thể. Hắn là Gia chủ Tô Gia, hắn phải đặt lợi ích của Ám Hà lên hàng đầu. Lòng hắn quặn thắt, tựa như có hàng vạn mũi kim đang đâm vào chính tim hắn."Cổ trùng bắt đầu phản ứng rồi," Bạch Hạc Hoài lẩm bẩm, ánh mắt tập trung cao độ.Bên trong phòng, Tô Mộ Vũ cảm thấy như có vô vàn con côn trùng đang bò dưới da thịt mình, cắn xé từng mạch máu, từng thớ thịt. Đau đớn tột cùng khiến cậu muốn ngất đi, nhưng ý chí kiên cường và hình bóng Tô Xương Hà trong tâm trí đã giữ cậu tỉnh táo. Cậu biết, Xương Hà đang ở bên ngoài. Cậu phải mạnh mẽ.Tô Xương Hà không thể chịu đựng thêm nữa. Hắn lao vào phòng, ánh mắt đỏ ngầu. "Dừng lại! Ngừng lại ngay!"Bạch Hạc Hoài không hề nao núng. "Gia chủ Tô Gia, nếu ngài can thiệp, Đại gia trưởng sẽ chết, và công sức của cậu ta sẽ uổng phí."Xương Hà nhìn Mộ Vũ. Cậu đang run rẩy dữ dội, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt tái nhợt. Nhưng đôi mắt cậu vẫn kiên định, vẫn nhìn hắn, như một lời động viên thầm lặng. "Đại ca... không sao..."Lời nói yếu ớt của Mộ Vũ như một nhát dao đâm vào tim Xương Hà. Hắn đứng bất động, bàn tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt. Hắn muốn xé xác những kẻ đã khiến Mộ Vũ phải chịu đựng đau đớn này. "Ta không thích ngươi bị thương," Xương Hà thầm thì, giọng hắn khản đặc. "Cực kỳ không thích."Cuối cùng, sau nhiều canh giờ tra tấn thể xác và tinh thần, cổ trùng đã được dẫn ra khỏi Đại gia trưởng, và ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm. Tô Mộ Vũ ngất lịm đi, cơ thể cậu run rẩy như một chiếc lá trong gió. Xương Hà lao đến ôm lấy cậu, ánh mắt hắn tràn ngập sự đau đớn và hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro