1

Bị bao vây giữa lòng địch như vậy, Tô Xương Hà cũng không phải gặp lần đầu.

Hắn giương mắt chậm rãi nhìn một lượt khung cảnh im ắng đến rợn người chung quanh, ở trong lòng âm thầm thở dài.

Dẫu đã phần nào đoán được khi đến Thành Châu rồi thì nhất định sẽ bị mai phục, nhưng hắn cũng không nghĩ đêm nay phải tốn sức mà đối đầu với nhiều người như vậy.

Một đại gia trưởng tân nhiệm của một tổ chức sát thủ nổi tiếng là Ám Hà như hắn, dấy lên một trận cuồng phong mưa gió mỗi nơi đi qua là điều mà hắn muốn tránh cũng tránh không được.

Ngay lúc hắn còn đang suy xét, từ trong bóng tối, một loạt bước chân đồng bộ vang lên. Hơn mười bóng người đồng loạt tách khỏi mái nhà, hành lang, góc hẻm, bao vây hắn thành vòng tròn thứ hai, kín như đậy nắp hộp.

Hắn nhíu mày. Đây có lẽ không chỉ đơn thuần là một trận phục kích tầm thường nữa mà rõ ràng đã có sự chuẩn bị kỹ càng đến mức tỉ mỉ.

Một tên dẫn đầu bước ra, áo bào đen có thêu hoa văn mây bạc, dấu hiệu của Ty Hình Bắc Vệ, thuộc quyền một người mà Tô Xương Hà đã sớm đoán có liên quan: Thượng thư Bộ Hình Dương Đức Trừng.

Dương Đức Trừng — kẻ mang tiếng là “thanh liêm cứng rắn”, nhưng trong triều ai chẳng biết hắn căm ghét Ám Hà đến tận xương. Ám Hà vừa đổi chủ, quyền lực nội bộ còn chưa ổn định, chính là thời điểm dễ ra tay nhất. Chỉ cần giết được đại gia trưởng tân nhiệm, toàn bộ Ám Hà sẽ như con thú đứt đầu, nội loạn ắt bùng lên.

Chuyện này… dĩ nhiên Dương Đức Trừng hiểu rất rõ.

Tên chỉ huy cười lạnh, cất cao giọng nói:

“Đại gia trưởng Ám Hà? Ngài đến Thành Châu mà cứ như đi vào nhà người ta ăn tiệc vậy nhỉ. Nhưng tiếc là… chủ nhà không hoan nghênh!!”

Nói rồi gã phất tay một cái.

Động thái lập tức thay đổi.

Ba người bên trái lao thẳng vào, tay vung lưới tẩm độc, mục tiêu là khóa tay chân hắn trước.

Hai tên trên mái nhà giương nỏ, mũi tên tẩm kịch độc sáng lấp loáng trong bóng đêm.

Phía sau lưng hắn, một nhóm khác đồng loạt rút đoản đao, chuyển sang đánh gần, rõ ràng được lệnh phải giết cho bằng được.

Tô Xương Hà khẽ nheo mắt.
“Dương Đức Trừng…” hắn lẩm bẩm, “cũng sốt ruột muốn mạng ta đến vậy sao?”

Một mũi tên xé gió lao xuống, hắn nghiêng người tránh, áo choàng bay phấp phới. Tiếp đó, lưới độc quét ngang trước mắt, Thốn Chỉ kiếm vung lên đánh bay mũi tên kia cũng kéo lên một vòng vụn ánh sáng bạc.

Tiếc thay, địch phía trước lui chưa kịp, địch phía sau đã tiến lên, đội hình vây chặt đến mức chỉ cần hắn thở mạnh cũng có thể đụng vào mũi đao.

Tên chỉ huy bật cười:

“Dương đại nhân nói rồi, thiên hạ không cần thêm một con dao vô hình nào nữa. Bây giờ Ám Hà đối với bọn ta mà nói, chẳng khác nào con diều sắp đứt dây.”

Gió đêm lật tung góc áo đen của Tô Xương Hà.

Hắn thở ra một tiếng rất nhẹ. “Dương Đức Trừng,” hắn nói, thanh âm quá bình thản so với việc đang bị tập kích thế này, “gan của hắn… quả thật lớn.”

Rồi hắn xoay cổ tay cất Thốn Chỉ Kiếm vào thắt lưng treo bên eo, tay phải nội lực bạo kích, thủ thế trước đám người đang đồng loạt lao đến ở trước mặt.

Cuồng phong mưa gió… hắn vốn không muốn gây. Nhưng bọn chúng muốn ép hắn đến nước này...

... vậy thì đêm nay, Thành Châu phải chịu thay.
___________

Mười tám thanh kiếm vừa dứt tiếng rung kim loại đã ghim sâu vào mặt đất, gạch đá nứt toác thành những đường chân chim sắc lạnh. Mùi sát khí từ chiêu thức ấy còn chưa tan hết, mà bóng người trên mái ngói đã lần lượt tản như sương mù bị gió cuốn.

Tô Xương Hà đứng nguyên tại chỗ, tay phải vẫn giữ thế Diêm Ma Chưởng chưa kịp xuất chiêu, nhưng nội lực cuồn cuộn đã dừng lại trong mạch như thủy triều bị chặn giữa dòng.

Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo vệt kiếm còn run nhẹ trong không trung. Một giây đó thôi, hắn đã biết.

Ngoài Tô Mộ Vũ ra thì còn ai rảnh rỗi đến mức dùng mười tám thanh kiếm chỉ để “chào hỏi” một chút chứ?

Đám Ty Hình Bắc Vệ phía xa thấy tình thế đảo ngược trong nháy mắt thì sắc mặt trắng bệch, tên chỉ huy còn chưa kịp quát lệnh đã bị thuộc hạ kéo đi. Cả đội hình tan rã nhanh như lúc xuất hiện, chẳng dám để lại một tiếng động.

Khi đường phố trở lại với sự tĩnh mịch ban đầu, chỉ còn gió đêm lùa qua mái ngói kêu vài tiếng rít khẽ, Tô Xương Hà mới nhàn nhạt mở miệng:

“Làm ra động tĩnh lớn như vậy, là muốn cho cả Thành Châu biết rằng Trì Tán Quỷ của Ám Hà đã đến rồi sao?”

Lời vừa thốt ra, phía sau hắn liền vang lên tiếng gió bị xé nhẹ. Một bóng người cầm ô từ từ đáp xuống, động tác thong dong như đang dạo chơi tại một bữa tiệc chứ không phải hiện trường vừa có người mưu sát.

Tô Mộ Vũ đáp đất, ô đen thu lại trong một nhịp, nụ cười quen thuộc nở nơi khóe môi. Nhưng chẳng để hắn kịp đứng im quá ba nhịp thở, Tô Mộ Vũ đã lao đến, vòng quanh hắn ba vòng, ánh mắt quét từ đầu đến chân như muốn soi xem hắn có bị thiếu mất miếng thịt nào không.

“Ngươi đường đường là đại gia trưởng của Ám Hà mà lại tự mình thong thả đi vào hang địch như vậy,” y chống nạnh, giọng đầy vẻ không phục, “mà còn nói ta phô trương à?”

Nói rồi y chìa tay định lật vạt áo choàng của hắn để kiểm tra thì đã lập tức bị hất phăng không chút thương tiếc.

“Ai,” Tô Mộ Vũ rít nhẹ, thu tay về, “tàn nhẫn như vậy à?”

Tô Xương Hà liếc y bằng nửa con mắt.
“Đừng quậy,” hắn nói, giọng vẫn bình thản như trước, “nếu đã đến rồi thì theo ta vào thành. Chúng ta phải gặp một người trước khi trời sáng.”

Tô Mộ Vũ xoa mu bàn tay đỏ ửng, bĩu môi vẻ mặt bất mãn nhưng khóe miệng lại cong lên đầy quen thuộc.

“Biết rồi, biết rồi. Đại gia trưởng của chúng ta đã mở miệng, Tô Mộ Vũ ta sao dám không theo.”

Y lẩm bẩm thêm vài câu không đầu không đuôi, nhưng rồi rất nhanh bước theo bên cạnh hắn.

Hai bóng áo đen song song tiến vào mặt đường lát đá, dưới ánh trăng kéo dài thành hai vệt mờ nhạt.

Và Thành Châu đêm nay dường như cũng biết rõ rằng từ giây phút hai kẻ này đặt chân vào, gió sẽ không còn thổi theo hướng cũ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro