Chương 7: Tiếng gõ cửa từ địa ngục
---
Chương 7: Tiếng gõ cửa từ địa ngục
Chiều buông nhanh hơn mọi ngày. Mây kéo về dày đặc, như thể bầu trời cũng biết có thứ gì đó sắp đến.
Nagumo và Shin đang dọn dẹp lại căn phòng — không khí thoải mái đến lạ. Cả hai thậm chí cãi nhau vì chuyện đựng dao trong ngăn bát hay treo trên tường.
“Anh mà treo đống này lên, người ta tưởng đây là phòng tra tấn đấy.” – Shin lườm.
“Thế thì đừng mời khách.” – Nagumo nhún vai, nhưng cười. Nụ cười thật sự.
Đoàng!
Tiếng nổ nhỏ, như tiếng pháo, vang từ ngoài cửa. Cả hai lập tức chuyển trạng thái – Shin đưa tay kéo Nagumo lùi về sau, còn chính mình áp sát tường, cảm nhận dòng suy nghĩ bên ngoài.
“Không phải dân thường. Một người… nhưng đầu hắn không có gì ngoài lệnh giết.”
Nagumo nheo mắt. “Anh biết ai.”
Tiếng bước chân vọng lại, chậm rãi, tự tin.
Rồi một giọng nói – trầm, mượt như nhung, nhưng sắc lạnh như dao mổ:
“Lâu rồi không gặp, Nagumo.”
Cánh cửa mở ra – không phải vì bị phá, mà vì người đó có chìa khóa.
Người đàn ông mặc sơ mi đen, mái tóc dài buộc gọn sau gáy, ánh mắt không có chút cảm xúc nào – như thể hắn được sinh ra chỉ để giết.
Shin lùi một bước, cảm thấy làn sóng suy nghĩ từ người đó lạnh ngắt như băng chết.
“Anh là ai?” – Shin hỏi, giữ thế thủ.
Kẻ lạ không nhìn cậu, chỉ nhìn Nagumo.
“Cậu không nói với cậu bé này về tôi à? Về người đầu tiên anh giết vì tình cảm?”
Nagumo siết chặt tay.
“…Jin.”
Người tên Jin nghiêng đầu, như thể đang nhìn lại một món đồ cũ. “Tôi tưởng anh đã quên tôi rồi. Hóa ra… chưa đủ lạnh lùng như tôi nhớ.”
Shin nhìn sang Nagumo – lần đầu tiên thấy anh lùi một bước. Không vì sợ. Mà vì thứ gì đó… đau.
Jin rút ra một con dao. Không thẳng, mà cong như móng vuốt. “Tôi không đến để giết anh. Tôi đến để nhắc anh một điều: không ai như chúng ta có quyền yêu. Không ai.”
Anh liếc qua Shin. “Nhất là những kẻ biết đọc suy nghĩ.”
Shin định lao lên, nhưng Nagumo đưa tay chắn lại.
“Không.” – Nagumo thì thầm. “Chuyện này… anh phải kết thúc nó.”
---
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro