58
Gabe tỉnh dậy trong cơn đau nhức, vết thương nơi bụng khiến mỗi hơi thở của cậu như dao cắt. Cậu cảm thấy cơ thể mình bị đè nặng, bất động và không thể tự mình cử động. Căn phòng tăm tối và ngột ngạt, chỉ có tiếng máy móc rì rầm từ xa.
Phía trước, Linda em gái của Đầu Cáo đang ngồi yên lặng. Cô nhìn cậu với ánh mắt bình tĩnh nhưng ánh lên chút lo lắng. “em dậy rồi à?” Linda lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần căng thẳng.
Gabe gật đầu yếu ớt, miệng khô khốc. “Tôi... sao tôi đây?”
“Anh trai đưa cậu về đây rồi bỏ anh lại cho chị. Nói là để em chăm sóc anh.” Linda nhìn vào vết thương của Gabe, đôi lông mày khẽ nhíu lại. “cậu bị thương nặng, có biết không? Nếu không chữa trị đúng cách, có thể không qua khỏi.”
Gabe nhăn mặt, cảm nhận rõ ràng cơn đau tê buốt khắp cơ thể. “cậu không thể nằm đây mãi. Cậu nợ anh tôi , nên nhớ giúp ảnh tôi chỉ nói đến thế ...”
Linda lắc đầu, đôi mắt cô ánh lên vẻ nghiêm túc. “hiện không thể đi đâu với tình trạng này. Nghe lời em, Gabe. Nếu cố quá, cậu sẽ chết đấy.”
“ không thể ở lại, đây được ” Gabe gằn giọng, cố nhấc tay lên nhưng bất lực. “tôi phải đi. Còn công việc phải làm.”
Linda thở dài, tiến lại gần và nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu. “ không hiểu sao? Nếu cậu cố rời đi bây giờ, cậu sẽ không sống sót. Nhưng nếu nghỉ ngơi một chút, chúng ta có thể tìm cách khác.”
Gabe quay mặt đi, sự bướng bỉnh hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. “chị không hiểu đâu...”
“chị hiểu nhiều hơn cậu nghĩ đấy” Linda đáp lại, giọng cô trở nên cứng rắn hơn. “Anh trai chị đã cậu sống sót. Đừng để tất cả nỗ lực đó vô ích chỉ vì anh trai chị quá bướng bỉnh. Cậu sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ.”
Gabe im lặng, cảm thấy sự thật trong lời nói của Linda. Nhưng ý nghĩ về việc phải nằm bất động trong khi nguy cơ đe dọa ngày càng gần hơn khiến cậu khó chịu.
Linda đặt tay lên trán cậu, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh. “Hãy nghỉ ngơi đi sẽ lo mọi thứ. Khi khỏe hơn.”
Gabe nhìn vào đôi mắt của Linda, sự kiên quyết và quan tâm hiện rõ. Cậu thở dài, cuối cùng chấp nhận. "Được rồi... nhưng chị phải hứa rằng chúng ta sẽ không ở lại đây lâu."
Linda gật đầu. " hứa."
Buổi sáng tại nhà máy Koelor, ánh sáng ban mai lọt qua những ô cửa sổ lớn phủ bụi, rọi lên những dãy máy móc đồ sộ và các thiết bị điện tử rải rác khắp nơi. Không khí nặng nề bao trùm toàn bộ nhà máy, nhất là sau vụ đột nhập gần đây, khiến nhân viên và quản lý đều cảm thấy căng thẳng.
Ông chủ của nhà máy, một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị, bước vào cùng với một nhóm bảo vệ. Ông ta mặc bộ vest đen sang trọng, giày bóng loáng, mỗi bước đi đều khiến mọi người trong nhà máy cảm nhận được áp lực lớn. Cùng với ông là hai người giám sát cấp cao, cả hai đều đang cố tỏ ra lạnh lùng nhưng lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.
“Drangea đâu rồi?” ông chủ gằn giọng, mắt quét qua từng góc của nhà máy.
Một nhân viên nhanh chóng chỉ về phía phòng nghiên cứu ở cuối hành lang. “Dạ, anh ấy đang kiểm tra các thiết bị trong phòng nghiên cứu, thưa ngài.”
Ông chủ hít sâu, bước nhanh hơn, dường như càng lúc càng mất kiên nhẫn. Nhóm giám sát theo sau, không ai dám cất lời, chỉ có tiếng giày vang lên đều đặn trên sàn nhà máy.
Khi đến trước cửa phòng nghiên cứu, ông chủ đẩy mạnh cửa mà không thèm gõ. Bên trong, Drangea đang cúi xuống bàn làm việc, vẻ mặt rất thoải mái. Anh ta thậm chí còn huýt sáo vui vẻ trong khi lắp ráp một thiết bị nhỏ. Khi thấy ông chủ bước vào, Drangea ngẩng đầu lên, cười tươi.
“Chào buổi sáng, thưa ngài!” Drangea nói, giọng nhẹ nhàng và hồn nhiên như thể không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Ông chủ nhíu mày, sự giận dữ lộ rõ trên mặt. “Drangea! Anh có biết chúng ta vừa trải qua cái gì không? Nhà máy bị đột nhập, hàng loạt thiết bị bị phá hỏng, bảo vệ của anh thì nằm bất tỉnh! Và anh ngồi đây, vui vẻ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra!”
Drangea nhún vai, không chút bối rối. “Tôi biết, nhưng mà mọi chuyện đâu có nghiêm trọng đến mức đó, đúng không? Tôi đã xử lý xong những vấn đề chính. Còn việc đột nhập... thì, ai mà ngờ được, nhỉ?”
Ông chủ sầm mặt. “Không nghiêm trọng? Anh có biết bao nhiêu tổn thất mà chúng ta phải chịu không? Đừng đùa với tôi, Drangea! Chúng ta đang đứng trước bờ vực phá sản, và anh nói chuyện này không nghiêm trọng?”
Drangea vẫn giữ nụ cười. “Tôi hiểu. Nhưng ngài đừng lo, chúng ta có thể khắc phục được. Tôi đã đặt lệnh mua các thiết bị mới, và tôi sẽ đích thân giám sát việc sửa chữa. Thực ra... tôi còn thấy đây là một cơ hội để nâng cấp hệ thống an ninh của nhà máy nữa.”
Một trong những giám sát không kìm được, lên tiếng trách móc: “Anh không thể lúc nào cũng coi mọi chuyện là cơ hội được, Drangea! Chúng ta đang bị kẻ thù tấn công, và anh cứ hành xử như không có chuyện gì!”
Drangea bật cười, nhưng không phải kiểu cười nhạo báng, mà là sự tự tin không hề lung lay. “Các vị, tôi chỉ muốn nói rằng mọi chuyện không đến mức phải lo lắng thái quá. Tất cả rồi sẽ được giải quyết thôi.”
Ông chủ nhìn Drangea một lúc lâu, mắt đầy tức giận. “Được rồi. Nhưng tôi cảnh cáo anh, Drangea, nếu anh còn xem nhẹ vấn đề an ninh lần nữa, thì đừng mong có cơ hội ngồi ở đây làm việc.”
Drangea đứng thẳng, cúi đầu một cách kính cẩn. “Tôi hiểu, thưa ngài. Nhưng tôi chắc chắn rằng lần tới sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.”
Ông chủ liếc nhìn Drangea một lần nữa, rồi quay người đi, giọng nói của ông lạnh lùng: “Tôi mong anh nói đúng.”
Drangea bước ra khỏi phòng, liếc nhìn Koelor, người đang dán mắt vào bảng thống kê trên tay. Anh ta nhếch môi cười, một nụ cười đầy ngụ ý. "Bị bố vợ mắng rồi à?" Drangea hỏi với giọng điệu vừa trêu chọc vừa thoải mái.
Koelor khẽ nhướng mày, vẫn không rời mắt khỏi bảng thống kê. "Phải, nhưng quen rồi. Ông ấy mắng như cơm bữa. Vấn đề là chỗ phòng giam... mọi thứ ổn chứ?"
Drangea bước lại gần, giọng nói hạ xuống thì thầm. "Vẫn OK, không ai dám làm gì cả. Đám đó còn lâu mới thoát ra được."
Koelor nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt sắc bén lướt qua Drangea. "Cẩn thận đấy. Nếu bố vợ anh biết chúng ta đang giữ các nhà khoa học không cho họ thoát ra, thì cả đám đi hết, không chừa một ai."
Drangea bật cười, giọng điệu pha chút trêu đùa. "Ông ấy có thể mắng cả ngày, nhưng đừng lo. Tôi biết cách xử lý."
Họ vừa đi vừa nói chuyện, bước qua những hành lang dài của nhà máy. Tiếng ồn từ các máy móc vẫn rền vang khắp nơi, nhưng không thể át được bầu không khí căng thẳng tiềm ẩn. Những người công nhân lướt qua cả hai, cố tình tránh ánh mắt của họ, như biết rằng cuộc trò chuyện này không dành cho người ngoài cuộc.
Drangea liếc nhanh sang Koelor, thấy ông ta vẫn chăm chú vào bảng thống kê. "Còn bao lâu nữa thì mấy tay khoa học đó tỉnh lại?"
Koelor lắc đầu. "Chắc vài ngày nữa. Nhưng quan trọng là phải giữ kín chuyện này. Nếu ai đó ngoài kia phát hiện ra... thì kể cả bố vợ anh cũng không cứu nổi chúng ta."
Drangea gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Tôi hiểu. Chỉ cần giữ chặt mọi thứ, không để bất kỳ kẻ nào vượt qua được lớp an ninh."
Koelor dừng lại một lúc, quay sang nhìn Drangea. "Vậy thì tốt. Nhớ đừng để sai sót. Nếu kế hoạch này thất bại... chúng ta sẽ phải tìm cách khác để thoát khỏi tình cảnh này."
Drangea cười khẩy, vẻ tự tin không hề biến mất. "Không sao đâu. Cứ để tôi lo phần này."
Koelor chỉ khẽ gật đầu, họ tiếp tục bước đi, lặng lẽ nhưng cả hai đều hiểu rằng cuộc chơi sắp tới không hề dễ dàng.
Tin báo khẩn cấp từ một trong những điệp viên gửi về đã làm rung động toàn bộ hệ thống kiểm soát. "Có một nhóm người đang tiến vào khu rừng... ngay lúc này." Tiếng cảnh báo vang lên khắp nơi, màn hình an ninh nhấp nháy liên tục. Drangea đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc lẹm quay về phía màn hình.
"Đã gửi video về rồi." Giọng người báo cáo vang lên từ phía bên kia loa. "Những kẻ đeo mặt nạ... chúng đông hơn bên khu vực đó."
Drangea cau mày. "Bao nhiêu tên?"
"Hơn 200... có thể nhiều hơn. Còn chưa đếm hết được."
Không chần chừ, Drangea tiến thẳng đến kho vũ khí, nơi những trang bị mới nhất đã sẵn sàng. Anh cẩn thận lắp đặt từng mảnh giáp, những mảnh lông vũ đặc biệt, được cường hóa với kim loại và các chất liệu tăng cường sức mạnh. Những chiếc lông này không chỉ giúp anh tăng cường tốc độ và sự linh hoạt, mà còn có thể trở thành vũ khí chết người trong chiến đấu.
Sau khi hoàn tất trang bị, Drangea đứng trước gương, ánh mắt chán nản. Những sợi lông đen bóng bẩy nay đã được lắp đầy đủ, chúng lung linh dưới ánh đèn. Anh hít một hơi thật sâu, như sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
Toàn bộ quân lính đã được cử đi ngay lập tức. Những chiếc xe bọc thép rời khỏi nhà máy, xé toạc màn đêm với ánh sáng mặt trời pha sáng rực. Tất cả tiến về phía khu rừng, nơi những kẻ đeo mặt nạ đang lẩn trốn.
Trong khi đó, Koelor bước vào phòng điều khiển, gương mặt lạnh lùng nhưng bình tĩnh. Ông ta mặc bộ đồng phục điều khiển với những chi tiết phức tạp, áo khoác dài gắn đầy các thiết bị công nghệ cao. Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng.
"Amarella đâu rồi?" Koelor hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trước mặt.
"Đang đến nơi, thưa ngài," một giọng nói từ phía sau trả lời.
Koelor gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế điều khiển. Ngón tay ông lướt qua bàn phím, màn hình lớn trước mặt ông hiển thị hệ thống điều khiển từ xa của . Những thiết bị này không chỉ là phương tiện theo dõi, mà còn là hệ thống vũ trang đầy uy lực.
"Chúng ta sẽ kiểm soát từ xa. Đừng để bọn chúng thoát"
Tiếng máy móc kêu rền vang lên khi Amarella, cỗ máy điều khiển từ xa khổng lồ, từ từ tiến vào khu vực. Những bánh răng và động cơ khởi động, từng chi tiết nhỏ nhất đều được kiểm tra kỹ lưỡng.
Koelor nghiêng người về phía trước, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Bằng một nút nhấn đơn giản, ông kích hoạt hệ thống và bắt đầu điều khiển Amarella. Những cánh tay máy khổng lồ bắt đầu chuyển động, các camera theo dõi tự động xoay để quét toàn bộ khu vực.
"Chúng ta sẽ bao vây bọn chúng từ cả hai phía," Koelor nói, giọng lạnh lùng vang lên trong phòng điều khiển. "Không được để tên nào thoát."
Drangea, giờ đã hoàn toàn sẵn sàng, nhận lệnh và nhanh chóng lên đường. Trong tâm trí anh, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tiêu diệt tất cả kẻ thù. Cỗ máy sẽ là quân bài chủ lực, còn anh sẽ là người tiên phong mở đường.
"Cứ bắn đi tôi đến sau " Drangea lẩm bẩm, môi nhếch lên thành một nụ cười khát máu, đầy khó chịu trước mắt.
Đội quân đã đến, những chiếc xe bọc thép lao vun vút trên con đường dẫn tới khu rừng. Drangea ngồi trên xe dẫn đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Xung quanh anh là những người lính được trang bị tận răng, mỗi người đều trong trạng thái cảnh giác cao độ.
"Chúng ta đã đến," giọng lái xe vang lên qua hệ thống liên lạc nội bộ.
Drangea gật đầu, đôi tay siết chặt lấy lưỡi hái của mình. Những sợi lông vũ quạ trên áo giáp cứng cáp phản chiếu ánh sáng từ các bảng điều khiển bên trong xe, trông vừa kỳ dị vừa bí ẩn. Anh lẩm bẩm điều gì đó trong cổ họng, như một lời thề không thể nói ra.
Phía sau, Koelor đang ngồi trước màn hình điều khiển từ xa trong xe điều hành. Ông kiểm tra lần cuối hệ thống vũ khí của Amarella, nhìn chăm chú vào những hình ảnh từ camera gắn trên cỗ máy khổng lồ này. Amarella sẽ xuất hiện đúng lúc, và ông sẽ đảm bảo rằng không một ai trong nhóm kẻ đeo mặt nạ có thể thoát.
"Amarella đã sẵn sàng," Koelor thông báo qua hệ thống.
"Hiểu rồi," Drangea trả lời, ánh mắt đầy kiên định. "Tôi sẽ dọn đường cho nó."
Đoàn xe tiến vào khu rừng, không gian xung quanh trở nên âm u và bí ẩn hơn bao giờ hết. Gió thổi qua từng tán cây, mang theo cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Những tán lá xào xạc như đang báo hiệu điều gì đó không lành sắp xảy ra.
"Khu vực này bị nhiễu sóng," một trong những binh sĩ báo cáo. "Chúng ta không thể liên lạc ra ngoài được."
"Không thành vấn đề," Drangea trả lời, lướt mắt qua khu rừng tối tăm. "Chúng ta sẽ xử lý trực tiếp."
Họ dừng lại ở một khoảng đất trống trong rừng, không khí dường như đông đặc lại. Một cảm giác căng thẳng bao trùm tất cả.
"Ra ngoài, chia đội hình," Drangea ra lệnh.
Tất cả quân lính nhanh chóng xuống xe, vũ khí trong tay. Drangea đi đầu, dẫn dắt cả đội tiến vào sâu hơn trong khu rừng. Những bóng cây đen kịt phủ lên họ như những bàn tay vô hình đang vươn ra từ bóng tối.
Không khí trở nên ngột ngạt hơn khi họ tiến gần đến mục tiêu. Những chiếc mặt nạ, biểu tượng của những kẻ đột nhập, xuất hiện lấp ló trong những tán cây phía xa. Số lượng của chúng đông hơn những gì báo cáo ban đầu.
"Tất cả chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ không để bọn chúng thoát," Drangea nghiến răng, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự hung hãn.
Bên cạnh, Koelor theo dõi mọi thứ qua màn hình. Amarella đã di chuyển vào vị trí, cỗ máy khổng lồ tấn công.
"..."
Sau khi đội quân đã tiếp cận khu vực mục tiêu, tiếng hô "Tấn công nhanh đi!" vang lên trong không khí. Ngay lập tức, hàng loạt phát đạn nã xuống từ trên cao, đập vào mặt đất, xuyên qua không khí với tốc độ kinh hoàng. Những bóng người đối diện nhanh chóng bị đạn xé toạc, nhưng chẳng mấy ai kịp nhận ra điều bất thường.
Drangea đứng trên cao, đôi mắt sắc bén theo dõi trận chiến từ xa. Anh quay sang cô gái trẻ đang đứng bên cạnh, tay cầm bảng điều khiển. "Xong chưa?"
Cô gái gấp gáp nhìn vào bảng điều khiển, nơi hệ thống radar và các cảm biến đang theo dõi diễn biến trận đấu. "Vẫn đông lắm, thưa ngài," cô nói, giọng khẩn trương. "Số lượng địch không hề giảm."
Drangea nhíu mày, cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong đầu anh. Anh ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào những số liệu trên bảng điều khiển.
20 phút trôi qua. Đội quân vẫn tiếp tục bắn, và kẻ địch vẫn xuất hiện. Chúng đông đúc như thể không có hồi kết, cứ liên tục dồn lên, bất chấp cơn mưa đạn từ đội quân của Drangea.
Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Rất không ổn.
"Khoan," Drangea đột nhiên nói, đôi mắt đỏ rực tập trung vào màn hình trước mặt. "Có gì đó không đúng. Sao số lượng của chúng lại có thể liên tục tăng lên như thế?"
Anh nhìn xuống chiến trường phía dưới. Những kẻ địch... chúng không có vẻ gì là thực sự tồn tại. "Đây là... ảo ảnh?" Anh gầm lên, nhận ra mánh khóe.
"Đừng bắn nữa!" Drangea lập tức ra lệnh, bật dậy và nhảy xuống từ bức tường cao, đôi cánh đen tuyền bung ra như bóng tối bao trùm. Anh lao vào giữa đám kẻ địch, vung đôi cánh mạnh mẽ, những lông vũ sắc nhọn xé toạc bọn chúng.
Nhưng chúng không biến mất như những sinh vật bình thường. Lông vũ chỉ xuyên qua cơ thể chúng mà không có phản ứng gì. Drangea nhận ra tất cả đều chỉ là ảo ảnh, trò chơi của kẻ điều khiển tinh linh.
"Bị lừa rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro